Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 210: Mạo Hiểm! Đấu Với Quái Vật Long Xà! (9)


trướctiếp



Vảy rồng này, có thể mang làm áo giáp hoặc binh khí, răng rồng nếu đã trưởng thành, cũng có thể tạo thành vũ khí lợi hại hiếm thấy trên thế gian.

Cho nên thường nói, toàn thân rồng đều là bảo bối, cho dù là nửa rồng cũng vậy.

Tiểu Đoàn Tử là một đứa tham ăn, cái gì cũng ăn được, lại còn ăn rất mau, để nó cắn đi mất một miếng ở đây, hẳn không phải là việc gì khó.

Tiểu Đoàn Tử nhăn mặt, nhưng lệnh chủ nhân, nó thân là tinh linh khế ước, không thể phản kháng, vì thế bộ dáng vô cùng hậm hực nhe răng cắn xuống vách thịt.

"Oa, ngon quá." Tiểu Đoàn Tử cắn xuống một ngụm, giống như phát hiện ra được bảo bối, nhanh nhảu cắn tiếp.

Thịt này không hôi như nó tưởng, ăn thực ngon à!

"Ngao- - "

Quái vật long xà lại gào thét, thịt bị một con tinh linh nhe răng cắn lấy cắn để, trong người vô cùng đau đớn.

"Nha đầu, ngươi mau nói nó dừng lại, ta thần phục, thật sư thần phục mà."

Quái vật long xà quay cuồng trên không, thống khổ cầu xin tha thứ, không có thú hạch thì vẫn có thể tu luyện lại, nhưng mạng thì không có lại đâu.

"Muộn rồi." Tuyết Ản lạnh giọng nói, bán long này, từ lúc nó bắt đầu tấn công, nàng đã không muốn giữ lại mạng nó nữa, cho dù nó có thật tâm thần phục cũng vậy, hơn nữa con quái vật này giảo hoạt, lúc nào cũng có thể cắn ngược lại mình.

Tuyết Ẩn nhanh chóng cảm nhận được sự dao động trong không khí, đó là tốc độ ăn của Tiểu Đoạn Tử, thật khiến người khác phải trố mắt nhìn, nhanh vậy đã đào ra được một lỗ nhỏ.

"Hừ, cho dù ta có chết, cũng phải kéo ngươi theo cùng." Thấy Tuyết Ẩn không hề có ý bỏ qua cho nóquái vật long xà giận dữ.

Tuyết Ẩn nhíu mày, quái vật kia ra tay rồi.

Bỗng nhiên, vô số linh lực cuồn cuộn tràn vào không khí trong khoang bụng...

Tuyết Ẩn cả kinh, quái vật kia dám chọn cách tự bạo, nếu vậy, nàng cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng.

"Tiểu Đoàn Tử, mau lên chút." Tuyết Ẩn kinh hô.

Tiểu Đoàn Tử bắt đầu cảm thấy bụng đã sắp đầy, nhưng chỉ có thể tiếp tục ăn, huống chi thứ này ăn rất tốt.

"Phong Thuẫn." Đột nhiên Tuyết Ẩn lướt lên, ôm Tiểu Đoàn Tử lại, phía sau nổi lên một lá chắn gió.

"Phanh - - "

Một tiếng nổ mạnh vang vọng cả một góc trời, kinh động tới người trong học viện, làm một đám người vội vàng chạy tới đây.

Máu thịt văng khắp nơi, lá chắn gió bị đánh vỡ, từng khối thịt rắn vĩ đại bao trùm cả Tuyết Ẩn và Tiểu Đoàn Tử ở bên trong, đem tuyết ẩn cùng Tiểu Đoàn tử bao trùm ở trong đó...

Trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi hôi tanh của máu tươi, khiến hô hấp của mọi người cảm thấy khó chịu.

Xà Ngọc Kỷ cũng bị dính phải, nhưng tiếng nổ mạnh như vậy sẽ khiến người trong học viện chạy tới đây.

Rút kinh nghiệm lần trước, Xà Ngọc Kỷ nhanh chóng gạt đống máu thịt trên người xuống, nhìn Tuyết Ẩn ngã xuống đất, cả người đều là máu, sát ý trong mắt nổi lên.

Cho dù là nàng còn sống hay đã chết, nàng ta nhất định phải bồi thêm vài đao, xả đi mối hận trong lòng.

Rút kiếm ra, oán hận nhìn người đầy máu đang nằm bất động kia, không rõ đó là máu của nàng hay của quái vật long xà.

Giơ kiếm lên, lưỡi kiếm chớp lóe dưới ánh nắng mặt trời, đâm thẳng xuống Tuyết Ẩn đang hấp hối.

Mắt bạc đột nhiên choàng mở, trong mắt là hàn ý và sát khí khiến Xà Ngọc Kỷ ngẩn ra, nhưng nàng ta không muốn nghĩ nhiều, lưỡi kiếm vẫn đâm mạnh xuống...

Nàng ta chỉ có cơ hội lần này, nếu bỏ lỡ thì sẽ không biết tới khi nào mới có lại.

Tuyết Ẩn lạnh lùng nhìn kiếm đang đâm xuống, đưa tay nắm lấy, lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay nàng, máu tươi trào ra, từng giọt từng giọt đỏ thẫm rơi xuống mặt đất...

Tí tách! Tí tách!

Giống như đang cầm một thứ gì đó đánh vào tim của Xà Ngọc Kỷ, khiến nàng ta cảm thấy hoảng hốt.


trướctiếp