Tuyết Ẩn đi đến nơi, Trà Bá Trọng đã đứng lên "Cảm giác bị “vẽ mặt” thế nào?"
"Ngươi thật đúng là không chút nương tay, xuống tay nặng như vậy, lại còn đánh vào mặt ta nữa." Trà Bá Trọng lắc đầu cười khổ, một điểm đều không có
trách tội Tuyết Ẩn.
Kỳ thực trong lúc đánh nhau, hắn sẽ biết, hắn đánh không lại của nàng, chính là không nghĩ nhanh như vậy đã kết thúc.
Có lẽ trong mắt mọi người hắn có đánh nàng, nhưng lại chỉ có bản thân hắn
biết, hắn chẳng qua chỉ là đụng vào quần áo của nàng mà thôi. Đương
nhiên, cũng không phải do hắn nhường nàng, mà căn bản là hắn không đánh
được đến nàng.
Như Bạch công chúa thấy Trà Bà Trọng mặt mũi tím bầm, khóe miệng còn vương máu, đau lòng không thôi.
Nhưng càng khiến cho nàng tức giận hơn là Bá Trọng ca ca thế nhưng vẫn đang
cười với cái dân đen kia, cười đến thập phần vui vẻ.
Như Bạch
công chúa cảm thấy bản thân thập phần ủy khuất, nước mắt lạch cạch rơi
xuống, nhưng mà Trà Bá Trọng chỉ nhíu mày tỏ vẻ không vui cũng không nói gì thêm.
"Bản công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi." Bắc Nhược Bạch nổi giận hướng Tuyết Ẩn gầm lên một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng chạy như điên kia, còn có điệu bộ chay nước mắt kia, Tuyết Ẩn không khỏi nghĩ, nàng ta là ‘bồn nước’ sao?
"Không cần lo lắng, nàng sẽ không thể làm gì ngươi." Trà Bá Trọng ôn nhu trấn an nói.
"Ngươi nên đi bôi thuốc đi , bằng không ngày mai có thể trở thành đầu heo
đấy." Tuyết Ẩn nhìn khuôn mặt Trà Bá Trọng tím bầm khắp nơi.
Chậc chậc, quả nhiên sắc đẹp đối với nàng không có tác dụng gì. Đến Bắc
Ngung Đế quốc đệ nhất mỹ nam tử, nàng vẫn như trước không nương tay một
chút nào.
"Uh, ngươi cẩn thận ." Trà Bá Trọng nói xong liền rời
đi, kỳ thực thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng, chính là vết
thương ở trên mặt, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng thôi.
Tuyết Ẩn đối với hắn đã thủ hạ lưu tình. Như vậy có thể khẳng định nàng không hề giống như lời đồn là phế vật.
Trà Bá Trọng vừa mới rời đi, trong không khí liền có dao động, một vật gì đó bỗng hướng Tuyết Ẩn bay đến.
Tuyết Ẩn giơ tay tiếp được, là quả toàn thân màu đỏ, nàng không biết là quả
gì, nhưng nhìn hồng quang tỏa ra, làm nàng có một loại xúc động muốn ăn.
Giương mắt nhìn lên, thấy Ly Thiên Dạ đang ngồi trên nóc nhà, trên tay cũng
đang cầm loại quả màu đỏ giống Tuyết Ẩn. Lúc Tuyết Ẩn nhìn lên còn không quên hướng nàng nháy mắt một chút, không tiếng động nói.
Tuyết Ẩn bĩu môi, đem trái cây màu đỏ này vào miệng ăn. Oa! Thật ngon, ăn xong tâm tình tốt lên rất nhiều.
"Ta muốn cùng ngươi tỷ thí." Thời điểm Tuyết Ẩn đang ăn, một nữ tử hướng nàng đi đến, kêu lên.
Tuyết Ẩn nhìn thoáng qua, bên kia còn có rất nhiều nữ hài tử, cùng một ít nam hài đang đứng, tựa hồ đang đợi nàng.
Nàng liền biết là chuyện gì đang xảy ra, Bắc Nhược Bạch xem ra là đang muốn dạy dỗ nàng đây.
Cười lạnh một tiếng, tao nhã ăn xong miếng trái cây cuối cùng "Hảo."
Tuyết Ẩn vừa nói xong, nữ tử kia liền cầm kiếm đâm tới.
Kiếm ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, có vẻ chói mắt. Đối với lưỡi kiếm
đang đâm tới, Tuyết Ẩn ngay cả mắt cũng không nâng lên một chút, bóng
dáng cực kỳ quỷ mị , cấp tốc đoạt đi kiếm trong tay nữ tử, sau đó một
cước đem nàng đá bay.
"Phanh "
Tuyết Ẩn quay đầu nhìn mọi người xung quanh vẫn đang chăm chú nhìn, lạnh lùng quét mắt qua bọn họ.