Còn chưa chờ Xà Ngọc Ngưng cùng thiên kim tiểu thư giải thích, bỗng có một đạo thanh âm, vô cùng giận giữ truyền đến.
"Ngươi là ai, cũng dám nói với ta như vậy, ta..." Xà Ngọc Ngưng khi nhìn thấy
chủ nhân của thanh âm giận dữ kia, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
"Tham kiến Như Bạch công chúa, ta vừa rồi không biết đó là công chúa, thỉnh
công chúa tha thứ." Xà Ngọc Ngưng vội vàng cúi người hành lễ.
Trời ạ, nàng phải làm sao bây giờ. Nàng nhất thời nhanh mồm, nhưng không
nghĩ tới người tới dĩ nhiên lại là Như Bạch công chúa. Làm sao bây giờ,
đây chính là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất.
Vốn ở hoàng gia học viện là không có lễ nghi tham kiến hoàng tử công chúa, nhưng là Xà Ngọc Ngưng...
Như Bạch công chúa đen mặt đi đến trước mặt Xà Ngọc Kỷ
"Lặp lại lời nói lúc trước của ngươi?"
"Không dám, ta không có ý tứ gì." Xà Ngọc Ngưng sợ hãi nói. Nàng nào dám lặp
lại a. Như Bạch công chúa ái mộ Trà Bá Trọng, mọi người ai ai cũng biết .
Nếu là nàng lặp lại, cũng không khác gì nói Như Bạch công chúa là người lỗ
mãng, tư xuân đắc tội. Đến lúc đó với tội danh này, không chết thì cũng
muốn nửa cái mạng của nàng.
"Không dám, lại còn dám nói lung
tung. Đứng qua một bên cho bản công chúa." Bắc Nhược Bạch trào phúng
nhìn thoáng qua Xà Ngọc Ngưng cúi đầu xoay người.
"Vâng." Xà Ngọc Ngưng vội vàng thối lui sang một bên, giờ phút này nàng đã mồ hôi lạnh liên tục .
Xà Ngọc Kỷ ở một bên nhàn nhạt xem, tính cách tựa hồ hoàn toàn thay đổi,
không có khắp nơi cùng Tuyết Ẩn đối nghịch. Nhưng mà bởi vì như thế này
càng khiến Tuyết Ẩn ngược lại có chút lo lắng . Đến cùng Xà Ngọc Kỷ suy
nghĩ cái gì. Đã một thời gian cũng không thấy nàng đến trả thù.
"Ngươi chính là phế tài nhị tiểu thư, bị hoàng huynh từ hôn?" Bắc Nhược
Bạch nhìn Tuyết Ẩn từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ.
Khó
trách bị từ hôn, không chỉ là phế tài, lớn lên cũng chỉ có thể xem như
thanh tú mà thôi, đã mười lăm , rất nhanh sẽ cập kê , nhưng mà xem ra
cũng không có gì đặc sắc.
Tuyết Ẩn không chút thích thú nhíu mày. Ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh đón nhận ánh mắt Bắc Nhược Bạch
"Như bạch công chúa, những gì không nhìn bằng mắt thì chưa chắc đã là sự thật, huống chi là nghe đồn."
Bắc Nhược Bạch hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Xà Ngọc Ngưng bên cạnh Xà Ngọc Kỷ, liền không nói gì thêm .
"Tại hạ Trà Bá Trọng." Trà Bá Trọng đi đến trước mặt Tuyết Ẩn nói. Bộ dáng
ôn nhu, cười rộ lên càng có thêm một loại sức quyến rũ, kia con ngươi
màu trà dường như lóe ánh sáng..
"Tuyết Ẩn." Tuyết Ẩn nhàn nhạt trả lời, đối với Trà gia đại thiếu gia này, nàng không có phản cảm gì.
Bắc Nhược Bạch nhìn thoáng qua, có chút bất mãn chu miệng, nàng không thích Bá Trọng ca ca nhìn nữ nhân khác như vậy.
"Các sư phụ chuẩn bị ra , các ngươi xếp thành hàng, khi được đọc tên thì tiến lên là được."
Không đợi Bắc Nhược Bạch nói cái gì, liền có người xuất hiện, cũng đem vài thứ đặt trên bàn.
Một thoáng chốc, liền có hai vị sư phụ đi ra , ngồi ở trước cái bàn lớn, nhìn đội ngũ chỉnh tề, vừa lòng gật đầu.
Sau đó bắt đầu thí nghiệm linh lực...
"Xà Ngọc Ngưng."
Xà Ngọc Ngưng nghe thấy người gọi, liền tiến lên thí nghiệm, nhìn ngọc thí nghiệm linh lực trong suốt, tay đặt lên trên khẽ truyền vào một tia
linh lực.
Một đạo màu xanh không tính đậm bao phủ linh lực thí nghiệm ngọc.
Sư phụ thí nghiệm nhìn thoáng qua, thất vọng lắc đầu nói "võ đạo đi, linh võ viện."
"Vâng, cám ơn sư phụ." Khi nhìn thấy kết quả thí nghiệm , Xà Ngọc Ngưng có chút thất vọng, chung quy vẫn là không có thiên phú.
"Xà Ngọc Kỷ."
Gọi đến tên Xà Ngọc Kỷ, sư phụ thí nghiệm đều không khỏi có chút chờ mong.
Thiếu nữ này được mọi người đồn là thiên tài ma vũ song tu, không biết
ngọc thí nghiệm linh lực sẽ cho ra kết quả gì đây.