Khoảnh khắc Phong Bất Giác bước vào khách điếm, rất nhiều người đều nhìn thấy hắn, nhưng không ai nhận ra hắn là ai, cho nên cũng chả có ai đặt
hắn cùng bốn người phía sau vào mắt, họ đều nghĩ rằng đây là mấy tên đệ
tử môn phái nhị tam lưu không hiểu quy củ, tùy tiện đi vào khách điếm.
Lúc ấy sự chú ý của Sử Yên Nhiên tập trung ở cuộc hội thoại của Công Tôn
Càn cùng Quý Thông, nàng dù sao cũng là kẻ trộm nhút nhát, trong lời nói có thể có ẩn cạm bẫy làm người ngoài nhìn ra, cho nên phi thường khẩn
trương mà nghe từng chữ.
Hướng Sử Yên Nhiên ngồi chính là bên
cạnh đại môn khách điếm, cho nên khi khóe mắt cảm thấy có người đi tới,
nàng liền lơ đãng mà hướng chỗ ấy liếc qua, không thấy thì thôi, nhưng
thoáng nhìn một phát nàng tựu cả kinh đứng lên, ghế ngồi bên dưới bị
đụng ngã xuống đất.
Công Tôn Càn cảm thấy có chút không đúng,
liền ngưng nói chuyện cùng Quý Thông. Hắn xoay đầu lại, liền nhìn thấy
thê tử dùng vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt hướng đại môn khách điếm. Hắn
vừa theo hướng nhìn của Sử Yên Nhiên, vừa nói: "Phu nhân, làm sao vậy?”
“Chính là bọn họ!” Sử Yên Nhiên ngón tay chỉ hướng đám năm người Phong Bất
Giác mới đi vào cửa nói: "Bọn hắn chính là mấy người thần bí tối hôm qua giết chết Vương Ngạo!”
Giờ khắc này, không khí cả khách điếm lập tức thay đổi, đám nhân sĩ võ lâm vài giây trước còn nhìn như không thấy năm người mới xuất hiện này, giờ phút này lại như thấy nhân vật nào đó
cực kì quan trọng đại, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Phong Bất
Giác bọn hắn.
Nhưng mặc cho bọn tiền bối dò xét đến thế nào, năm
người này nhìn trông vẫn bình thường không có gì đặc buệt. Về phương
diện tướng mạo, cũng có vài tên thanh niên có chút tuấn tú, quần áo
trang phục cũng đều rất bình thường, trên người tựa hồ cũng không mang
binh khí. Những người này mặt không nửa phần e sợ, nhưng lại cũng không
có người nào có vẻ từng trải... thần thái không coi ai ra g, mà việc
khiến cho người khác khó hiểu nhất chính là, từng cái giơ tay nhấc chân
của bọn hắn không có chút nào như người biết võ công.
“Hừ...
Nguyên lai là các ngươi.” Phong Bất Giác nghe vậy lạnh lùng mà tiếp một
câu, hắn vừa nói vừa dẫn đồng đội đi về phía trước.
Bàn trong
khách điếm Thương Linh cũng không phải loại góc cạnh hình vuông mà là
bàn nhỏ hình tròn, mỗi bàn ngồi nhiều nhất là sáu người. Phong Bất Giác
đi tới bên cạnh một trương tấm bàn trống. Nghênh ngang mà ngồi xuống,
sau khi đợi các đội hữu lục tục an vị xuống, hắn nhìn qua một gã tiểu
nhị xa xa, búng tay ra tiếng, ngay sau đó ngoắc ngón tay ý bảo tiểu nhị
đi tới.
Người ở chỗ này cái gì cũng đã thấy, chỉ là chưa thấy qua chuyện này. Hôm nay bọn hắn lại trông thấy có người dùng một tay làm
một động cổ quái liền phát ra một tiếng vang thanh thúy, tuy cái này
không thể nói là đại năng gì, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy
trò xiếc này có chút mới lạ.
Phong Bất Giác hay dùng loại phương
pháp nhìn như tùy ý mà lại vô cùng đơn giản như vậy để cho những người
trong giang hồ này để lại ấn tượng ban đầuquái đản như thế này.
Tiểu nhị sửng sốt hai giây mới tiến đến. Hắn theo thói quen mà đặt khăn lau
từ trên vai xuống lau bàn, đồng thời tay kia thành thạo mà bày mấy chén
trà ra, lần lượt rót nước trà mà nói "Ách... Mấy vị khách quan... Có cần gì không?”
“Phòng trọ.” Phong Bất Giác nói.
“Hừm. Xin quý khách thông cảm...” Lúc tiểu nhị nói lời này đã cực kì thuần thục mà
xong việc lau bàn rót nước, liền cười trả lời: "Ngài xem... Tiểu điếm
gần đây có không ít khách, phòng cũng kín rồi, liệu ngài có thể...”
“Tránh ra.” Bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp từ sau lưng tiểu nhị vang lên,
khí tức người nói chuyện chạm vào sau gáy tiểu nhị khiến hắn sợ tới mức
dùng hết tốc lực hướng bên cạnh nhường lối.
Tức thì, ánh mắt
Phong Bất Giác đối chọi với kẻ nói chuyện kia. Người nọ là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, râu tóc xám trắng, thần sắc giận dữ.
Nói
về tướng mạo của Công Tôn Càn thật đúng là rất đặc sắc, mặt nhỏ mày dài, mũi cao, mắt thấp, má xuông, miệng hẹp dài. Tổ hợp cùng một chỗ cũng
không thể nói là xấu, nhưng độ đặc sắc là rất cao.
“Tiền bối tìm ta có việc gì?” Phong Bất Giác không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hỏi thăm.
“Hừ... Ai là tiền bối của ngươi?” Công Tôn Càn hừ lạnh nói. Lúc này hai người
Công Tôn Lập, Sử Yên Nhiên phân biệt dứng ở hai bên lâu chủ Vạn Hà Lâu,
mà phía sau bọn họ còn có hai gã đệ tử Vạn Hà Lâu.
Ngoại trừ Công Tôn Càn, mấy người còn lại của Vạn Hà Lâu thấy thế đều hướng
về sau lui một bước. Rất hiển nhiên, chiến lực khó nhận biết của các
người chơi kia đã có Sử Yên Nhiên thay bọn hắn tuyên truyền qua trong
Vạn Hà Lâu rồi. Nàng nếu không nói quá về đối phương một chút, việc bản
thân chạy trốn cũng khó giải thích được, dù gì cũng sẽ thật mất mặt.
Hào khí trong khách sạn bắt đầu sôi lên, không ít đệ tử trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm giang thần sắc tràn ngập kích động, từ việc quan tọa song phương đánh nhau, bọn hắn có thể biết thêm một chút về Vạn Hà thần công của
Công Tôn Càn đến tột cùng lợi hại như thế nào.
“Vậy...” Phong Bất Giác sửa lời nói: Ngươi tìm ta có việc gì?”
Khoảnh khắc lời vừa nói ra, bên trong lặng ngắt như tờ, trong khách điếm dường như có gió lạnh thổi qua...
Công Tôn Càn bị người khác không nể mặt nhưng lại không tiện cãi lại, người
ta ngay từ đầu thực đã gọi ngươi là tiền bối rồi, là chính ngươi tỏ vẻ
dị ngh với cách xưng hô này.
“Biết rõ còn cố hỏi!” Công Tôn Càn
dứt khoát coi như không nghe thấy lời kia, nói thẳng: "Đêm qua trên ngõ
vắng, vì sao giết môn hạ đệ tử lâu ta?”
Sau khi Phong Bất Giác
nghe câu này thì không có phản ứng gì quá lớn, đồng đội của hắn thì
giống như là xem diễn, thần sắc thoải mái uống trà.
“Ah, nguyên
lai hắn là đệ tử nhà ngươi.” Phong Bất Giác ánh mắt chuyển qua phía Sử
Yên Nhiên, sau đó lại nhìn Công Tôn Lập bên kia một chút, hắn nhận ra
người này chính là hán tử mặt chữ điền đêm qua.
Sử Yên Nhiên cùng Công Tôn Lập ánh mắt lập loè, nhưng biểu lộ còn là một bộ hiên ngang
lẫm liệt, Sử Yên Nhiên ở bên cạnh cò tiếp một câu: "Hừ... Sao vậy? Hiện tại trước mặt là phu quân ta... lâu chủ Vạn Hà Lâu, ngươi cũng không
dám thừa nhận sao?” Nếu là vu oan giá họa, nàng tất nhiên phải bắt lấy
hết thảy cơ hội, đem thêm vài ba câu ngụ ý dẫn dắt. Dựa theo logic lời
này của nàng, Phong Bất Giác mặc dù phủ nhận thì cũng là chống chế.
Phong Bất Giác trầm mặc hai giây, trong đầu nhanh chóng sửa sang thân phận
cùng quan hệ mấy người trước mắt rồi lập tức trả lời: "Hả? Lão tử không
so đo với các ngươi thì thôi, các ngươi còn dám tìm ta?”
Đang lúc hai người hung phạm cùng đồng lõa cho rằng đây chính là thời điểm hắn
phủ nhận chân tướng, Phong Bất Giác lại ngoài dự đoán mọi người mà hướng về phía Công Tôn Càn quát: "Ta có cái gì không dám nhận? Đúng vậy!
Người chính là ta giết, ngươi có ý kiến?”
Công Tôn Lập cùng Sử
Yên Nhiên nghe vậy trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu có
chút mông lung, vài giây sau trong lòng cả kinh: Không thể nào... Thừa
nhận á? Không chỉ thế mà còn thừa nhận dứt khoát như vậy? Ngươi có bị
điên không?
Mà vẻ mặt Công Tôn Càn bị nước miếng phun ra rất khó
coi, đồng thời trong nội tâm cũng từ đáy lòng mà nghĩ: Được... Ngươi gan lắm...
“Tốt! Ngươi đã dám thừa nhận, vậy thì không cần nhiều
lời. Vạn Hà Lâu cùng các hạ xưa nay không oán không thù, ngươi vô cớ
giết môn nhân của ta, dựa theo quy củ giang hồ, lúc này ta liền thay đồ
đệ báo...” Công Tôn Càn lời còn chưa dứt...
“Chờ đã!” Phong Bất Giác quát to một tiếng ngắt lời nói:” Ai nói ta là vô cớ giết môn nhân của ngươi?”
“A?” Công Tôn Càn sắc mặt biến hóa.” Ngươi cùng Vương Ngạo có cừu oán?”
“Không có.” Phong Bất Giác trả lời.
“Ngươi cùng ta Vạn Hà Lâu có cừu oán?”
“Cũng không có.”
“Hừ! Vậy ngươi vì sao giết người?”
“Hắn đùa giỡn với thê tử ta.” Lời Phong Bất Giác vừa xong, hắn liền dùng ngón tay chỉ hướng Tự Vũ.
“Ách...” Công Tôn Càn lập tức nói không ra lời.
Đừng nói hắn, cả tiểu Thán, Bi Linh cùng Tích Bộ chén trà trong tay đều xém
chút nữa rơi lên bàn. Ngược lại bản thân Tự Vũ vẫn còn tương đối bình
tĩnh mà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Phong Bất Giác, phảng phất
như hắn thiếu nàng rất nhiều tiền, hơn nữa hiện tại tiền lãi đã tăng lên gấp bội...
“Đêm hôm qua mấy người chúng ta vừa đi vào thôn trấn
đã nhìn thấy đồ đệ ngươi Vương Ngạo ngươi uống đến say khướt mà tiếp cận chúng ta.” Khả năng biên soạn lời nói dố của Phong Bất Giác là không
thể nghi ngờ, hắn há miệng dẫn lời: "Hắn thấy thê tử ta ngày thường mỹ
mạo, liền tiến lại mở miệng đùa giỡn.” Hắn hướng mặt đất khạc nhổ nước
miếng: "Đoán chừng thằng nhãi này cho là năm người chúng ta đều không
biết võ công, cho nên không biết sợ. Ngay trước mặt ta lại dám nói năng
lỗ mãng, đối với vợ của ta chỉ trỏ, ngôn ngữ ngả ngớn.”
Phong Bất Giác không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn Công Tôn Càn, chỉ cây dâu mà
mắng cây hòe mà nói: "Lão tử cả đời xem thường nhất là loại tự cho là võ công cao, ỷ thế đại môn phái mà ức hiếp người khác, lúc ấy ta liền tặng một chưởng giáo huấn hắn.” Hắn cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa, tính tình vợ ta ta quá biết, nếu ta không có lập tức ra tay, nàng mà xuất thủ,
thằng nhãi này cuối cùng cũng chỉ còn đường chết.” Phong Bất Giác hùng
hùng hổ hổ nói: "Thế nào... Lâu chủ muốn vì hắn báo thù sao?”
Lời này không thể nghi ngờ là phản đòn lại đối phương. Với tư cách một sự
kiện không có nhân chứng, mấy cái lí do giải thích này nghe qua cũng
không biết nên phản bác thế nào.
Đương nhiên, chỗ mấu chốt nhất
của đoạn này chính là câu "Cho rằng năm người chúng ta đều không biết võ công”, đây mới là thứ Phong Bất Giác muốn cho từng người ở đây nghe
được. Những lời này cùng đoạn nội dung giết người ở sau kết hợp lại đã
nói lên một vài vấn đề...
Đám người trong khách sạn này đối với
hai phương thức để tiến vào trấn Thương Linh tất nhiên là lòng dạ biết
rõ, giờ phút này nội tâm bọn hắn đều là bừng tỉnh đại ngộ, năm người này quả nhiên có công pháp nào đó có thể che dấu thực lực của mình! Cũng
khó trách... Trước nay trong giang hồ căn bản là chưa từng thấy qua mấy
người này, bọn hắn làm sao có đi vào đại lộ? Cho nên nhất định là đi
theo đường nhỏ, mà nếu có thể đi đường nhỏ vào trấn, tất nhiên đều là
cao thủ.
“Cái này... Đây chỉ là lời nói của một bên, sao có thể...” Lời Công Tôn Càn lại một lần bị cắt đứt.
“Thử hỏi hai vị bên cạnh ngươi một chút đi, xem ta nói thật hay giả.” Phong Bất Giác cực kì tự tin nói.
Tự tin của hắn không phải là không lý do, hắn biết rõ, hai người bên cạnh
vị lâu chủ kia nhất định sẽ vì che lấp cho bọn hắn. Nguyên nhân rất đơn
giản, giết một người là cần phải có động cơ.
Trừ phi Sử Yên Nhiên cùng Công Tôn Lập lên án Phong Bất Giác là cuồng ma gặp người liền giết thì còn tương đối có sức thuyết phục, nếu không cần bọn hắn cũng không
muốn lấy lý do này để giải thích câu chuyện. Dù sao hung phạm giết người là Sử Yên Nhiên, trên thực tế mà nói, người nàng giá họa không có nửa
điểm quan hệ với Vương Ngạo. Hôm nay Phong Bất Giác tự tạo một cái động
cơ như vậy chính là giúp nàng đại ân.
“Ừm... Cái này...” Sử Yên
Nhiên ấp a ấp úng nói: "Ta cũng vậy không thấy quá trình giết người, lúc ta đuổi tới, Vương Ngạo đã chết rồi...”
Công Tôn Lập cũng giảm
thấp thanh âm nói: "Sư huynh... Ta tới trễ hơn nữa, xung đột giữa Vương
sư điệt cùng bọn họ như thế nào, ta thật là không thấy... Bất quá, ta
thấy đối phương không giống như là đang nói láo.” Hắn nói đến đây, ép âm thanh tới thấp hơn nói: "Hơn nữa... Ta thực ra thường hay nghe thấy một vài tin đồn rằng Vương sư điệt có sở thích hái hoa ngắt cỏ, phong lưu
thành tánh...”
Nghe thế, Công Tôn Càn cũng đã tin bảy tám phần lí do giải thích của Phong Bất Giác. Bởi vì mấy giờ trước, Sử Yên Nhiên
cùng Công Tôn Lập căn bản cũng không thể bàn chi tiết nên đương nhiên
lời bọn hắn nói cũng không rõ ràng.
Mà bây giờ, Vương Ngạo này đã chết, xem qua ngược lại lại hợp tình hợp lý.
Sau khi nghe lời nói dối Phong Bất Giác chế ra, cộng thêm Công Tôn Lập nói
bóng nói gió, Công Tôn Càn liền hồi tưởng lại... Có nhiều lần, Vương
Ngạo hư hư thực thực mắt đi mày lại cùng sư mẫu, mà tướng mạo hắn kia
thực sự cũng được coi là tuấn tú... Công Tôn Càn càng cân nhắc càng cảm
thấy đó có vẻ là sự thật, làm cho ý niệm báo thù đồ đệ trong đầu tản ra
gần hết.
“Như thế nào a? Vị lâu chủ này, lời ta nói có đúng sự
thật không?” Phong Bất Giác lên giọng, trung khí mười phần nói: "Hôm nay có bao nhiêu ta liền nói hết, người chính là do ta giết! Ngươi nếu nói
ta giết là không đúng, giờ ta đành theo quy củ giang hồ mà giải quyết.
Sống chết có số, ai đúng sai phải dựa vào thực lực rồi.”
“Công
Tôn lâu chủ, ngươi cũng nên đưa ra quan điểm của mình a.” Quý Thông ở
bên cạnh nhìn hồi lâu coi như cũng đã minh bạch, bởi vậy có chút hả hê
mà nói một câu.
Những nhân sĩ võ lâm khác lúc này cũng đều nhận
định Phong Bất Giác nói đúng là sự thật. Bọn hắn xì xào bàn tán, nghị
luận ào ào, nội dung cơ bản đều là "Lúc này Vạn Hà Lâu chỉ sợ là làm
hỏng việc rồi, nguyên lai là đệ tử của mình làm loạn, mà tài nghệ không
bằng người nên bị giết tại chỗ. Chẳng lẽ giờ còn muốn trả thù sao?
“Vương Ngạo... Liệu hắn thực sự có dám làm thế trước mặt người khác?” Công Tôn Càn hỏi.
Phong Bất Giác cũng biết lời nói dối này kỳ thật rất dễ bị bóc trần. Cho dù
Vương Ngạo có uống rượu, hơn nữa hắn mười phần nắm chắc năm người trước
mặt không có võ côn, thân là một đệ tử danh môn chính phái, hắn cũng
không thể nào có hành vi lưu manh như đi ra ngoài đường đùa giỡn nữ tử
như vậy. Hơn nữa, vẻ ngoài của Tự Vũ trong trò chơi còn lâu mới tính là
khuynh quốc khuynh thành, Vương Ngạo cũng không phải chưa thấy qua nữ
nhân, có cần phải làm vậy ư? Theo Logic mà nói, xác suất loại tình huống này phát sinh mặc dù không phải là không có, nhưng xác thực là nhỏ
nhất.
“Sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Vương Ngạo sở tác sở vi còn
tội không đáng chết?” Phong Bất Giác bỗng lộ ra thần sắc thô bạo, tiến
lên một bước, lại đưa tay bắt lấy cổ áo Công Tôn Càn: "Ta đây hiện tại
đang nể mặt mũi của Công Tôn lâu chủ đấy. Nếu nói vài lời đùa giỡn với
tôn phu nhân, liệu ngươi có thể nhịn được?”
Biểu hiện nhìn như
nổi giận, kỳ thật Phong Bất Giác giờ phút này lại vô cùng tỉnh táo. Hắn
đáp lại phi thường giảo hoạt, căn bản bản không trả lời thẳng câu hỏi
Công Tôn Càn vừa đưa ra, mà là kéo trọng điểm ra chỗ khác, như thể việc
đùa bỡn thiệt hay giả không cần thảo luận nữa, ngươi Công Tôn Càn nói
cái gì đều là kiếm cớ mà thôi.
Phản ứng của Phong Bất Giác ngoài
dự liệu của mọi người, Công Tôn lâu chủ lại càng vì bất ngờ mà không có
thể tránh tay cầm tới. Công Tôn Càn trên giang hồ lăn lộn lâu như vậy,
loại hành động như côn đồ này hắn thật chưa có gặp qua. Người trong võ
lâm muốn động thủ liền động thủ, không có thấy ai đưa tay túm cổ áo đển
đe dọa đối phương, kể cả đám con buôn ngoài chợ xuất thân bang phái ngư
tạp kia sẽ không làm như vậy.
“Thiếu hiệp bớt giận.” Công Tôn Càn lúc này cũng không tiện ứng đối, nếu là hắn thừa dịp hiện tại một
chưởng hướng đối phương đánh thì cũng quá hèn hạ, cho nên hắn đành phải
trả lời: "Ta không có ý như vậy.”
“Hừ...” Phong Bất Giác hừ lạnh thả đối phương, nhưng như cũ vẻ mặt biểu lộ sự khó chịu.
Các đội hữu xem màn biểu diễn rất thật kia quả thực cũng đủ rồi. Bi Linh
nhịn không được ghé tai tiểu Thán nhẹ giọng nói một câu: "Vua màn ảnh
a...”
“Ai nói không phải đâu...” Tiểu thán cũng trả lời.
Sử Yên Nhiên ngồi đối diện có chút không hiểu rồi, trong nội tâm nghi vấn: Đêm qua là ta giết Vương Ngạo đúng không? Rõ là vậy a? Là ta cùng Công
Tôn Lập liên thủ muốn giá họa cho bọn hắn a? Thế tình huống hiện tại là
như thế nào? Người này chẳng những thay ta gánh tội, còn đem cả câu
chuyện biên soạn ra, hơn nữa diễn như thực, hắn có bị điên không?
“Ách... Còn chưa thỉnh giáo đại danh thiếu hiệp.” Công Tôn Càn sửa sang lại
quần áo, đổi thành thần sắc tương đối khách khí mà nói. Giờ phút này hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, hiện tại tranh luận vấn đề đúng sai đã
không có chút ý nghĩa nào rồi, dưới mắt hiển nhiên là đối phương chiếm
đạo lý, đối mặt ánh mắt sáng quắc của mấy đồng đạo giang hồ ở đây, hắn
nếu gượng chống thì cũng chỉ tiến thêm một bước tự vả vào mặt mà thôi.
“Lều chủ lều trà kiếm mẻ, Phong Bất Giác.” Phong Bất Giác ôm quyền chắp tay nói.
Những lời này cũng không biết tiếp như thế nào, Công Tôn Càn cho tới bây giờ
chưa từng nghe qua môn phái này, hơn nữa hắn còn không có vô sỉ đến mức
có thể như không có việc gì mà trả lời lại một câu "Kính đã lâu”. Hắn
chỉ có thể đổi chủ đề, trả lời: "Ách... Phong lều chủ, Vương Ngạo ỷ thế
hiếp người, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, lại vi phạm quy củ Vạn Hà Lâu,
người này chết chưa hết tội, bị giết cũng tốt.” Hắn gọi thẳng tính danh, đã không còn nhắc tới xưng hô "môn nhân đồ đệ” nữa rồi”. Lão phu tra
xem xét không nghiêm, thu đồ đệ vô ý... Phong thiếu hiệp thay Vạn Hà Lâu quét sạch bọn chuột nhắt này, ta lại bởi vì không biết nguyên do, nhiều có đắc tội, kính xin lều chủ thông cảm...”
“Ừm... Còn được câu
tiếng người.” Phong Bất Giác lần nữa ngồi xuống, cầm lấy chén trà uống
một ngụm. Hắn lúc này là không hề khách khí với Công Tôn Càn, một bộ
dáng "ta đã giết người còn có lý”.
Vị Phong lều chủ này không nể
tình như vậy, thái độ còn cực kỳ hung hăng càn quấy, Công Tôn lâu chủ
mặt mo kia có chút không nhịn được rồi, nhìn thấy Quý Thông ở một bên
mặt mũi tràn đầy thần sắc cười nhạo, Công Tôn Càn lại càng cảm thấy một
cỗ nộ ý một mực từ gót chân tràn lên đỉnh đầu.
Hắn nghĩ thầm...
Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà nén giận ngồi trở lại, phải nghĩ biện
pháp lấy lại danh dự. Đương nhiên, trực tiếp động thủ khẳng định không
được, lại sẽ bị nói thành "Ỷ thế hiếp người”, vì vậy, hắn chuẩn bị dùng
ngôn ngữ để khiêu khích, dù cho không có đánh nhau, cũng ít nhất nhục
nhã đối phương một phen.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Càn liền mở
miệng: "Ha ha... Phong lều chủ, lão phu giao thiệp với giang hồ nhiều
năm...” Hắn giả vờ giả vịt mà vừa cười vừa nói: "Lại chưa từng nghe qua
môn phái kiếm mẻ lều trà này, thiếu hiệp ngươi tuổi còn trẻ đã võ công
cao tuyệt, lại là chi chưởng một phái, không biết sư thừa là vị cao nhân nào? Lập phái ở đâu? Còn có... Quý phái tổng có bao nhiêu môn nhân đệ
tử?”
Các vị xem, đây gọi là tự tìm đường chết a...
Nếu như ngôn ngữ là một loại vũ khí, Công Tôn Càn là loại nguyên thủy nhất (một loại binh khí cổ đại, dùng ngôn ngữ dân gian chính là cây gậy gỗ), mà
Phong Bất Giác thì dùng pháo gia tốc Armstrong.
“A?” Phong Bất
Giác kéo dài câu ra, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười có thể nói
là dâm đãng, thần thái của hắn lúc này tựu khiến cho Công Tôn Càn cả
người nổi da gà, đồng thời sinh ra dự cảm mãnh liệt xấu.
Phong
Bất Giác tất nhiên đã hiểu rõ tâm tư đối phương, hắn cười lạnh một
tiếng, trả lời: "Không dám không dám, kẻ hèn này vô sự tự thông (Hckt:
không thầy cũng tự hiểu), tự khai sơn môn, bổn phái không có chỗ ở cố
định, trừ ta cùng vợ, chỉ có ba gã lều khách mà thôi.”