Không đến một lát sau, Tiểu Hắc lại đi vào, chỉ là lần này không chỉ một mình hắn ta, ngoài Quỷ Tiêu và Tịch Xa trông xe ngựa ở ngoài, những
người khác cũng cùng đi vào khách điếm. Tiểu Bạch thấy Lưu Quang cũng
vào đây, lập tức tự giác lùi về phía sau hắn, đứng chung một chỗ với
Tiểu Hắc.
Chỉ thấy Lưu Quang thong thả tiêu sái đi đến cạnh quầy, mỉm cười lên
tiếng: "Chưởng quầy! Chúng ta đã tìm không ít khách điếm, có lẽ chỗ này
của ngươi cũng nhà cuối cùng, có thể phiền chưởng quầy hỏi những khách
nhân đã nghỉ lại một câu, nói có người nguyện trả giá gấp mười lần, nhờ
bọn họ nhận tiền nhượng lại ba phòng!"
Lão bản khách điếm này vừa thấy Lưu Quang đã biết nhất định thân phận
của hắn không tầm thường, giọng điệu khi nói không khỏi liên tục vâng
vâng dạ dạ.
"Ách… Vị gia này! Vậy, các ngươi chờ ở đây một lát. Ta đi hỏi hộ các vị một câu!"
Lưu Quang gật đầu: "Được! Làm phiền chưởng quầy rồi!"
"Ha ha, không phiền, không phiền!"
Nói xong, lão bản khách điếm lập tức vẫy tay gọi tiểu nhị, vừa định phân phó hắn đi lên lầu dò thăm dò một chút, nhưng không ngờ, trong đại sảnh một vị khách nhân đang dùng bữa trên bàn, chợt lên tiếng cười nói: "Ta
nói mấy vị huynh đệ này! Nếu ngay từ đầu chưởng quầy người ta đã nói
không có phòng, các ngươi cũng đừng ba lần bốn lượt hỏi, cố ý làm khó
người khác! A! Có tiền rất giỏi sao? Ta vừa nhìn các ngươi đã biết là
người từ bên ngoài tới, không biết đại hội võ lâm mỗi năm một lần của
thành Vô Song sắp bắt đầu. Thời gian này, khách điếm đông nghịt, phần
lớn đều là những võ lâm hào kiệt đến đây, sao để ý đến… mấy đồng tiền dơ bẩn của các ngươi!"
"Ha ha ha ha!"
Người nọ vừa nói xong, trong đại sảnh lập tức có không ít người cũng
cười ầm lên theo, liên tục gật đầu, rì rà rì rầm nói trong miệng, trong
lúc nhất thời không dứt bên tai.
"Ngươi!"
Tiểu Hắc thoáng cái đã bị chọc giận, vừa định động thủ đánh người, lại
bị Tiểu Bạch ngăn lại. Mỗ Bạch khó chịu trừng mắt liếc hắn ta, nhẹ giọng nói: "Lão đại còn chưa lên tiếng, đệ vội cái gì?"
Tiểu Hắc mím môi, tức tối vung tay áo, vẻ mặt nghẹn khuất.
A! Lưu Quang cũng không quá để ý khẽ cười, nhìn người vừa mới lên tiếng, nói: "Nghe các hạ nói như vậy, chắc hẳn các hạ cũng là người trong
giang hồ?"
"Hừ!" Người nọ quay lưng với Lưu Quang, lại ngẩng đầu hếch mũi lên trời, vênh váo kiêu ngạo nói: "Đúng vậy! Lão tử ta được gọi là Ngọc Diện công tử Bộ Thức Lục!"
A!
Lời này của hắn ta vừa nói ra, trong đại sảnh lập tức vang lên từng đợt
tiếng kinh hô. Hắn ta chính là Ngọc Diện công tử Bộ Thức Lục? Mỹ nam tử
có tướng mạo đẹp hơn cả Phan An, tay dính đầy máu tanh?
Mỗ Vũ vẫn luôn xem náo