Tô Hàng nhìn biểu cảm kinh ngạc của Trầm Khê, trong nội tâm hắn có chút không vui.
Đúng vậy, hai người chỉ mới vừa mới kết hôn, hắn đối với cô ấy chỉ là một
người đàn ông xa lạ, đêm hôm khuya khoắt hắn lại đột nhiên xuất hiện ở
trong phòng của cô ấy, cô sợ hãi và kinh ngạc đều là chuyện dĩ nhiên.
"Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, hãy mau ngủ sớm đi, anh. . . Anh sẽ ngủ ở
phòng khách hôm nay." Tô Hàng nói xong thấy Trầm Khê khẽ gật đầu, liền
nhẹ nhàng xoay người rồi lập tức rời đi, tựa như quên rằng căn phòng này là phòng tân hôn của hắn vậy.
Sau khi Tô Hàng rời đi một hồi lâu, mà Trầm Khê vẫn không thể từ trong sự kinh ngạc này mà tỉnh lại.
Ầm! !
Ngoài cửa sổ vang đến mấy tiếng sấm sét dữ dội, ánh sáng xuyên qua màn cửa
một cách nặng nề, khiến bóng đèn trong phòng cũng không nhịn được mà
chớp vài cái.
Trầm Khê đi đến bên cạnh cửa sổ, cô kéo rèm cửa ra
một chút, bất động một hồi rồi mới nhìn qua cảnh mưa rào kèm theo mấy
tiếng sấm chớp rền vang bên ngoài.
Qua một hồi lâu, ánh mắt Trầm
Khê bỗng lóe lên một tia kiên định, cô mở hết cửa sổ sát cạnh đất ra,
khiến mấy trận gió lạnh kèm theo mấy giọt mưa rơi vào người Trầm Khê.
Trầm Khê cảm thấy rất lạnh, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là, cảm
giác này không phải chứng minh rằng mình không hề nằm mơ chứ?
Trầm Khê nhịn không được tiến về phía trước một chút, cô đi đến bên cạnh ban công, thật thận trọng để bàn tay của mình đưa ra ngoài màn mưa. Hôm nay mưa đặc biệt lớn, trời lại phảng phất, khiến trận mưa lớn hôm nay giống như một trận cuồng phong vậy, chỉ trong chốc lát liền đổ ập xuống nguời Trầm Khê.
"Ướt hết rồi, quần áo ướt, tóc cũng ướt nữa." Cảm xúc
chân thật như vậy khiến tâm trạng Trầm Khê rất rối bời, cô không thể
phân biệt được tang lễ với hôn lễ đến cuối cùng cái nào mới là mộng.
Tô Hàng sau khi rời khỏi phòng tân hôn, liền xoay người đi xuống phòng
khách, trước khi kết hôn đã hắn cân nhắc vấn đề này rồi, dù sao Tô Hàng
cũng đã sớm đem hết đồ vật của mình chuyển vào phòng khách. Bên trong
phòng ngủ chính hắn chỉ chừa lại một số vật dụng cần thiết, hắn không
muốn Trầm Khê vì mình cảm thấy không thoải mái đuợc, nhưng tâm tư hắn
vẫn muốn để Trầm Khê từng chút một tiếp nhận mình, cho nên vẫn có lưu
lại một phần.
Tô Hàng tắm rửa xong liền ra khỏi phòng tắm, rồi
lấy từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ để thay. Hắn có chút không thoải mái lấy ngón tay đè lên huyệt Thái Duơng đang đau buốt của mình, mặc dù hôn lễ
chuẩn bị rất vội vàng, nhưng thông gia là cả hai nhà Tô Trầm, cho nên
khách vẫn tới rất đông, lại có thể cùng Trầm Khê kết hôn, vì vậy hắn vẫn rất vui vẻ, cho nên lúc tổ chức tiệc cuới có uống nhiều thêm mấy chén.
Tô Hàng thầm chịu đựng ấn ấn chiếc đầu đau của mình đi tới phòng bếp để uống chút nuớc.
Căn nhà này, là Tô Hàng mua một năm trước, cũng không lớn lắm, có hai tầng, phòng khách không quá lớn, bên trong nhà chỉ có sáu gian phòng. Trên
lầu bốn cái, dưới lầu hai cái, bên ngoài có một cái sân không được coi
là quá lớn. Trong sân có nuôi một con chó, con chó này là do Tô Hàng
nhặt về từ ven đường, nuôi đã nhiều năm, Tô Hàng cũng rất thích nó, có
điều sáng mai nó phải bị đưa đi. Bởi vì. . . Trầm Khê sợ chó.
Tô
Hàng ở phòng bếp rót nước ra, vừa ra khỏi cửa thì thấy Trầm Khê từ trên
lầu đi xuống, cô đã đổi một bộ quần áo màu vàng nhạt trông rất thoải
mái, chỉ có điều mái tóc phía sau đã bị ướt sũng hết.
Tô Hàng
lặng lẽ nuốt từng ngụm nước bọt của mình, nhìn qua Trầm Khê rồi đi tới,
sắc mặt không đổi hỏi một câu: "Em. . . Xuống uống nước sao?"
"Ừm." Trải qua cảm giác chết một lần, Trầm Khê lúc đối mặt với Tô Hàng cũng
thản nhiên hơn rất nhiều. Tạm thời không nói tới năm năm sinh hoạt hôn
nhân kia có phải là một giấc mơ hay không, thứ Trầm Khê nghĩ đến lúc này đều là ký ức năm năm sống chung của bọn họ. Hai người mặc dù kết hôn vì lợi ích, nhưng trong năm năm hôn nhân, cái gì nên phát sinh đều phát
sinh hết rồi, nếu so sánh đêm tân hôn với sự lạnh nhạt hôm nay với những gì Trầm Khê đã trải qua, đây là một việc hết sức bình thuờng.
"Ồ." Tô Hàng dịch người sang hướng bên cạnh, để cho Trầm Khê đi vào phòng bếp.
Lúc Trầm Khê đi vào phòng bếp, cô liếc mắt nhìn vào trong căn phòng bếp
liền thấy một chiếc bàn ăn vô cùng quen thuộc, còn trên bàn ăn thì có
bày ra một chiếc ấm. Trầm Khê đi đến bên cạnh bàn, cô phát hiện rằng ấm
nước nóng này một hơi nước cũng không có, vì vậy Trầm Khê đem mu bàn tay mình cầm chiếc ấm này lên sờ thử một chút, quả nhiên nước đúng là rất
lạnh.
Cô thuần thục cầm lấy ấm nước nóng kia, rồi đi đến lò vi ba bên cạnh để chiếc ấm lên một cái bệ, ấn xuống nút để đun. Đun nước nóng cần vài phút, vì vậy theo thói quen Trầm Khê quay người nhìn về phía
bàn, cô phát hiện thấy phía trên bàn còn có để một chén canh bằng sứ
được đậy kín, liền đi qua rồi mở nắp ra, sau đó mới phát hiện bên trong
đựng canh giải rượu đã được nấu sẵn.
Trầm Khê còn nhớ rõ lúc tổ
chức tiệc cưới hẳn mình có uống rượu, nhưng cũng chỉ uống có vài chén
thôi, còn lại đều là Tô Hàng giúp mình uống hết. Vì thế nên mình hoàn
toàn không cần uống canh giải rượu làm gì, như vậy chén canh giải rượu
này được chuẩn bị cho ai không cần nói cũng biết.
Trầm Khê nhìn
qua chén canh giải rượu đã nguội lạnh, khẽ thở dài, sau đó cô tìm ra
một cái nồi sạch, rồi đổ canh giải rượu vào để hâm nóng lại.
Một
lúc sau canh giải rượu cũng đã nóng trở lại, Trầm Khê một lần nữa đem
canh giải rượu đổ vào bên trong chén canh sau đó đậy nắp lại, lúc này cô mới cầm lấy cái chén rót cho mình một ly nước, rồi đi ra khỏi phòng
bếp.
Lúc Trầm Khê đi ra khỏi phòng bếp, Tô Hàng cũng đã sớm trở
về gian phòng của mình, Trầm Khê nhìn về phía phòng khách, mím môi do dự một hồi, cuối cùng vẫn đi đến.
Tô Hàng đang ngồi đọc sách bỗng
nghe thấy tiếng đập cửa, trái tim không bị khống chế của hắn đột nhiên
nhảy một cái. Căn phòng này từ khi mua lại trừ mình ra cũng chỉ có bảo
mẫu Trương tẩu tới quét dọn vệ sinh, nhưng Trương tẩu chỉ nấu cơm tối
xong liền sẽ rời đi. Cho nên giờ này người gõ cửa không có ai khác ngoài Trầm Khê cả.
Đêm tân hôn, Trầm Khê tự nhiên đến gõ cửa phòng của mình, là có ý gì chứ?
Tô Hàng vừa có chút thấp thỏm, lại vừa có chút chờ mong, hắn để sách trong tay xuống rồi đi qua mở cửa phòng.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Hàng cố gắng để cho mình trông cực kỳ tự nhiên.
"Tôi vừa ở phòng bếp trông thấy canh giải rượu do Trương tẩu chuẩn bị, anh hình như quên uống." Trầm Khê nhẹ nhàng nói.
"À." Tô Hàng ngẩn người nói, "Anh cũng không uống nhiều rượu lắm."
"Anh vẫn nên uống đi." Trầm Khê mỉm cười nói.
"Ồ." Tô Hàng bỗng nhiên bị nụ cười của Trầm Khê làm giật mình.
"Còn có. . ." Trầm Khê cầm theo ấm trà nói, "Dạ dày của anh đã không tốt thì đừng nên uống nước lạnh quá nhiều."
Nói xong lời nên nói, Trầm Khê cũng không đợi Tô Hàng phản ứng xong, cô đã xoay người đi về phòng ngủ trên lầu hai.
Tô Hàng ngẩn nguời một hồi lâu, mới tiêu hóa xong được ý từ của hai câu
nói vừa nãy. Trầm Khê biết rằng dạ dày mình không tốt sao? Đây có phải
chứng minh rằng cô ấy chú ý đến mình? Thấy mình uống nước lạnh, cho nên
cố ý đến nhắc nhở mình sao? Hoá ra cô ấy cũng quan tâm đến mình như vậy.
Một phen phỏng đoán xong, Tô Hàng mang tâm trạng vui vẻ đi đến phòng bếp,
khi hắn thấy cái nắp của chén canh bằng sứ khẽ lộ, một hơi nước từ bên
trong chén canh bay ra, Tô Hàng một lần nữa ngẩn ra một hồi lâu, đầu
tiên hắn là không tin, sau đó thì mừng rỡ như điên.
Hiện tại cũng đã chín giờ tối, Trương tẩu rời khỏi nơi này lúc tám giờ, canh giải rượu làm sao có thể còn bốc hơi nóng đuợc?
Tô Hàng cẩn thận vươn tay, bàn tay trắng nõn của hắn để lên bát sứ ấm trên bệ, tựa như hơi ấm trên ngón tay chảy vào đáy lòng.
Đây là Trầm Khê vì mình mà hâm nóng, Trầm Khê vì mình mà hâm nóng lại canh
giải rượu. Tô Hàng một lần nữa im ắng nói trong lòng, hai tay cầm lấy
chén canh bằng sứ, mặt mũi tràn đầy ý cười ngây ngô.
Sáng sớm của ngày thứ hai.
Việc đầu tiên mà Trầm Khê khi tỉnh dậy làm chính là cầm lấy điện thoại di
động để xem ngày. Ngày mùng 6 tháng 11 năm 2017, quả nhiên vẫn là năm
năm trước. Trầm Khê để điện thoại di động xuống, đi đến bên cửa sổ cầm
màn cửa kéo ra. Hôm nay thời tiết đúng là không tệ, ánh nắng bên ngoài
tươi sáng kèm theo không khí trong lành khi trận mưa bão đi qua, khiến
cho người khác đặc biệt rất dễ chịu.
Hôm qua trước khi chìm vào
giấc ngủ, Trầm Khê có làm một cái quyết định, nếu như ngày thứ hai sau
khi mình tỉnh lại vẫn là năm 2017, cô liền tiếp nhận hiện thực này, dù
là trùng sinh cũng tốt, hay là dự báo cũng tốt, cô muốn cùng Tô Hàng bắt đầu lại từ đầu, ít nhất cũng là. . .
Trầm Khê từ trên lầu hai
nhìn thấy Tô Hàng đang cùng một chú chó Labrador chơi đùa rất vui vẻ,
nhẹ nhàng nói: "Ít nhất tôi cũng phải biết rõ ràng, những chuyện kia có
phải thật hay không, người mà anh ấy thích. . . liệu có phải là mình?"
Trong sân Tô Hàng đang mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, dùng sức
ném đồ chơi hình cầu trong tay ra, sau đó chú chó Labrador lập tức chạy
tới, dùng miệng cắn đồ chơi hình cầu rồi lại chạy về bên người Tô Hàng,
Trầm Khê phát hiện rằng Tô Hàng rất vui vẻ dùng sức xoa đầu chú chó
Labrador kia, tựa như tâm trạng hắn đang rất tốt.
Trầm Khê kết
hôn cùng Tô Hàng tận năm năm, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì để hắn
cười một tiếng cả. Dù là hắn đối đãi với cô rất tốt, nhưng cũng chỉ là
cười nhạt một tiếng, ý cười kia cô chưa từng thấy.
Hắn chắc hẳn
rất thích con chó này! Nội tâm Trầm Khê chắc chắn nói. Nhưng trong căn
nhà này từng có nuôi một con chó như vậy sao? Trầm Khê cố gắng nhớ lại,
nhưng không có ký ức nào liên quan đến con chó này. Chẳng lẽ năm năm kia chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tô Hàng ôm chú chó Labrador trong
ngực mình nũng nịu, ngón tay không ngừng xoa mấy sợi lông mềm mại của
chú, không dám nói ra: "Sơ Ngũ à, ngày mai ba ba phải đưa con cho người
khác rồi. Con ở bên ấy phải ngoan nhé, chủ nhân mới sẽ chăm sóc con
thật tốt, ba ba cũng sẽ thường đến thăm con."
Chú chó Labrador Sơ Ngũ cảm nhận được mình sắp bị vứt bỏ, vì vậy nên chú liền dùng đầu lưỡi liếm láp mặt của Tô Hàng để lấy lòng.
"Ta biết con không nỡ xa
ta, nhưng không có cách nào khác nha, mụ mụ sợ ngươi." Tô Hàng bưng lấy
đầu Sơ Ngũ nói, "Mụ mụ với ngươi, ba ba chỉ có thể lựa chọn mụ mụ thôi."
Sơ Ngũ tựa như biết mình nũng nịu không thành công, nó nhỏ giọng kêu hừ hai tiếng, nghe đáng thương cực kỳ.
"Leng keng."
Tiếng chuông cửa giống như đánh gãy cuộc giao lưu của hai "phụ tử", sau đó Tô Hàng nói với Sơ Ngũ: "Hẳn là bữa sáng đã được đưa tới."
Sơ Ngũ cũng đi theo sau lưng ba ba đi đến cạnh cửa, Tô Hàng mở ra một cửa sắt nhỏ trên chiếc cửa.
"BOSS, bữa sáng của ngài."
"Cực khổ rồi." Tô Hàng sau khi tiếp lấy bát cháo dinh dưỡng với mấy đồ điểm tâm từ tay thư ký nói.
"Hẳn là." Thư ký nhìn trông là một người rất khôn khéo, chắc cũng tầm hai
mươi sáu hai mươi bảy tuổi, hắn mang theo một bộ dàn khung kính mắt,
nhìn rất nhã nhặn, chỉ có điều nhìn hắn có chút chần chừ nói, "BOSS. . . Ngài xác định sáng mai muốn đi HK đi công tác sao?"
"Kế hoạch không thay đổi." Tô Hàng đáp.
"Vâng." Thư ký không tiếp tục hỏi nữa, hắn chờ BOSS đóng cửa xong liền xoay
người về công ty để làm, lão bản sáng mai muốn đi công tác, hắn còn rất
nhiều tư liệu muốn chỉnh sửa lại.
Tô Hàng mang theo bữa sáng,
trước tiên hắn đem Sơ Ngũ vào ổ chó rộng rãi ở trong sân, sau đó mới
ngồi xuống xin lỗi nói: "Thật có lỗi, vì mụ mụ, ta sợ con hù đến cô ấy,
không thể thả ngươi ra được."
Sơ Ngũ thương tâm kêu lên một tiếng, đôi mắt to đen nhánh ướt sũng nhìn trông rất khổ sở.
"Ngoan, tý nữa ta sẽ cho con ăn." Tô Hàng vuốt vuốt đầu Sơ Ngũ, mang theo bữa sáng đi đến phòng khách.
Tác giả có lời muốn nói: "Tô Hàng: Ngươi cùng Trầm Khê, ta chỉ có thể chọn Trầm Khê.
Sơ Ngũ: Sao ba ba lại làm vậy..
Tô Hàng: Ngươi là chó đó.
Sơ Ngũ: Nhưng hai chúng ta chỉ khác nhau về chủng tộc, nhưng không có khác nhau giới tính đâu.