Khi Diệp Lăng Phi ngủ dậy, Chu Hân Mính đã không ở biệt thự nữa rồi, đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời Diệp Lăng Phi có cảm giác toàn thân
mỏi mệt không gì tả được, trong lòng thầm cười cười, xem ra mình cuối
cùng cũng già rồi, cho dù hắn không muốn thừa nhận cũng không được, hắn
đã già rồi, tuy mới chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng tâm của Diệp Lăng Phi đã già rồi, trước kia hắn có thể không cố kỵ chuyện gì, nhưng bây giờ hắn
lại phải cân nhắc thật lâu, tâm của hắn đã già rồi, một khi tâm đã già, chuyện gì cũng cảm thấy mệt mỏi.
Diệp Lăng Phi đứng trước
gương, người đàn ông trong gương tuy vẫn toát lên khí thế lăng lệ ác
liệt như trước, nhưng so với quá khứ mà nói, giờ phút này người đàn ông
đó nhiều thêm vài phần nhu tình, ánh mắt cũng không đáng sợ như trước
kia nữa, râu ria cũng đã được cắt ngắn, râu ria luôn có thể phụ trợ
cho khí khái của người đàn ông, nhưng có những lúc, những người đàn ông
râu dài cũng không được hoan nghênh cho lắm, có đôi lúc đàn ông cũng
cần biểu hiện ra sự dịu dàng của mình, không thể nghi ngờ Diệp Lăng Phi hiện giờ đã thay đổi rất nhiều, ngoại trừ khí khái của một người đàn
ông, hắn còn có thêm nhu tình. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang xem nhìn
mình ở trong gương, Vu Đình Đình người mặc đồ ngủ mơ màng đi qua chỗ rửa mặt, cô đã đi qua, thấy Diệp Lăng Phi đang ở đó, lại quay lại, tay phải dụi dụi mắt, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, chào buổi sáng!
- Đã mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi quay người lại, ôm Vu Đình Đình vào trong lòng, ghé môi hôn Vu Đình Đình thỏa thích một hồi, sau đó mới lên tiếng:
- Tần Dao dậy chưa?
- Vẫn chưa ạ, em nghĩ cậu ấy mệt mỏi quá!
Vu Đình Đình ôn nhu nói,
- Diệp đại ca, cảm ơn anh!
- Cảm ơn anh cái gì?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Cảm ơn anh đã cứu em!
Vu Đình Đình dịu dàng nói,
- Em luôn tin tưởng Diệp đại ca sẽ cứu em, em biết không lựa chọn sai người đàn ông của mình!
Vu Đình Đình chủ động ghé môi tới thì thào vào tai Diệp Lăng Phi:
- Đợi sau khi tốt nghiệp đại học xong em sẽ sinh cho Diệp đại ca một đứa con!
- Nếu anh muốn hai đứa thì sao?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Anh muốn mấy đứa cũng được!
Vu Đình Đình nói xong thì thẹn thùng, vội vàng chạy đi. Diệp Lăng Phi
cười cười, theo hắn thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá, Vu Đình
Đình đã trao thân gửi phận cho mình, vậy thì hắn sẽ chăm lo cho Vu Đình
Đình, nếu không làm gì cả thì cũng không đáng mặt đàn ông.
Diệp
Lăng Phi không muốn cạo sạch trên râu ria trên mặt mình, để chừa một ít
ngắn ngắn cũng không tệ, nhất là vừa nghĩ tới bộ dạng lúc hôn Bạch Tình
Đình sẽ làm Bạch Tình Đình cảm thấy đau đau, đến lúc đó Bạch Tình Đình
sẽ trách móc hắn, hắn lại muốn bật cười. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên ý thức được kỳ thật trong lòng hắn, người hắn yêu nhất chính là Bạch Tình
Đình, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cũng
không phải người phụ nữ đầu tiên của Diệp Lăng Phi sau khi trở về, nhưng lại là người mà Diệp Lăng Phi có cảm tình nhất. Nếu thật sự muốn Diệp
Lăng Phi phải phân chia cấp bậc tình cảm thì không thể nghi ngờ Bạch
Tình Đình chính là người ở vị trí cao nhất, Diệp Lăng Phi cũng không rõ
nguyên nhân của chuyện này là như thế nào, nhớ tới Elise trước kia, lúc
đó Diệp Lăng Phi rất si mê Elise, nhưng cũng không có cảm giác như bây
giờ.
Lúc đó Diệp Lăng Phi là một tên cuồng đồ không gì không làm được, trong lòng hắn cũng không có ý thức trách nhiệm về gia đình, phần nhiều là sự say mê với nhan sắc, nhưng không thể phủ nhận một điều, lúc Diệp Lăng Phi đối mặt với Elise, trong lòng hắn Elise vẫn có địa vị,
nếu không thì sao Diệp Lăng Phi có thể quên những người bạn gái trước
đây của hắn ở nước ngoài, chỉ riêng Elise là không thể nào quên được.
Vừa nghĩ tới Elise, Diệp Lăng Phi liền nghĩ đến phụ thân của Elise, tay
buôn châu báu đó, cũng không biết bây giờ ông ta như thế nào, lúc trước, hắn nhớ rõ cũng bởi vì cha Elise có chuyện phải về xử lý, Elise mới đi
theo, chớp mắt thôi đã rất lâu rồi, muốn liên hệ Elise cũng không được.
Có lẽ là Elise có cuộc sống của mình, không muốn Diệp Lăng Phi bị quấy
rầy. Lúc Vu Đình Đình quay lại chỗ rửa mặt, Diệp Lăng Phi vừa mới rửa
mặt xong, đang dùng khăn lau mặt, Vu Đình Đình cầm lấy khăn lông, giúp
Diệp Lăng Phi lau mặt, sau đó, cô mới lấy đồ ra đánh răng rửa mặt, đó
đều là Chu Hân Mính chuẩn bị cho cô. Diệp Lăng Phi từ phía sau ôm lấy Vu Đình Đình, thân thể mềm mại, mùi hương thơm ngát từ cơ thể, Diệp Lăng
Phi luồn hai tay đến vào trong áo Vu Đình Đình, không có bất kỳ áo ngực
hay quần con, Vu Đình Đình chỉ mặc mỗi bộ áo ngủ. Vu Đình Đình phun nước đánh răng ra, Diệp Lăng Phi ghé môi hôn lên cổ Vu Đình Đình, Vu Đình
Đình nghiêng đầu, trong miệng phát ra một tiếng rên rất nhỏ. Trong lúc
Diệp Lăng Phi đang âu yếm Vu Đình Đình, nghe thấy sau lưng vang lên
tiếng bước chân, Tần Dao xuất hiện ở phòng vệ sinh, cô vừa ngủ dậy định
đi đánh răng, không ngờ lại bắt gặp một màn này ở đây, Tần Dao lập tức
nói:
- Xin lỗi, xin lỗi...!
Diệp Lăng Phi rút tay ra khỏi áo ngủ của Vu Đình Đình, trên tay vẫn còn mang theo mùi hương của Vu Đình Đình, nói:
- Anh đi thay quần áo, hai em cũng nhanh lên, mặc quần áo tử tế rồi chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm!
Bây giờ đã gần chín giờ, muốn đi ra ngoài ăn cơm cũng không phải bữa sáng
nữa rồi. Diệp Lăng Phi đi qua bên người Tần Dao, lúc này Tần Dao mới đi tới, nhẹ nhàng nói:
- Đình Đình, mình không quấy rầy hai người chứ?
- Không có đâu!
Má Vu Đình Đình hơi đỏ ửng, nói:
- Mình và Diệp đại ca đang nói chuyện thôi, cậu đừng nghĩ lung tung!
- Mình thật sự không nghĩ lung tung!
Tần Dao nói,
- Mình chỉ cảm thấy hâm mộ cậu, có thể thân mật với Diệp đại ca!
Tần Dao nói đến đây, lại lắc đầu, nói:
- Được rồi, mình không nói nữa thì hơn, chúng ta mau đánh răng rửa mặt rồi còn đi ăn!"
Diệp Lăng Phi loay hoay chọn quần áo cho ngày hôm nay, không có Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình ở đây, Diệp Lăng Phi thật sự không biết mình nên lựa
chọn bộ quần áo như thế nào để mặc, trước kia hắn luôn tùy ý chọn một bộ để mặc lên người, sớm đã thành thói quen với chuyện đó rồi, nhưng Bạch
Tình Đình và Chu Hân Mính luôn chọn lựa quần áo cho Diệp Lăng Phi, theo
cách nói của hai cô, Diệp Lăng Phi là ông xã của các cô, hắn cần chú ý
đến trang phục của mình hơn.
Từ trước tới giờ Diệp Lăng Phi
không cho rằng mặc quần áo là chuyện rườm rà khó khăn, có quần áo gì thì sẽ mặc bộ đó, không có gì phải lo lắng cả, nhưng từ khi bị Bạch Tình
Đình và Chu Hân Mính hai người nói đi nói lại mỗi ngày, Diệp Lăng Phi
cũng bắt đầu cảm thấy do dự, không thể cứ suốt ngày bị vợ mình lải nhải
về chuyện quần áo đúng không. Diệp Lăng Phi cứ để kệ hai bà vợ lựa chọn quần áo cho hắn, nhưng giờ phút này, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều không ở đây, Diệp Lăng Phi nhìn vào đống quần áo trong tủ, trái lại
không biết phải mặc bộ nào, đau đầu muốn chết, quần áo đối với Diệp Lăng Phi mà nói, là một kchuyện rất phiền não, hắn nếu ăn mặc không ổn thì
sẽ bị vợ mình trách móc.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hay lựa chọn
một bộ âu phục bình thường nhất, người ta thường nói âu phục đối với đàn ông là cách ăn mặc bình thường nhất, sẽ không khiến người khác có gì
không ổn, Diệp Lăng Phi không biết chọn bộ nào, liền quyết định mặc âu
phục luôn. Cà- vạt thì hắn không đeo, những thứ như vậy để ở trên cổ rất không thoải mái, không thắt thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi mặc áo sơmi vào, bắt đầu cài cúc, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi
quay đầu, đã nhìn thấy Tần Dao người mặc đồ ngủ đang đứng ở trước cửa
phòng, Diệp Lăng Phi thấy là Tần Dao liền cười hỏi:
- Em làm sao vậy, còn không đi thay quần áo đi, chẳng lẽ em không đói sao?
Tần Dao đi tới, cô đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên vươn hai tay ra
ôm Diệp Lăng Phi thật chặt, mặt của cô dán sát vào lưng của Diệp Lăng
Phi, thút thít khóc.
- Rốt cuộc em sao vậy? Sao lại khóc chứ?
Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn về phía Tần Dao, hắn đưa tay vuốt vuốt má Tần Dao, nói:
- Đình Đình bắt nạt em à?
Tần Dao ôm eo Diệp Lăng Phi, cô lắc đầu, nói:
- Em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu biết em chắc chắn sẽ không
trở về, trên thế giới này em đã không còn người thân nào nữa, anh là
người thân duy nhất của em!
- Nha đầu ngốc, em nói linh tinh gì
vậy, Đình Đình cũng rất quan tâm đến em, còn có Hân Mính, tất cả mọi
người đều quan tâm đến em, em đừng nghĩ lung tung nữa!
Diệp Lăng Phi vuốt vuốt má Tần Dao, nói:
- Trở về là tốt rồi, sau này em có thể sống ở chỗ này, dù sao tất cả mọi
người đều ở thành phố Vọng Hải, có thể gặp mặt nhau, thật là vui a, có
phải vâyh không, không cần phải khóc nữa, nào, cười một cái anh em nào!
Tần Dao lau nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười, Diệp Lăng Phi cười cười,
đúng lúc đó, Tần Dao bỗng nhiên ghé môi tới hôn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm eo Tần Dao, lùi về phía sau hai bước, đặt Tần Dao lên
giường.