Rất nhiều người dân ở nơi khác biết được chuyện ở thôn Nam Dương, thậm
chí đã định dọn đến thôn Nam Dương, chỉ có điều, theo những gì Diệp Lăng Phi nói lúc ban đầu, khi đó ở thôn có bao nhiêu người thì cứ dựa vào đó tính tiền, đây không phải là vì Diệp Lăng Phi không chịu lấy tiền, hắn
chỉ không muốn làm mình biến thành một nhà từ thiện ngốc mà thôi, hắn
vẫn hiểu rõ người dân ở vùng nông thôn đấy, nếu không có sự khống chế
nghiêm khắc, cho dù những nhà từ thiện đó có bao nhiêu tiền cuối cùng
cũng sẽ bị một số kẻ tham ô, cái đó gọi là nhà từ thiện ngốc. Diệp Lăng
Phi không muốn biến mình thành một kẻ coi tiền như rác, thật ra thì hắn
cũng chẳng có thiện cảm gì mấy với những người dân ở thôn Nam Dương, nếu không phải Đỗ Thuận kiên trì không chịu rời khỏi thôn Nam Dương, Diệp
Lăng Phi sẽ không bỏ ra một cắc nào cho thôn Nam Dương đâu.
Hắn
làm như vậy cũng là vì Đỗ Thuận, hiện giờ Đỗ Thuận đã qua đời rồi, Diệp Lăng Phi đối với nơi mình sinh ra cũng như là nơi chôn cất cha mẹ hắn
thì chắc là chẳng còn chút cảm tình gì nữa. Còn chưa tới thôn Nam Dương, đã nhìn thấy ở ngoài cổng thôn có người mặc đồ tang màu trắng, bây giờ
chẳng có ai la kẻ ngốc kẻ, kể cả trưởng thôn, tất cả mọi người dân ở
thôn Nam Dương đều biết rõ, tất cả những gì mà bọn họ có được bây giờ
đều là do Diệp Lăng Phi cho bọn họ, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì Đỗ Thuận, Đỗ lão gia tử. Thật ra khi Đỗ Thuận vừa mới qua đời, có không ít thôn dân không muốn thông báo chuyện này cho Diệp Lăng Phi,
nhưng loại tin tức này không phải bọn hắn không muốn nói cho Diệp Lăng
Phi là Diệp Lăng Phi không biết được, Diệp Lăng Phi đã sớm có chuẩn bị,
cho dù những thôn dân đó không thông báo cho Diệp Lăng Phi, cũng sẽ có
người thông báo cho Diệp Lăng Phi, cuối cùng, vẫn là trưởng thôn làm ra
quyết định, nhất định phải thông báo chuyệnn ày cho Diệp Lăng Phi, theo
như trưởng thôn nói, loại chuyện này không phải muốn giấu diếm là có thể lừa gạt được.
Không thể phủ nhận, quyết định này của trưởng
thôn là rất anh minh, nếu không thì với tính cách của Diệp Lăng Phi, nếu hắn biết mình bị những thôn dân đó giấu diếm chuyện này, cuộc sống của
người dân thôn Nam Dương sau này không cần nghĩ cũng biết. Quyết định
này của trưởng thôn đã thay đổi vận mệnh của thôn Nam Dương, một khi
thông báo cho Diệp Lăng Phi, những thôn dân đó biết chuyện này đã không
thay đổi được nữa, bất cứ lúc nào Diệp Lăng Phi tùy thời cũng có thể hủy bỏ những gì mình đang tài trợ thôn Nam Dương, việc bọn họ có thể làm
hiện giờ là cố gắng lấy lòng Diệp Lăng Phi, Đỗ Thuận là một ông già neo
đơn, không có thân nhân, theo lý mà nói, sẽ không có người nào đốt giấy
để tang cho ông ta cả, nhưng ở đây thì lại không như vậy, toàn bộ dân
trong thôn đều đốt giấy để tang Đỗ Thuận rồi, bây giờ đã đến lúc để
biểu hiện rồi, mọi người đều biết Diệp Lăng Phi có tiền, lúc này, nếu
Diệp Lăng Phi cảm động, nói không chừng còn có thể thưởng thêm cho một
ít tiền.
Những thôn dân này có cảm xúc khác nhau, ý nghĩ trong
lòng cũng không giống nhau. Diệp Lăng Phi nào có thời gian để ý tới suy
nghĩ của đám thôn dân đó, xe của hắn vừa đến cửa thôn, đã nhìn thấy
trưởng thôn dẫn người chờ ở đó, Diệp Lăng Phi cau mày, hắn không cần
người khác hoan nghênh, bây giờ hắn chỉ mong đi gặp Đỗ Thuận.
- Trưởng thôn, dẫn tôi đến nhà của Đỗ gia gia!
Diệp Lăng không xuống xe, chỉ yêu cầu trưởng thôn dẫn đường, trưởng thôn lập tức gật đầu đồng ý. Nhà của Đỗ Thuận là căn nhà lớn nhất trong thôn,
hai tầng, phòng ở cũng là lớn nhất, những điều này đều là yêu cầu của
Diệp Lăng Phi, những thôn dân đó cầm tiền của Diệp Lăng Phi mà, chẳng ai ngốc đến độ không rõ một điều, Đỗ Thuận chính là tổ tông của cái thôn
này, tiền là của người ta, nếu không có Đỗ Thuận thì cái thôn này chẳng
có được nhiều tiền như bây giờ, một gia đình một năm ít nhất cũng có
không năm mươi nghìn tệ, thôn này không lớn, cũng chỉ có hơn bốn mươi
hộ, một năm là hơn hai triệu. Đương nhiên, chút tiền ấy đối với Diệp
Lăng Phi mà nói không có ý nghĩa gì, nhưng đối với những thôn dân này mà nói, đó không phải là món tiền nhỏ, mà còn chưa kể, số tiền này đều đến tay mà chẳng mất công gì.
Lúc đầu Đỗ Thuận không muốn ở trong
một căn nhà lớn như vậy, suy nghĩ của ông ta rất chất phác, chỉ cần có
chỗ ở là được rồi, không cần quá to quá tốt, nhưng trưởng thôn lại dẫn
thôn dân khác mời Đỗ Thuận ở chỗ này, Đỗ Thuận không còn cách nào, đành
phải ở lại đây. Đoàn xe đỗ lại trước cửa nhà Đỗ Thuận, trong sân đã lập
linh đường, quan tài đặt ở bên trong, khắp nơi đều là những người đốt
giấy để tang, Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước xuống xe, Bạch Tình Đình, Chu
Hân Mính hai người cũng xuống xe, với tư cách vợ của Diệp Lăng Phi, hai
người bọn họ một mực luôn làm bạn bên cạnh Diệp Lăng Phi. Những người
dân ở thôn Nam Dương gần như là chưa bao giờ thấy những người phụ nữ
xinh đẹp như vậy, một số đàn ông ở thôn Nam Dương trông thấy Bạch Tình
Đình và Chu Hân Mính đều trợn tròn mắt kinh ngạc, đây quả thực là tiên
nữ trên trời, làm sao lại thành người sống dưới trần gian a!
Vương Vĩnh dẫn người xuống xe, Diệp Lăng Phi gọi Vương Vĩnh đến, nhắn nhủ
ngắn gọn mấy câu, Vương Vĩnh lập tức dẫn người đi chuẩn bị, đầu tiên là
đồ tang, mặc dù Diệp Lăng Phi không yêu cầu tất cả mọi người đều mặc đồ
tang, nhưng y theo quy củ của nông thôn, Diệp Lăng Phi vẫn muốn tất cả
mọi người đeo khăn tang. Có Vương Vĩnh ở chỗ này, Diệp Lăng Phi không
cần phải lo lắng gì cả, hắn trực tiếp cất bước đi vào, đi đến trước quan tài, cái kính che vẫn chưa đậy lại, Diệp Lăng Phi nhìn Đỗ Thuận nằm
trong quan tài, chỏ thấy Đỗ Thuận giống như là đang ngủ vậy. Diệp Lăng
Phi lại rơi nước mắt, đây là lần cuối cùng hắn có thể nhìn Đỗ Thuận
rồi, từ nay về sau hắn không còn cơ hội để gặp Đỗ Thuận nữa. Bạch Tình
Đình và Chu Hân Mính đều đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai người bọn họ
có thể hiểu được tâm tình của Diệp Lăng Phi lúc này, thử hỏi có ai gặp
chuyện như vậy là không thương tâm chứ.
Lúc trước Bạch Tình Đình đã từng hỏi về quá khứ của Diệp Lăng Phi, lúc đó Diệp Lăng Phi chỉ là
nói sơ qua, chẳng cụ thể gì cả, trong lòng Bạch Tình Đình lúc nào cũng
mơ tưởng được đến nơi đây để xem tận mắt, nhìn xem rốt cuộc đó là nơi
như thế nào. Nhưng sau khi Bạch Tình Đình đến nơi này, cô lại đột nhiên
nhận ra những thứ đó không hề quan trọng với mình, điều cô quan tâm là
Diệp Lăng Phi hiện giờ, về phần những chuyện trong quá khứ của Diệp Lăng Phi, với những chuyện mà Diệp Lăng Phi đã trải qua trước kia, Bạch Tình Đình có thể hiểu được, nhưng mà chung quy Bạch Tình Đình không tài nào
cảm nhận được cảm giác đó. Về phần Đỗ Thuận đang nằm trong quan tài,
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều chưa thể nói là có cảm tình gì. Rất
nhiều thôn dân đều chỗ này, Diệp Lăng Phi ở lại chỗ Đỗ Thuận hồi lâu,
mới lau nước mắt, xoay người lại, nói với trưởng thôn:
- Trưởng thôn, tôi đi viếng cha mẹ tôi, ông chuẩn bị giúp tôi một chút để lát nữa tôi đến đó!
- Được!
Trưởng thôn lập tức đáp ứng, trưởng thôn quay người lại, trông thấy Lý Cương ở bên kia, ông ta nói:
- Cậu đi đến chỗ ủy ban lấy tiền giấy...!
Lý Cương là bạn hồi nhỏ của Diệp Lăng Phi, trước kia Lý Cương cưới Tiểu
Lan, chuyện đó khiến cho Diệp Lăng Phi luôn canh cánh trong lòng, chỉ là từ lần trước khi Diệp Lăng Phi cùng Vu Đình Đình trở lại thôn Nam
Dương, những chuyện cũ trong lòng Diệp Lăng Phi đều hóa thành mây khói,
hắn cũng hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là tình cảm hồi bé mà thôi, về phần
Tiểu Lan, cho tới bây giờ hắn chưa từng yêu cô ấy. Đương nhiên, Tiểu Lan bây giờ đã trở thành một người phụ nữ mập mạp, so với trước kia đúng là cách biệt một trời một vực. Chuyện giữa hắn và Tiểu Lan Diệp Lăng Phi
chưa bao giờ nói kỹ càng với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, theo Diệp
Lăng Phi thấy đó đã là chuyện cũ rồi, nếu cứ nhắc tới thì giống như là
hắn vẫn đang sống trong quá khứ, huống chi, lúc này Diệp Lăng Phi đang
sống rất hạnh phúc, hắn không muốn nhắc lại những chuyện đó nữa.
Lý Cương rất nhanh đã trở về, đặt những thứ cần thiết ở trước mặt Diệp
Lăng Phi, trên mặt tràn đầy nụ cười ân cần, thật khó tin người đàn ông
trước mặt làn da đã chuyển thành màu ngăm đen, trên mặt toàn là nếp nhăn lại là người đẹp trai nhất thôn năm đó, lúc đó Diệp Lăng Phi vừa đen
lại vừa thấp, nhưng hiện giờ Lý Cương ở trước mặt Diệp Lăng Phi không là gì cả, sự tương phản trái ngược này khiế cho những người biết rõ chân
tướng phải cảm khái về sự đáng sợ của thế gian. Diệp Lăng Phi ngay một
câu cảm ơn cũng không có, tuy trong lòng hắn không hề có thù hận gì với
Lý Cương, nhưng hắn hay vẫn không muốn nói chuyện quá nhiều với Lý
Cương, hai tay ôm eo Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, nói:
- Đi thôi, để anh dẫn em đi viếng mộ cha mẹ anh, cũng là cha mẹ chồng của các em!
Diệp Lăng Phi đi ra trong ánh mắt kinh ngạc của những người dân ở đây, những thôn dân này vẫn không quen với việc Diệp Lăng Phi ôm ấp hai người đẹp
như vậy, cũng quá tùy tiện rồi, chỉ là bọn họ lại không dám nói gì, ai
bảo Diệp Lăng Phi là thần tài của bọn họ chứ!