- Nói cũng đúng, chúng ta đang nói
chuyện làm ăn, không phải là đang ngồi uống trà, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, xã hội này, có một số người chuyên lừa đảo hãm hại làm đủ
chuyện xấu! Diệp Lăng Phi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nên nói về vụ giao dịch của chúng ta đi thì hơn!
- Chủ đề đó đang nói hay mà, sao đột nhiên lại không nói chuyện đó nữa!
Diệp Lăng Phi ôm eo Thanh Nhi, tay của hắn đặt lên cánh tay bị thương còn chưa lành của Thanh Nhi, nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, trước khi chúng ta nói chuyện làm ăn thì phải nói về
chuyện của tiểu nha đầu Thanh Nhi này đã, cô cũng thấy cánh tay của cô
bé bị thương, với tư cách bà chủ của cô ấy, có phải là cô nên bồi thường một chút không?
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Ngọc Địch
mới quay sang nhìn Thanh Nhi, từ lúc Thanh Nhi và Tử Nhi đi vào đây, Chu Ngọc Địch không hề để ý lắm đến hai người bọn họ, hiện giờ, Chu Ngọc
Địch mới đánh giá Thanh Nhi một lần, rồi cô ta cười nhạt, nói:
- Đối với kẻ phản bội tôi, tôi chưa giết chết cô ta đã là ân huệ lớn nhất với cô ta rồi, còn nói gì đến chuyện bồi thường chứ!
Lúc Chu Ngọc Địch nói câu này, Diệp Lăng Phi có thể cảm nhận rõ thân thể
Thanh Nhi mà mình đang ôm trong lòng khẽ run lên, đó là sự run rẩy vô
thức, Diệp Lăng Phi khẽ siết chặt tay mình, Thanh Nhi cảm giác được cánh tay Diệp Lăng Phi đang ôm chặt lấy cô, cô nép mình vào trong ngực Diệp
Lăng Phi, giống như Bạch Tình Đình trước kia luc gặp phải nguy hiểm,
thường làm như vậy, hi vọng có thể nương tựa vào Diệp Lăng Phi cho mình
cảm giác an toàn. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chu Ngọc Địch, cô
nói như vậy là không đúng rồi, tuy cô ấy là thuộc hạ của cô, nhưng này
đó đã là chuyện quá khứ rồi, cô cũng thấy đấy, hiện giờ chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đã không còn quan hệ gì với cô nữa, cô cũng nên bồi thường
một chút cho hai cô bé chứ! Nếu cô khăng khăng cho rằng cô không cần
phải bồi thường cho hai chị em họ thì tôi cũng không còn lời gì để nói
nữa, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để mà nói chuyện cả, tôi không
muốn bàn chuyện làm ăn với một con động vật máu lạnh, nhất là một số kẻ
súc sinh không biết mình phải làm cái gì!
Diệp Lăng Phi nói những lời này thời điểm, sắc mặt trầm xuống, hắn ôm Thanh Nhi eo, nói:
- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh thực sự muốn ra mặt vì hai tiểu nha đầu này sao?
- Vì sao lại không ra mặt cho họ chứ, chẳng lẽ cô không cảm thấy hai
người họ rất đáng thương sao? Chu Ngọc Địch, tôi nghĩ bất kỳ một người
nào có lương tâm khi gặp Thanh Nhi và Tử Nhi đều có chung một suy nghĩ
giống như tôi, chúng ta cho rằng hai cô bé rất đáng thương, các cô nên
được bồi thường vì những gì mà mình phải chịu!
Chu Ngọc Địch cười nhạt, nói:
- Bọn nó mà đáng thương à, lúc bọn nó giết người thì có đáng thương
không? Thanh Nhi, không thể ngờ được ngươi đã tìm được chỗ dựa rất tốt
đấy, hừ, không tệ, tiểu nha đầu ngươi cũng biết dùng thân thể của mình
để đạt được lợi ích nhỉ!
- Bà chủ, không như những gì mà bà nghĩ đâu, lần này Diệp tiên sinh hoàn
toàn giúp chúng tôi vì mục đích khác, tôi không biết mục đích thực sự
của anh ấy là gì, nhưng mà tôi có thể khẳng định một điều, Diệp tiên
sinh sẽ không hại chúng tôi, so với bà chủ thì tôi tin tưởng Diệp tiên
sinh hơn nhiều!"
- Hay, nói rất hay!
Chu Ngọc Địch lạnh cười, nói,
- Không người được ta lại nuôi lũ phản đồ các ngươi! Thanh Nhi, ngươi có
nghĩ tới không, các ngươi sống như thế nào, nếu không có ta lời thì các
ngươi đã chết từ lâu rồi, nhưng hiện giờ các ngươi lại quay ngược lại
cắn ta, giỏi thật đấy, hóa ra bấy lâu nay lại nuôi ong tay áo nuôi cáo
trong nhà!"
- Bà chủ, chuyện này không thể trách tôi, là do đám lính đánh thuê mà bà mời tới làm…!
Thanh Nhi vừa mới nói đến đây đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời, chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Thanh Nhi, tôi tin là bây giờ cho dù cô có nói cái gì thì Chu Ngọc Địch cũng sẽ không nghe đâu, cô ta tin rằng cô đã phản bội cô ả, chỉ có điều tôi cho rằng đó là một sự lựa chọn không tệ, như vậy thì cô có thể rời
bỏ Chu Ngọc Địch rồi, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?
Thanh Nhi trầm mặc một lát, nói:
- Quả thực là một sự lựa chọn không tệ!
Tử Nhi từ bên ngoài đi vào, cô tự mình bê ấm trà và chén trà, đặt ở trước
mặt Diệp Lăng Phi, sau đó, Tử Nhi ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi,
Diệp Lăng Phi xem Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, chúng ta
bàn từng chuyện một, vốn là tôi định tạm gác những chuyện đó lại rồi nói sau, nhưng nếu cô đã muốn nói chuyện với tôi thì tiện thể tôi cũng nói
luôn! Đầu tiên là đám lính đánh thuê mà cô mời tới giết tôi đã chết hết
rồi, hình như là sáu người, không ngờ bọn chúng bị ngã chết ở thành phố
Vọng Hải!
- Ngã chết rồi sao?
Chu Ngọc Địch sửng sốt,
quả thực côta không liên lạc được với đám người Nagy nữa, Chu Ngọc Địch
đang suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao Nagy lại không liên lạc với mình,
chẳng lẽ là vì bọn chúng không tin mình, cố ý không muốn liên lạc với
mình sao? Chu Ngọc Địch vẫn còn chưa nghĩ thông, khi cô ta nghe Diệp
Lăng Phi nói như vậy, trong đầu không nhìn được nghĩ đã có chuyện xảy
ra, cô ta liền nhìn về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thật ra thì không thể nói là ngã chết được, bọn họ chết trên một chiếc
máy bay trực thăng, không biết vì nguyên nhân gì mà chiếc máy bay dó nổ
tung, kết quả những người đó đều chết hết, tôi nghĩ có lẽ là do có
người nào đó cố ý đùa dai đặt bom ở trên chiếc trực thăng mới thành ra
nông nỗi này!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô
ta lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi, giờ phút này trái lại Chu
Ngọc Địch trở nên bình tĩnh, những tên lính đánh thuê đó đã chết tất
nhiên không thể nói gì về quan hệ với cô ta đấy. Tạm thời Chu Ngọc Địch
sẽ không thừa nhận cô ta có liên quan với đám lính đánh thuê đó, tuy cô
ta cũng biết, lý do này của mình có lẽ cũng không thể đả động được Diệp
Lăng Phi, nhưng so với việc không có lý do gì thì còn tốt hơn. Từ trong
lời nói của Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch nghe ra được, lần này vì tiêu
diệt những tên lính đánh thuê đó mà Diệp Lăng Phi đã bỏ ra không ít vốn
liếng, thậm chí còn không tiếc cho nổ một chiếc máy bay trực thăng, Chu
Ngọc Địch có thể cảm nhận được sự thù hận của Diệp Lăng Phi đối với
những tên lính đánh thuê đó. Cô ta tỏ ra lạnh nhạt, nói:
-
Chuyện của những tên lính đánh thuê đó không liên quan gì tới tôi, bọn
chúng sống hay chết, chẳng dính dáng gì đến tôi cả, điều tôi quan tâm
nhất là ngọc bội, những chuyện khác tôi đều không quan tâm!
-
Nhưng mà đám người Trác Việt hoàn toàn vì những tên lính đánh thuê đó
mới phản bội cô, Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô thật sự khong biết một chút
nguyên nhân nào sao?
- Tại sao tôi phải biết chứ?
Chu
Ngọc Địch khẽ cử động tay phải, cô ta lấy bao thuốc lá ra, sau khi châm
một điếu, Chu Ngọc Địch đảo mắt nhìn hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi,
nói:
- Tôi tin là hải tiểu nha đầu ước gì tôi chết sớm một chút
thì càng tốt. Diệp Lăng Phi, tôi hi vọng anh có thể hiểu được một
điều, đối với anh mà nói, tôi dù sao cũng là một khách hàng, tôi sẽ mua
những miếng ngọc bội trong tay anh với giá mà anh muốn nếu không có có
tôi ở đây, tôi tin là những miếng ngọc bội trong tay anh sẽ trở thành
phế vật đấy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Điểm ấy thì
tôi cũng thừa nhận, Chu Ngọc Địch, tôi không phủ nhận điều đó, số ngọc
bội trong tay cô nhiều hơn tôi, nhưng mà, có có từng nghĩ qua chứ, nếu
tôi không muốn những miếng ngọc bội đó nữa thì sao?
Chu Ngọc
Địch sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng cô ta không hiểu rốt cuộc
Diệp Lăng Phi muốn nói điều gì, chợt nghe Diệp Lăng Phi lạnh nhạt:
- Tôi nghĩ là tôi đã nói ra đề nghị của mình rồi, Chu Ngọc Địch, cô không nên đem mấy miếng ngọc bội đó ra nói chuyện với tôi, chuyện mà chúng ta nói bây giờ là vấn đề đền bù tổn thất cho Thanh Nhi và Tử Nhi, nếu cô
không có thành ý bù đắp tổn thất thì xin lỗi rồi, tôi cũng không muốn
bán ngọc bội nữa!
Diệp Lăng Phi nói xong, Chu Ngọc Địch suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ gật đầu, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi chấp nhận, nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?
- Mười triệu đô la Mỹ!
Diệp Lăng Phi mở miệng nói, hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi nào có ngờ được
rằng Diệp Lăng Phi mở miệng là đòi mười triệu, hai chị em cô đều ngây
ngẩn cả người, Chu Ngọc Địch cũng không ngờ Diệp Lăng Phi chào giá cắt
cô như vậy, lần này cô ta tới đây mang theo không nhiều tiền lắm, chỉ
cầm mười triệu đô la tới, định thả con săn sắt bắt con cá rô. Nhưng Chu
Ngọc Địch không ngờ Diệp Lăng Phi mở miệng là đòi 10 triệu, hơn nữa tiền này chỉ là để đền bù thiệt hại cho hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi thôi, về phần ngọc bội thì không nhắc tới một chữ nào. Diệp Lăng Phi chào giá rất chát, mười triệu đô la tương đương với hơn sáu mươi triệu nhân dân
tệ, Diệp Lăng Phi rõ ràng là định dùng công phu sư tử ngoạm để vòi tiền.