Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Tưởng Khải Lâm bỗng nhiên cảm thấy nhẹ
nhõm, ông ta cảm thấy chuyện này tựa không liên quan gì mấy đến mình,
bất kể là Chu Ngọc Địch cũng tốt, Diệp Lăng Phi cũng vậy, hai bên đều
nói trước không muốn mình tham gia vào chuyện này, mình chỉ cần sắp xếp
một chỗ để cho hai người bọn họ đến gặp nhau là được rồi, không cần đến
chính mình ra mặt là lựa chọn tốt nhất, điều Tưởng Khải Lâm chú ý nhất
là mình có tham dự vào xung đột giữa Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch
không, ông ta không muốn như vậy chút nào. Tưởng Khải Lâm nghe Chu Ngọc
Địch nói như vậy xong, ông ta lập tức nhận lời:
- Không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ lập tức thu xếp cho cô!
Tưởng Khải Lâm phải đi thu xếp chuyện này, cũng không có gì khó khăn, ông ta
nhanh chóng báo lại cho Chu Ngọc Địch biết, ngay khi Tưởng Khải Lâm vừa
mới dập máy thì đến lượt điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp
Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, khi thấy là do Chu Ngọc Địch gọi
tới, hắn cười cười, nói:
- Không ngờ được rằng bà chủ Chu của
chúng ta lại là một người nôn nóng như vậy, vừa mới gọi điện cho Tưởng
bí thư xong không chờ đợi gì đã muốn nói chuyện điện thoại với tôi rồi!
Cho dù Diệp Lăng Phi không nói, Tưởng Khải Lâm cũng đã đoán được mục đích
Chu Ngọc Địch gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, tâm tình của ông ta bây
giờ bỗng nhiên trở nên thoải mái, mặc kệ Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch
hai người ai xảy ra chuyện, đối với Tưởng Khải Lâm mà nói đều là chuyện
tốt, ông ta không quan tâm xem rốt cuộc là người nào thắng, chỉ cần mình không bị liên quan đến chuyện này là tốt rồi, Tưởng Khải Lâm chỉ quan
tâm đến lợi ích của mình thôi. Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên tiếng cười của Chu Ngọc Địch, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi đã đến tỉnh thành rồi, còn anh thì sao, bao giờ tôi có thể gặp anh được đây?
Diệp Lăng Phi một tay cầm điện thoại, tay kia cầm điếu thuốc, trước khi nói chuyện điện thoại hắn rít một hơi, sau đó cười nói:
- Chu Ngọc Địch, có phải là cô nóng vội quá rồi không, cô vừa mới đến
tỉnh thành mà đã muốn gặp tôi, tôi còn tưởng là cô đến tỉnh thành còn
phải nghỉ ngơi cho khỏe, tìm người nào đó để thư giãn một chút chứ? À,
tôi nghe nói tên thủ hạ đắc lực nhất của cô đã rời bỏ cô rồi, ngẫm lại
đúng là đáng buồn thật, ngay cả thủ hạ đắc lực nhất của mình cũng bỏ đi, Chu Ngọc Địch, cô có suy nghĩ lại về bản thân mình, cô cảm thấy mình
làm người quá thất bại không?
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi
châm chọc mình như vậy, cũng không có hề tỏ ra tức giận chút nào, giọng
điệu của cô ta lúc nói chuyện cũng không hề thay đổi, vẫn cười nói như
không:
- Tên Trác Việt đó vốn chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, nếu không phải lúc tôi đầu thật sự không có người giúp việc thì sao tôi lại tìm đến hắn chứ, hắn bỏ đi cũng tốt, như vậy tôi không cần suy nghĩ xem phải xử lý hắn thế nào, không thể làm việc cho tôi một cách hiệu quả,
cấp dưới như vậy có cũng như không, chỉ biết gây thêm phiền toái cho tôi thôi!
- Nghe những gì bà chủ Chu nói thì hình như là muốn lấy
mạng Trác Việt thì phải, tôi nói trước với cô, Trác Việt hiện giờ đang ở cục cảnh sát, nếu bây giờ cô đi tìm anh ta thì nói không chừng cô cũng
dinh vào đấy. Nghe tôi một câu, chuyện đã qua rồi thì không nên truy cứu làm gì, chẳng hay ho gì cả, cô có thời gian này chi bằng suy nghĩ xem
tương lai của mình như thế nào, cô có muốn về nước sống một cuộc sống
bình thường không?
- Những chuyện đó không cần anh phải quan
tâm, lúc nào cảm thấy phù hợp tôi sẽ về nước sinh sống! Diệp Lăng Phi,
chúng ta hay nên nói về vụ giao dịch của hai thì hơn, điều tôi quan tâm
nhất bây giờ là vụ giao dịch đó, có một số việc nên giải quyết sớm chút
thì tốt hơn, anh nói có đúng không?
- Nói rất có đạo lý, nếu không thì tôi đã không đến tỉnh thành!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Thứ tôi cần hiện giờ chính là tiền, Chu Ngọc Địch, tốt nhất là cô không nên lừa gạt tôi, nếu không, tôi tin là cô biết một khi nổi giận tôi sẽ
làm chuyện gì chứ!
Những lời này của Diệp Lăng Phi không thể đe
dọa được Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy
xong trái lại bật cười, chỉ nghe Chu Ngọc Địch cười nói:
- Diệp Lăng Phi, với ai anh cũng nói như vậy sao? Tôi nhớ là anh rất thích hù dọa người khác mà nhỉ!
- Chu Ngọc Địch, nếu cô thật sự cho là tôi đang hù dọa thì tôi cũng không biết phải làm thế nào, cô cứ thử xem, để xem có phải tôi đang hù dọa cô không?
Chu Ngọc Địch ý thức được cô ta nói như vậy không thích
hợp cho lắm, hiện giờ cô ta còn chưa gặp Diệp Lăng Phi, lúc này nếu nói
với Diệp Lăng Phi như vậy sẽ chỉ làm Diệp Lăng Phi tức giận, như vậy là
đang tự tìm phiền toái cho mình. Chu Ngọc Địch nghĩ tới đây, lập tức đổi giọng:
- Diệp Lăng Phi, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện đi, tôi đã chuẩn bị xong tiền rồi, anh không cần lo toi sẽ quỵt nợ đâu, hiện
giờ tôi sẽ cho anh biết địa điểm chúng ta gặp nhau và thời gian...!
Tưởng Khải Lâm trên ghế của mình, nghe Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch nói
chuyện điện thoại với nhau, Diệp Lăng Phi hoàn toàn không hề có ý giấu
diếm cuộc trò chuyện của hắn và Chu Ngọc Địch, Tưởng Khải Lâm từ mấy câu nói rời rạc của Diệp Lăng Phi cũng hiểu ra được một ít mánh khóe. Tuy
Tưởng Khải Lâm vẫn không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch
đang thực hiện giao dịch gì, nhưng mà, từ tình hình hiện giờ có thể thấy vụ giao dịch giữa Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch đã ở vào thế phải làm
rồi, hơn nữa ông ta thấy lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi luôn cười lạnh,
điều đó khiến cho Tưởng Khải Lâm càng thêm vững tin, lần này Diệp Lăng
Phi tuyệt đối muốn lấy mạng Chu Ngọc Địch. Ông ta thầm tính toán, nếu
Diệp Lăng Phi thật sự muốn lấy mạng Ngọc Địch, mình có nên phái người
đến hiện trường bắt Diệp Lăng Phi lại, như vậy, có thể tuyên án tử hình
với Diệp Lăng Phi rồi.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua óc Tưởng Khải
Lâm mà thôi, Tưởng Khải Lâm rất nhanh bác bỏ suy nghĩ này, ý nghĩ đó xem chừng không tệ, nhưng nếu như trong quá trình xuất hiện sai lầm gì đó
cthì sẽ khiến mình bị liên lụy vào, không nên mạo hiểm thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Chu Ngọc Địch xong, hắn để điện
thoại xuống, quay mặt về phía Tưởng Khải Lâm bật cười. Tiếng cười đó
khiến cho Tưởng Khải Lâm cảm thấy lạnh sống lưng, Tưởng Khải Lâm có cảm
giác rất khó chịu, người đàn ông trước mặt mình trông thì không có vẻ
khiến cho người ta sợ hãi, nhưng trên thực tế, một khi người đàn ông này thật sự nổi giận thì sẽ khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.
- Tưởng bí thư, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ đấy!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói,
- Tôi sẽ khiến cho con ả Chu Ngọc Địch đó biến mất, không có ai biết rốt
cuộc ông và Chu Ngọc Địch đã đạt thành giao dịch gì, kể cả tôi, đương
nhiên, nếu ông muốn tiếp tục hợp tác với tổ chức đứng đằng sau Chu Ngọc
Địch thì tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn Chu Ngọc Địch mà thôi!
Tưởng Khải Lâm nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp tiên sinh, không biết tôi có thể hỏi anh một câu hay không, rốt cuộc giữa anh và Chu Ngọc Địch có mâu thuẫn gì?
- Chuyện đó thì tôi biết nói thế nào đây nhỉ!
Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Khải Lâm hỏi như vậy, hắn tỏ ra rất buồn rầu, nói,
- Vốn là tôi không nên nói ra, nhưng Tưởng bí thư đã hỏi như vậy tôi cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi, nếu biệt thự của ông bị người ta cho
nổ tung, cả nhà ông thiếu chút nữa bị chôn vùi trong đó thì ông sẽ làm
gì?
Trước kia Tưởng Khải Lâm không ngờ đến chuyện này, khi ông
ta nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Tưởng Khải Lâm này hiểu
đây là một mối thâm thù, không phải nói hóa giải là có thể hóa giải
được, Diệp Lăng Phi nhất định muốn lấy mạng Chu Ngọc Địch, đồng thời,
như những gì Diệp Lăng Phi vừa nói, chẳng phải Chu Ngọc Địch cũng muốn
lấy mạng Diệp Lăng Phi đó sao? Cái này giống như là hai tử địch cừu nhân không đội trời chung, không chết thì không thôi! Tưởng Khải Lâm nghĩ
tới đây, trong lòng cảm thấy bình thường lại, xem ra Diệp Lăng Phi và
Chu Ngọc Địch hai người này nhất định phải có một người phải chết, mình
không cần phải lo lắng, bất kể là Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch, người
nào chết đi, đối với ông ta mà nói cũng sẽ là một loại giải thoát rồi.
Tưởng Khải Lâm lập tức nói:
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi, hóa
ra đầu đuôi mọi chuyện là như vậy, lúc nãy tôi vẫn cứ mải nghĩ xem là
chuyện gì có thể khiến cho Diệp tiên sinh …!
Tưởng Khải Lâm nói
đến đây bỗng ý thức được ông ta vẫn đang xưng hô với Diệp Lăng Phi là
“Diệp tiên sinh”. Hiển nhiên, Tưởng Khải Lâm xưng hô với Diệp Lăng Phi
như vậy khiến cho ông ta cảm thấy mình nhún nhường quá mức, nhưng tốt
xấu gì ông ta cũng là bí thư thành ủy, chút quyền uy đó vẫn phải có,
Tưởng Khải Lâm liền đổi giọng, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi hứa với anh, chuyện giữa anh và Chu Ngọc Địch tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng mà tôi cũng hi vọng anh có thể kiềm chế, đừng nên xằng bậy!