Dã Thú nghe thấy điện thoại vang lến tiếng cúp máy “tút tút”, hắn bật cười, nói:
- Xem ra tôi không làm gì được rồi, người này không chịu nói chuyện với
tôi, Dã Lang, hay là cậu nói chuyện đi, những chuyện như vậy tôi không
làm đâu!
Dã Lang lạnh nhạt nói:
- Cậu đã làm rất tốt
rồi, tôi tin là Nagy đang cảm thấy không chắc chắn, đó là điểm rất quan
trọng, nếu để hắn chủ động yêu cầu thì sẽ chỉ khiến chúng ta khó làm,
bây giờ thì tốt rồi, Nagy lo lắng chúng ta sẽ dụ vào bẫy, sẽ không liên
hệ với chúng ta một cách dễ dàng đâu!
- Cái gì mà bẫy hay không
bẫy chứ, bây giờ tôi chỉ biết là đám lính đánh thuê đó đừng hòng còn
sống mà rời thành phố Vọng Hải, tôi sẽ khiến bọn chúng không thể còn
sống mà rời khỏi đây!
Dã Thú nói không hề cố kỵ mấy nhân viên
cảnh sát đang đứng bên cạnh, hắn cứ nói như vậy, bị Dã Lang đẩy một cái, lúc này Dã Thú mới ý thức được điểm ấy, hắn lấy ra một điếu thuốc, nói
với Dã Lang:
- Tôi đi hút điếu thuốc, lát nữa nếu tên khốn kiếp
đó gọi điện thoại lại thì cậu cứ nghe máy là được rồi, vừa nãy thiếu
chút nữa mình đã không kiềm được cơn giận, tôi không biết nếu còn tiếp
tục như vậy nữa thì có phát điên với tên kia không, khốn kiếp, dám tính
toán với lão đại à!
Dã Thú hùng hùng hổ hổ chửi mắng, tay cầm
điếu thuốc đi ra chỗ khác. Dã Lang hiểu rất rõ tính tình của Dã Thú, Dã
Thú nói như vậy thật ra cho thấy Dã Thú rất để ý đến chuyện này, không
chỉ Dã Thú, ngay cả Dã Lang cũng rất để ý đến chuyện này, sở dĩ Diệp
Lăng Phi bảo Dã Thú và Dã Lang tham gia vào hoạt động lần này, một trong các nguyên nhân quan trọng nhất là không để những tên lính đánh thuê đó trốn thoát, phải biết rằng đ cảnh sát địa phương có thể cân nhắc đến
những người dân bình thường, trong lúc hành động sẽ có chỗ chùn tay, như vậy thì có thể lỡ mất cơ hội hành động tốt nhất, bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới bảo Dã Thú và Dã Lang tham gia chỉ huy hành động. Ý tứ của Diệp
Lăng Phi đã rất rõ ràng, không muốn để đám lính đánh thuê Nagy còn sống
rời khỏi thành phố Vọng Hải, bất kể dùng biện pháp gì, đều phải tiêu
diệt đám lính đánh thuê đó, một khi đám lính đánh thuê đó rời khỏi chỗ
này, điều đó có nghĩa những đám lính đánh thuê Nagy còn có thể ngóc đầu
trở lại, đó không phải là chuyện mà Diệp Lăng Phi muốn thấy. Điện thoại
lại đổ chuông, lần này Dã Lang nhận nghe điện thoại, trong điện thoại
vang lên giọng nói của Nagy, hắn ta nói:
- Ta nghĩ rồi, ta sẽ
không đàm phán với ngươi nữa, vừa rồi ngươi khiến ta cảm thấy rất khó
chịu, bây giờ ta yêu cầu thay người khác…!
Nagy vừa mới nói đến đây, chợt nghe thấy tiếng Dã Lang lạnh nhạt nói:
- Vậy thì nói chuyện với tôi đi!
Giọng nói của Dã Lang khiến cho Nagy sửng sốt, Nagy không ngờ đầu dây bên kia đã thay người khác, như vậy không khỏi quá nhanh đi a, Nagy nói:
- Ngươi là ai?
- Tôi là người phụ trách hành động lần này!
Dã Lang nói,
- Anh có vấn đề gì cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu
cầu của anh, nhưng mà, có một điều kiện tiên quyết, không thể xúc phạm
tới con tin!
Sau khi nghe Dã Lang nói như vậy, Nagy mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, hắn nghe Dã Lang nói như vậy không
có vẻ uy nghiêm như giọng điệu của Dã Thú ban nãy, Nagy cho rằng người
đang nói chuyện với hắn là một lãnh đạo, điều đó khiến cho Nagy cảm thấy chắc chắn hơn một chút, trong mắt Nagy những cái tên gọi là lãnh đạo đó chỉ là đám trẻ ranh chuyên nói những lời nói suông, không cần lo lắng
cái đám chỉ biết nói những lời vô nghĩa như vậy. Nagy cảm thấy dễ chịu
hơn một chút, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn, nói vào trong
điện thoại:
- Hiện giờ trong tay có con tin, chỉ cần ngươi thả
cho chúng ta đi, chúng ta cam đoan không động tới con tin, nếu không thì ta không đảm bảo sự an toàn của con tin đâu!
Dã Lang lập tức đáp ứng:
- Tôi nhận lời anh, chỉ có điều, để biểu đạt thành ý của mình, anh hãy thả một con tin ra trước!
Nagy nghe Dã Lang nói như vậy liền cười bảo:
- Sao ta có thể thả người được chứ, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, trong
tay ta có con tin, ta mới là người nắm quyền chủ động, ta yêu cầu các
ngươi cung cấp cho ta một chiếc trực thăng đổ đầy xăng, sau đó đáp xuống mái nhà, sau khi nhỉn thấy trực thăng, ta sẽ thả một nhóm người, những
người còn lại sau khi lên trực thăng bọn ta sẽ thả!
- Anh nhất định phải có trực thăng à?
Dã Lang hỏi.
- Đương nhiên rồi, chẳng lẽ chuyện này có vấn đề sao?
Nagy hỏi ngược lại.
- Tất nhiên không phải như vậy, tôi phải xác nhận lại, bởi vì phải cho
chúng tôi thời gian để chuẩn bị trực thăng, trong khoảng thời gian đó,
tốt nhất là anh có thể thả một nhóm con tin, nếu không thì tôi cũng
khó ăn nói với cấp trên!
Dã Lang nói.
Nagy ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, dường như đang suy nghĩ có đồng ý điều kiện này không, cuối cùng hắn cũng đồng ý:
- Vậy cũng được, trước tiên ta sẽ thả một đám người, nếu sau nửa giờ mà
không nhìn thấy trực thăng được đưa đến, cứ 10 phút ta sẽ giết một
người, cứ quyết định như vậy đi!
Nagy nói xong, trực tiếp cúp
máy, Dã Lang cầm điện thoại, cười cười, Dã Thú cũng nghe được cuộc trò
chuyện vừa rồi giữa Nagy và Dã Lang, hắn rất không hài lòng với giọng
điệu nói chuyện của Dã Lang, theo Dã Thú, nói chuyện với tên khốn kiếp
Nagy đó không cần phải khách khí như vậy, tên khốn kiếp đó dám làm tổn
thương lão đại, đây quả thực là muốn chết, Dã Thú đã hận Nagy đến nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể lời thì bây giờ hắn muốn cầm súng bắn chết
cái tên Nagy này. Có thể Dã có vẻ dễ nói chuyện, dĩ nhiên lại đáp ứng
hắn một cách sảng khoái như vậy, nếu như vậy chẳng phải là đám người
Nagy có thể chạy thoát một cách dễ dàng sao, đó là chuyện Dã Thú không
hề muốn thấy, chờ khi Dã Lang vừa để điện thoại xuống, Dã Thú lập tức
nói:
- Cậu làm cái gì vậy, chẳng lẽ cậu để bọn chúng dễ dàng rời đi như vậy sao, tôi nói trước với cậu, tôi không định để bọn chúng rời
đi đâu!
- Chuyện đó thì có gì khó chứ, cứ để quân đội hạ chiếc trực thăng đó là được rồi!
Dã Lang tỏ vẻ rất không quan tâm, hắn đưa tay lên vỗ vỗ vai Dã Thú, nói:
- Dã Thú, cứ bình tĩnh, hiện giờ còn chưa tới thời điểm cuối cùng đâu,
cậu không cầ phải phát biểu kết luận một cách dễ dàng như vậy, mặt khác, cậu đừng đứng đây nhàn rỗi nữa, vừa rồi tôi đã đáp ứng sẽ cung cấp trực thăng cho hắn, tôi muốn trực thăng không cần chính phủ cung cấp, chúng
ta trực tiếp đưa cho hắn là được rồi, coi như là giản nạn cho chính phủ
địa phương, không cần phải tăng thêm gánh nặng tài chính cho chính quyền thành phố làm gì cả!
Lúc đầu Dã Thú còn chưa hiểu ý Dã Lang là
gì, sau khi nghe Dã Lang nói tiếp đoạn sau, Dã Thú giống như là đã hiểu
ra gì đó, hắn nhìn Dã Lang, vỗ vai Dã Lang một cái, nói:
- Cậu được lắm đấy, sao tôi lại không nghĩ ra chuyện đó nhỉ, đúng, chuyện này cứ giao cho mình xử lý!
Sau khi Nagy đồng ý sẽ thả một số con tin, rất nhanh, Nagy đã thả một số
lượng con tin bị nhốt ở trong thương trường, ước chừng khoảng hơn ba
mươi người, sau khi những con tin đó được thả ra, Nagy lại một lần nữa
gọi điện thoại tới, nhắc nhở Dã Lang muốn là phải điều trực thăng đến
trong vòng 30 phút nữa, nếu không thì hắn sẽ bắt đầu giết con tin.
- Tôi đã đáp ứng anh rồi thì nhất định sẽ làm được!
Dã Lang nói,
- Chúng tôi đang cho gọi trực thăng, anh cần cho chúng tôi một chút thời gian!
- Đừng nhiều lời với ta, chỉ 30 phút thôi!
Nagy nói,
- Trong vòng 30 phút nếu ta không nhìn thấy trực thăng, ta sẽ giết con tin đấy!
- Tôi sẽ cố gắng!
Giọng điệu nói chuyện của Dã Lang rất lãnh đạm, Nagy giống như là dự cảm gì đó, bỗng nhiên nói:
- Ta nghĩ là ta còn chưa biết tên ngươi là gì?
- Chuyện này cần thiết sao?
Dã Lang hỏi ngược lại.
- Cũng không phải quan trọng lắm, chỉ là ta cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao
ngươi nói chuyện một cách lãnh đạm như vậy, dường như ngươi không quan
tâm đến sự sống chết của những người đó!
Nagy nói.
- Nếu anh hiểu là sự sống chết của những con tin đó không liên quan gì mấy
đến tôi thì anh sẽ hiểu tại sao tôi lại tỏ ra lãnh đạm như vậy. Tôi chỉ
tới để phụ trách hành động lần này thôi, cho dù anh giết chết hết những
con tin đó tôi cũng chẳng để ý đâu, chỉ là, nếu không có những con tin
đó, trái lại tôi sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian! Nagy, chúng ta
mau chóng làm xong chuyện này đi, tôi còn phải trở về báo cáo tình hình
nữa, anh không biết đâu, không phải người nào cũng quan tâm đến sự sống
chết của người khác!
Dã Lang vừa nói xong, Nagy ở đầu dây bên kia khẽ ngẩn người, sau đó nói: