- Chẳng lẽ tôi không làm việc theo lệnh của bà chủ sao?
Trác Việt nghe Thanh Nhi nói như vậy, anh ta đưa ly rượu đã không còn nhiều lên
miệng, một hơi uống cạn, sau đó đặt chén rượu xuống, nhìn Thanh Nhi, lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ cô không nhận ra một điều rằng tôi cũng
chỉ làm việc theo mệnh lệnh của bà chủ sao, hơn nữa, những chuyện tôi
làm nhiều hơn các cô rất nhiều, có đôi lúc tôi cảm thấy mình rất mệt
mỏi, tôi thật sự muốn nghỉ ngơi để hồi phục lại!
Trác Việt cầm lấy chai rượu, rót thêm cho mình một ly, nhìn Thanh Nhi, nói:
- Thật ra thì có thể coi chúng là cùng là một loại người, chỉ có điều,
chuyện lần này, các cô có thể không cần lo lắng hậu quả, nhưng tôi thì
lại không thể, tôi còn phải lo lắng hậu quả, khụ, tất cả những chuyện
này đều do tôi phụ trách, tôi nghĩ lần này các cô đã trêu chọc một nhân
vật không thể trêu rồi!
- Tôi cũng biết vậy!
Thanh Nhi nói,
- Chẳng lẽ tôi lại không hiểu Diệp Lăng Phi là người như thế nào sao, lúc trước tôi đã từng tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, người này khiến tôi cảm
thấy rất sợ hãi, tôi không muốn có liên quan gì tới hắn ta, thậm chí còn không muốn có bất kỳ tiếp xúc với người đó, nhưng tôi không thể làm
khác được, tôi và em gái đều không có sự lựa chọn khác. Trác Việt, đừng
nghĩ rằng trên cái thế giới này chỉ có anh không có sự lựa chọn, tôi và
em gái tôi cũng như vậy!
Thanh Nhi nói xong lại uống non nửa ly rượu vang, cô ta nhìn về phía Trác Việt, nói:
- Tôi nghĩ là chúng ta đều thuộc về một lớp người, Trác Việt, trong lòng
anh và tôi đều hiểu rõ kết cục của những người như chúng ta, nếu tôi có
thể lựa chọn, tôi tình nguyện lựa chọn sống một cuộc đời bình đạm an
nhàn!
- Tôi cũng vậy!
Trác Việt thản nhiên nói,
- Nếu tôi có thể lựa chọn thì tôi cũng làm như vậy, nhưng đáng tiếc là,
chúng ta không thể lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng phải thế sao?
- Cứ xem là thế đi!
Thanh Nhi lại uống một ly rượu, nói:
- Tôi nghĩ có lẽ tôi nên về ngủ thì tốt hơn, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải đối mặt, Trác Việt, anh cũng thế, tôi thật sự hi vọng mình có thể sống một cuộc sống bình đạm!
Trác Việt thấy Thanh Nhi đứng dậy, anh ta liền dặn dò:
- Thanh Nhi, cẩn thận một chút, cô đã uống không ít, đi lại phải cẩn thận đấy!
- Chuyện đó tất nhiên thì tôi biết, anh yên tâm đi, tôi không việc gì đâu!
Thanh Nhi khoát khoát tay với Trác Việt, nói:
- Đừng nghĩ tôi là con gái, so với anh thì tôi còn kinh nghiệm hơn nhiều, tôi không sao, không sao đâu mà!
Trác Việt trông thấy dáng đi lảo đảo của Thanh Nhi thì cười cười, theo Trác
Việt thấy, thật ra vẫn có nhiều chuyện cần quý trọng, có lẽ chuyện này
cũng không bết bát như những gì anh ta tưởng tượng. Thanh Nhi đi lên
gác, gian phòng của cô ta và Tử Nhi ở trên tầng bốn, Thanh Nhi uống hơi
nhiều rượu vang cũng đã cảm thấy váng đầu, nghĩ tới bộ dạng uống rượu
của Trác Việt ở dưới đó, Thanh Nhi cười cười, xem ra mình không phải là
người biết uống rượu, chuyện uống rượu này là chuyện mà đàn ông thích
nhất, những cô gái như cô không nên so sánh thì tốt hơn. Thanh Nhi vừa
mới đặt tay lên nắm đấm cửa, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng “ưm
ưm”, dường như là có ai đó đang bị bịt miệng.
Thanh Nhi mở cửa
phòng ra, ở trong phòng, một gã người da trắng cao lớn một trong những
kẻ đi cùng Nagy đang đè Tử Nhi ở trên giường, miệng của Tử Nhi bị nhét
đồ lót của mình, cô ta không thể kêu lên thành tiếng, chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm”, hạ thân của Tử Nhi không có gì che đậy, người da
trắng đó khống chế chân tay của Tử Nhi, môi đang đặt ở chỗ hạ thân của
Tử Nhi dùng sức mút liếm... Đúng lúc đó Thanh Nhi mở cửa ra, vừa mới đi
vào, thấy em gái mình đang bị kẻ khác ức hiếp, lập tức nộ khí dâng trào, lập tức rút dao găm trên người ra lao tới đâm tên đang làm bây kia. Tên kia đang trong lúc hưng phấn, đang ra sức mút liếm, không ngờ lại có
người đi vào, hắn không kịp có phản ứng gì, con dao găm đa xđam vào vai
hắn, hắn hét to một tiếng, rốt cuộc không thể không hành động, buông Tử
Nhi ra, lao về phía Thanh Nhi, tuy Thanh Nhi đã có sự chuẩn bị, nhưng
sức lực của cô và tên da trắng đó kém quá xa, cô bị tên đó va vào, thân
thể lui mạnh về phía sau, dao găm rời khỏi tay. Tên da trắng đó đứng ở
chỗ cửa phòng, tay phải nắm chặt lấy con dao trên vai, dùng sức rút nó
ra khỏi người mình. Giờ phút này, Thanh Nhi cũng đã đến bên cạnh Tử Nhi, Tử Nhi nhả đồ lót ở trong miệng ra, thấy mình hạ thân trần trụi, vội
vàng mặc lại đồ lót.
Thanh Nhi đỡ Tử Nhi, lúc này, gã da trắng
cũng đã cầm lấy dao găm, nhìn thấy Thanh Nhi, hắn không chỉ hề tỏ ra sợ
hại, trái lại nở nụ cười, từ phản ứng của hắn, Thanh Nhi ý thức được
người vốn đã có ý làm càn. Thanh Nhi không ngờ những tên lính đánh thuê
này lại to gan như vậy, dám lớn mật làm càn với Tử Nhi, phải biết rằng
giờ phút này Thanh Nhi hận không thể giết chết cái gã da trắng kia. Cô
không phải là một cô gái đơn giản, thấy gã da trắng đó không tiến lại,
Thanh Nhi đưa tay phải về phía ngăn tủ, ở trong ngăn tủ đó có súng lúc,
ngay lúc Thanh Nhi vừa đưa tay tới, không ngờ con dao trong tay gã da
trắng cũng bay ra. “Phập”, con dao đó cắm vào chỗ ngăn kéo, nếu Thanh
Nhi chỉ rụ tay lại chậm một chút, con dao găm đó sẽ đâm vào tay cô ta.
Thanh Nhi hít vào một hơi lãnh khí, cô không cố kỵ gì nữa, xoay người đi đến bên giường, ở đó có để súng của Tử Nhi. Thanh Nhi cầm lấy khẩu
súng, trong lúc cô ta vừa muốn sử dụng, chỉ thấy một đạo bạch quang lao
tới, đâm vào tay phải của Thanh Nhi, khẩu súng trong tay Thanh Nhi rơi
xuống đất. Ở chỗ cửa phòng, Nagy đứng ở đó, nhìn về phía Thanh Nhi, hừ
lạnh nói:
- Xú nha đầu, dám dùng súng với bọn ta à, lần trước đã cho ngươi mặt mũi, không so đo với ngươi, không ngờ xú nha đầu nhà
ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, định dùng súng với bọn ta à!
Nagy xanh mặt, bước tới, Tử Nhi đã mặc xong quần áo, vừa rồi thiếu chút nữa
bị cái tên da trắng kia cưỡng bức, trong lòng Tử Nhi tràn ngập phẫn nộ, tay cầm môt con dao găm, đang chuẩn bị đâm cái gã da trắng đó, nhưng
tay của cô ta vừa mới cử động, Nagy cũng đã giơ tay lên, tát vào mặt Tử
Nhi một cái thật mạnh, cái tát này khiến cho Tử Nhi bị ngã sang một bên. Thanh Nhi thấy Nagy đánh em gái của mình, cô ta khẽ cắn môi, tay trái
rút dao găm ra, đang chuẩn bị đam Nagy, Nagy đã đi đến trước mặt Thanh
Nhi, chợt chỉ nghe “rắc” một tiếng, cánh tay trái của Thanh Nhi đã bị
Nagy bẻ. Tên Nagy này động thủ gọn gàng, tâm ngoan thủ lạt, không hề giữ thể diện cho Thanh Nhi và Tử Nhi, hai chị em ở trước mặt đám lính đánh
thuê này chẳng là cái gì cả. Nagy hung ác khiến cho cả hai chị em Thanh
Nhi và Tử Nhi đều bị thương, Nagy chửi:
- Mẹ kiếp còn dám động
dao với ta à, không nhìn xem ta là ai, không phải ngươi thích chơi ư, ta sẽ cho các ngươi sung sướng, nào lại đây, tối hôm nay chúng ta sẽ chơi
hai chị em sinh đôi, nhất định sẽ rất thú vị!
Nagy gọi gã da
trắng đó lại, không để ý tới hai cô gái bị thương, tóm lấy Thanh Nhi và
Tử Nhi. Nagy nắm tóc Thanh Nhi, cởi áo Thanh Nhi ra....
- Buông hai người họ ra!
Chân Cơ cầm tay lăm lăm khầu súng, họng súng nhắm ngay về phía Nagy, quát:
- Mau buông hai người họ ra, bằng không thì chớ có trách tôi nổ súng!
Nagy thấy Chân Cơ cầm súng ngắn chĩa về phía mình liền nhổ nước bọt xuống
đất, buông Thanh Nhi ra. Gã da trắng kia cũng buông Tử Nhi, Thanh Nhi
một tay bị tháo khớp, tay kia bị thương, hai tay đều không thể nhúc
nhích. Tử Nhi vội vàng đỡ lấy chị mình, khẩu súng của Chân Cơ không
ngừng chĩa về phía Nagy cùng với gã da trắng kia, nói:
- Nếu các anh dám cử động thì đừng trách tôi không khách khí!
Sau khi nói xong, Chân Cơ quay lại bảo Thanh Nhi và Tử Nhi:
- Hai người các cô còn ở lại chỗ này làm cái gì, mau đi đi!
Nghe Chân Cơ nói như vậy, Thanh Nhi cũng hiểu được, cô cố nén cơn đau nhức
kịch liệt, cùng em gái mình đi đến bên cạnh Chân Cơ, giờ phút này, ở chỗ cửa ra vào đã có người đến xem chuyện gì, họng súng của Chân Cơ vẫn
chĩa vào Nagy, cô ta che chở cho hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi chậm rãi rời khỏi căn phòng. Bên ngoài đã có một tầng người vây quanh, rất nhiều người muốn biết tiến triển của vụ việc. Chân Cơ mặc kệ những thứ đó, cô ta cầm súng ngắn bảo vệ Thanh Nhi và Tử Nhi đi vào trong thang máy. Sau khu cửa thang máy đóng lại, Chân Cơ giống như một quả bóng bị xì hết
hơi, thoáng cái co quắp người lại ngã lăn ra đất. Thanh Nhi hoảng sợ,
vội vàng hỏi:
- Chân Cơ, cô sao vậy?
- Không có gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều khí lực thôi!
Chân Cơ tay vẫn cầm khẩu súng, nói:
- Tên khốn kiếp Nagy đó là một kẻ rất cẩn thận, hắn đã lấy hết đạn trong
súng của tôi đi rồi, khẩu súng trong tay tôi không có đạn, may mà có
khẩu súng này, mặc dù không có đạn, nhưng tên khốn kiếp Nagy đó không
biết đó là ta khẩu súng tôi mang theo bên người, tất nhiên là không dám
ra tay. Chỉ có điều, đây cũng không phải là biện pháp tốt, chúng ta phải lập tức chạy ra ngoài, chỉ là, không biết tình hình ở tầng một thế nào, tôi nghĩ bây giờ ở tầng một đang có rất nhiều bảo vệ!