Diệp Lăng Phi lấy một điếu lá ra, sau khi châm lửa, hắn nhìn về một chỗ cách đó không xa, lạnh lùng nói:
- Nếu những tên đó đã dám đến nơi này thì chứng tỏ bọn chúng có chỗ đặt
chân ở đây, hơn nữa sau lần tập kích không thành lần này, bọn chúng nhất định sẽ không cam lòng, bọn chúng còn chưa giết được anh thì nhất định
sẽ tìm kiếm cơ hội thích hợp để ra tay lần nữa. Nói như vậy, bọn chúng
vẫn còn trốn ở đâu đó trong thành phố này, điều chúng ta cần làm là tóm
cổ chúng, rất đơn giản thôi, điều tra xem những người nước ngoài đến
thành phố Vọng Hải trong hai ngày gần đây là đủ rồi, bất kể là khách
sạn, nhà nghỉ…, chỉ cần có người nước ngoài ở thì tìm hết cho anh. Dã
Thú, cậu đừng quên, đám lính thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đều là người nước
ngoài, trong tổ chức đó thậm chí còn không có người da vàng, muốn tìm ra bọn chúng trong thành phố này cũng không phải một việc khó, có lẽ bọn
chúng không biết, ở thành phố này lời nói của anh rất có trọng lượng. Dã Thú, huy động tất cả lực lượng có thể để tìm đám người đó cho anh, bất
kể là ai, dám cả gan thu lưu những kẻ đó thì giết chết không cần luận
tội!
Đã lâu lắm rồi Dã Thú không nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện
với mình bằng giọng điệu như vậy, lúc này sau khi Dã Thú nghe xong những gì Diệp Lăng Phi nói, trong lòng hiểu được lúc này Diệp Lăng Phi đã
hoàn toàn bị chọc giận, bất kể là kẻ nào triệt để chọc giận Diệp Lăng
Phi, kết cục của kẻ đó đều không hay ho gì, điều này đã nhiều lần dùng
máu để nghiệm chứng, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có rất nhiều kẻ
không biết chết sống không tin điều này. Nagy cũng không ngờ hành động
lần này lại thất bại, hắn vốn cho rằng hành động lần này sẽ rất thuận
lợi, Nagy cũng đã từng nghĩ nếu đụng phải Diệp Lăng Phi thì sẽ triển
khai đấu súng như thế nào, tuy hắn cũng biết tay Diệp Lăng Phi này lợi
hại, nhưng đối với Nagy mà nói, Diệp Lăng Phi, đúng hơn là Satan, đã trở thành quá khứ rồi, những chuyện đã qua đó, ví dụ như cái tên Satan
trong truyền thuyết cũng có thể bị đẩy ra khỏi cái sân khấu lịch sử này, thế giới bây giờ thuộc về những người trẻ tuổi, thuộc về những người
trẻ hơn và lợi hại như hắn chẳng hạn. Với tư cách là một đội trưởng của
Khoa Nhung Hỏa Diễm, Nagy đã từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, lần nào
cũng kết thúc một cách thành công, chưa bao giờ thất bại.
Lúc
trước, khi Khoa Nhung Hỏa Diễm triển khai hành động với Diệp Lăng Phi,
Nagy đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng bậc nhất khác. Nagy không
tham gia lần hành động nhắm vào Diệp Lăng Phi lần đó, chuyện này khiến
cho Nagy luôn cảm thấy rất không hài lòng, theo Nagy thấy, nhiều lính
đánh thuê ưu tú vậy mà không thể giết được Diệp Lăng Phi, trái lại,
còn bị người ta giết chết ở thành phố Vọng Hải. Đây quả thực là một sự
sỉ nhục đối với tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, Nagy căn bản là không thể nào dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng mà những lãnh đạo mềm yếu của Khoa Nhung Hỏa Diễm lại chịu bỏ qua chuyện này, Nagy một mực
cho rằng đám người lãnh đạo của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm quá nhu
nhược, chuyện đó khiến cho hắn ta cảm thấy rất không hài lòng, nhưng
không thể làm khác được, đã là người của tổ chức lính đánh thuê Khoa
Nhung Hỏa Diễm, hắn phải nghe theo theo sự sắp xếp của tổ chức. Trên
thực tế, không phải tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm không
muốn ra tay với Diệp Lăng Phi thêm một lần nữa, nhưng mà thật sự là
không có cơ hội, bởi vậy, kế hoạch đó vẫn bị hoãn lại, mãi cho đến khi
tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm bị lính đánh thuê và đặc công do chính phủ
Pháp phái tới tập kích, căn cứ bị phá hủy, tổ chức lính đánh thuê Khoa
Nhung Hỏa Diễm vẫn không có cơ hội để báo thù Diệp Lăng Phi.
Căn cứ đầu não của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã bị phá hủy, nhưng điều đó không
có nghĩ là toàn bộ tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đã bị tiêu diệt, vẫn còn có một số lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm đang
thực hiện các nhiệm vụ riêng lẻ. Nagy chính là một trong số đó, hắn dẫn
theo vài tên lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm trốn thoát thành
công khỏi sự truy đuổi của cảnh sát hình sự quốc tế và đặc công nước
Pháp liền bắt đầu tiếp xúc với một tổ chức nào đó của nước Pháp, mà tổ
chức đó chính là tổ chức mà Chu Ngọc Địch làm việc cho, tổ chức này hứa
hẹn sẽ che chở cho đám người Nagy, điều kiện là Nagy phải chấp hành
những nhiệm vụ của tổ chức, những nhiệm vụ này thường thường đều rất
gian khổ.
Không thể nghi ngờ, Nagy không phải một người chịu
nghe mệnh lệnh của người khác, rất nhanh, hắn đã tìm được sự bảo hộ mới, có tư cách để đàm phán với tổ chức kia. Trong lòng hắn luôn canh cánh
chuyện tiêu diệt Diệp Lăng Phi, bởi vậy, sau khi đạt được giá cả thích
hợp, Nagy không chút do dự lập tức tiếp nhận nhiệm vụ do tổ chức kia ủy
thác, sau khi có được ngọc bội thì giết chết Diệp Lăng Phi. Chỉ tiếc
Nagy lại là một kẻ chuyên quyền độc đoán, hắn quyết định sẽ giết chết
Diệp Lăng Phi trước, chỉ giết một người thì sẽ không gặp quá nhiều phiền phức như khi đổi phó với một tổ chức. Nagy quả thực không ngờ rằng lại
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi lên xe, tâm tình của Nagy cực kỳ
không thoải mái, ngay cả khi trong ngực đã ôm Chân Cơ, cũng không thể
nào làm cho tâm tình của hắn trở nên tốt hơn. Sau khi quay trở lại hội
sở giải trí Đại Phú Quý, Nagy dẫn theo những người kia đi lên thẳng tầng ba, Nagy người giống như một con thú không bao giờ cảm thấy, sau khi về phòng, hắn kéo Chân Cơ theo, xâm nhập vào người cô ta từ phía sau....
Tâm tình của Trác Việt rất không tốt, cũng giống như là tình hình thời tiết ở cái thành phố Vọng Hải này vậy, anh ta luôn cảm thấy như có một tảng
đá đang đè nặng trong lòng, không thể nào giải trừ được, ở trong lòng
Trác Việt, tên Nagy này chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào
cũng có thể phát nổ. Nhất là sau khi bị châm ngòi vì không giết chết
được Diệp Lăng Phi, quả bom này lại càng trở nên nguy hiểm. Chu Ngọc
Địch đã ra lệnh cho Trác Việt phải đảm bảo an toàn cho Nagy, nhưng trong lòng Trác Việt thì vẫn kêu ca phàn nà, nếu cứ tiếp tục thế này thì làm
sao có thể bảo vệ cho Nagy an toàn được cơ chứ. Thành phố Vọng Hải không phải là Paris nước Pháp, cũng không phải là nơi bị tổ chức đó khống
chế, nơi này là thành phố Vọng Hải, là địa bàn của Diệp Lăng Phi, ở chỗ
này, Diệp Lăng Phi nói chuyện rất có trọng lượng. Tâm tình của Trác Việt rất tệ, tuy trời đã rạng sáng, nhưng Trác Việt không thể nào ngủ được,
anh ta ngồi trong quán bar ở tầng một, ngồi uống rượu một mình ở quầy
bar. Thường ngày Trác Việt cũng không hay uống rượu, chỉ là lúc này tâm
trạng của Trác Việt đang rất nặng nề, chỉ muốn uống một trận cho đã.
Trong quán rượu chỉ có một mình anh ta, ở chỗ quầy bar lóe lên ánh đèn,
Trác Việt ngồi ở đó, uống một hớp rượu, bỗng nhiên, sau lưng vang lên
tiếng bước chân, Trác Việt quay đầu lại, chỉ thấy Thanh Nhi đang một
mình đi vào trong quán rượu. Trác Việt không ngờ Thanh Nhi lại đến chỗ
này vào lúc này, anh ta cầm ly rượu, nói:
- Sao cô còn chưa ngủ, chẳng lẽ cô không biết bây giờ đã là ba giờ sáng rồi sao, trời sắp sáng rồi!
- Tất nhiên là tôi biết điều đó!
Thanh Nhi đi đến trước mặt Trác Việt, cô ta ngồi xuống bên cạnh Trác Việt
bên, lấy chai rượu rót một ly vang, Thanh Nhi đưa cái chén lên miệng,
một ngụm uống cạn ly rượu, sau đó Thanh Nhi lại rót cho mình một ly nữa. Giờ phút này Trác Việt rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Tôi muốn nhắc nhở cô một điều, đây là rượu vang chứ không phải nước, nếu cô muốn uống nước thì tôi đề nghị cô đi ra bên ngoài lấy một cốc nước mà uống, đừng
coi thứ này là nước...!
Trác Việt nói xong liền đưa tay ra cầm
lấy ly rượu vàng trước mặt Thanh Nhi, Thanh Nhi thấy ly rượu vang của
mình bị Trác Việt cầm mất, cô duỗi tay ra giành lại ly rượu đó, nói:
- Tôi biết là tôi đang làm gì, anh không cần phải lo cho tôi!
- Được, vậy tôi mặc kệ chuyện ở đây!
Trác Việt nghe Thanh Nhi nói như vậy, anh ta cười cười tự giễu mình, nói:
- Dù sao thì các cô đều là các nhân vật ra lợi hại, còn tôi ấy à, chỉ có
thể làm hậu viện cho những người lời hại thôi, tôi cung cấp những vật
dụng mà các cô cần, còn phải đảm bảo chỗ ở an toàn cho các cô nữa, các
cô có thể trố đi là xong việc, nhưng tôi thì không thể làm như vậy được, tôi còn phải tiếp tục chờ đợi ở đây, chờ cảnh sát tới hỏi thăm!
Thanh Nhi nghe Trác Việt nói như vậy, cô ta ngẩn người, sau đó thì bật cười.
Trác Việt nghe thấy tiếng cười của Thanh Nhi, anh ta quay sang phía
Thanh Nhi, hỏi:
- Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao, cô cười gì tôi vậy?
- Tôi không cười gì cả, tôi chỉ cảm thấy rất thú vị thôi!
Thanh Nhi mấp máy đôi môi kiều diễm của mình, nhìn Trác Việt, nói:
- Từ trước tới giờ tôi cho rằng anh không bao giờ suy nghĩ đến chuyện
này, tôi đã nhìn thấy một Trác quản lý khéo léo, anh đã quản lý nơi này
rất tốt, ít nhất là trong mắt tôi anh đã sắp xếp quản lý nơi này gọn
gàng, tôi rất bội phục năng lực đó của anh, nhưng tôi và anh, cũng chỉ
có thể đi theo bà chủ và chấp hành mệnh lệnh của bà chủ!