Chu La Quân nghẹn một bụng lửa giận, hắn không ngờ mình cũng có ngày bị
bắt, tuy đó chỉ là giả thôi, nhưng trước kia Chu La Quân căn bản cũng
không bao giờ trải qua những chuyện như vậy, diều làm cho hắn cảm thấy
khó chịu hơn nữa là gã đàn ông còn hung hăng càn rỡ hơn gã lại có thể
nghênh ngang rời khỏi trung tâm giải trí địa bàn của gã, như vậy thì sau này hắn còn mặt mũi thế nào mà lăn lộn nữa? Phải biết rằng ở Chương
Châu hắn được mệnh danh là Tiểu Bá Vương, có người nào không biết, nhưng bây giờ danh xưng Tiểu Bá Vương đó lại trở thành trò cười, chẳng những
hắn bị người ta uy hiếp, còn để kẻ đó nghênh ngang rời đi, Chu La Quân
nuốt không trôi cục tức này. Chu La Quân vừa mới nói xong, trái lại
khiến Chu Bội phải lên tiếng dạy bảo:
- Tiểu Quân, mày nói vậy
là có ý gì, tao đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, không nên
làm chuyện càn quấy, vậy mà mày không nghe lời tao, sớm muộn gì cũng sẽ
dẫn đến họa lớn thôi!
Liêu Hoa Thắng đang ngồi ở chỗ này, mặc dù
quan hệ giữa Liêu Hoa Thắng và Chu Bội rất chặt chẽ, nhưng có một số
việc không thể đưa lên trên mặt bàn được, nhất là những câu như thế này
thì càng không thể để người khác nghe thấy. Chu Bội và Liêu Hoa Thắng cả hai đều ngầm hiểu lẫn nhau, bọn trong lòng bọn họ hiểu mọi chuyện như
thế nào, nhất là Chu Bội, ông ta càng hiểu quan hệ giữa mình và Liêu Hoa Thắng đều là giao dịch ngầm, không cần Liêu Hoa Thắng nói, Chu Bội cũng đã hiểu được, cả hai người đều phối hợp rất ăn ý, chưa bao giờ nói toạc ra giống như những gì Chu La Quân vừa nói. Chu Bội vừa thấy Liêu Hoa
Thắng hơi biến sắc, ông ta lập tức nạt Chu La Quân:
- Chỗ này không có chuyện của mày, bây giờ mày đi ra ngoài cho tao, từ nay về sau nhớ kỹ là đừng có nói lung tung!
Chu La Quân thấy sắc mặt cha mình không được tốt, hắn không dám nói thêm gì nữa, vội vàng nói:
- Cha, con biết rồi, con đi ra ngoài trước!
Chu La Quân đứng dậy, đi ra ngoài. Chờ cho Chu La Quân đi khuất, Liêu Hoa Thắng mới lên tiếng:
- Tôi không muốn hỏi đến gia thế của ông, dù sao đó cũng là chuyện riêng
của ông, nhưng là, có mấy lời tôi muốn nói với ông, ông và tôi đều hiểu
rõ, trong chúng ta nếu thật sự có người nào đó gặp chuyện không may thì
tốt nhất đừng nên làm liên lụy đến đối phương, nếu không thì chúng ta
chỉ chết nhanh hơn thôi. Nếu như có một người tồn tại thì sau đó mới có
cơ hội lật bàn được!
- Chuyện đó tất nhiên là tôi hiểu rõ!
Chu Bội nói,
- Tiểu Quân nó vẫn còn trẻ con, có một số việc nó chưa hiều, sau này tôi
nhất định sẽ nhắc nhở nó chú ý, không thể để cho nó tiếp tục xằng bậy
như vậy nữa, lần này dính vào không ít phiền toái!
- Ông biết vậy là tốt rồi!
Liêu Hoa Thắng nói,
- Tôi muốn ông biết rằng, tôi đây cũng phải rất mạo hiểm đấy, bây giờ cấp trên của tôi không như những gì ông nghĩ đâu… những chuyện chính trị
này không nói thì tốt hơn. Về chuyện của Diệp Lăng Phi, ông tự nghĩ cách xử lý đi, tốt nhất là đừng nên để lại sai lầm gì!
- Cái đó thì tất nhiên tôi biết phải làm thế nào!
Chu Bội nghe Liêu Hoa Thắng nói như vậy liền đáp:
- Tôi đã phái người theo dõi sát sao đám người Diệp Lăng Phi đó rồi,
người của tôi báo lại với tôi rằng, Diệp Lăng Phi đã đưa hai người phụ
nữ đi theo hắn lên máy bay, hẳn là đã trở về, nhưng hắn vẫn ở lại Chương Châu, tôi nghĩ hắn tuyệt đối không tới đây để đi dạo đâu, tám chín phần mười là có mục đích khác không thể để ai biết!
- Chuyện đó mà còn phải nói sao? Trước khi đi chẳng phải hắn đã nói chuyện này còn chưa kết thúc đó sao?
Liêu Hoa Thắng nhíu mày, nói:
- Phải chăng còn một người nữa đang ở trong bệnh viện?
- À, ông nói cái gã bị thương đó à, tôi nghe được một chút tin tức, cảnh
sát đã bắt người đó, tên này bị nghi ngờ là xã hội đen đấy, chỉ là tạm
thời vẫn còn đang ở trong bệnh viện, cho nên phía cảnh sát còn chưa có
có tin tức gì. Tôi tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức thôi, tên Diệp Lăng
Phi đó cũng không thể nói được gì, thuộc hạ của hắn bị tình nghi là xã
hội đen, đều là do thuộc hạ của hắn tự chuốc lấy, không thể trách chúng
ta được!
Liêu Hoa Thắng nghe Chu Bội nói như vậy, ông ta khẽ lắc đầu, nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm, chẳng lẽ người kia thật sự là xã hội đen sao?
Liêu Hoa Thắng hỏi câu đó xong thì nhìn Chu Bội, Chu Bội thấy Liêu Hoa Thắng nhìn mình như vậy, ông ta cười cười, nói:
- Liêu bí thư, ông hiểu là được rồi, như những gì mà chúng ta đã giao
hẹn, có một số việc không cần phải để lên trên mặt bàn, có phải vậy
không?
- Ông hiểu là tốt rồi, người đó không phải là xã hội đen, tôi tin rằng sở dĩ tay Diệp Lăng Phi đó ở lại chỗ này là bởi vì hắn bị
tổn thất nặng. Chu Bội, tôi không quan tâm ông xử lý chuyện này như thế
nào, nhưng đừng nên vì chuyện này mà gây phiền toái không cần thiết cho
tôi!
Liêu Hoa Thắng nói đến đây còn bổ sung thêm,
- Có
thể tôi sẽ được điều đến tỉnh Đông Hải, nếu tôi được điều đến Tỉnh ủy
thì bất kể là với tôi hay với ông, đều rất có lợi, nếu như trong lúc này mà ông gây ra chuyện gì, hậu quả thế nào tôi cũng mặc kệ, cùng lắm thì
tôi chuyển sang hội hiệp thương chính trị, còn ông thì khác, tôi tin
rằng ông hiểu hậu quả của chuyện đó!
- Tất nhiên, sao tôi lại không hiểu những thứ đó chứ?
Chu Bội nói,
- Liêu bí thư, ông cứ yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý một cách êm
thấm, không mang đến phiền toái cho ông đâu, còn ông ấy à, cứ tập trung
vào làm bí thư thành ủy đi, chuyện này cứ giao cho tôi làm. Trước kia
tôi đã giúp ông giải quyết bao nhiêu việc rồi mà đã có sai sót gì đâu,
có phải vậy không?
Chu Bội nói những lời này xong, chỉ thấy Liêu Hoa Thắng khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, cũng bởi thế mà chúng ta mới có thể hợp tác lâu như vậy,
tôi còn phải quay về thành ủy, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi, tôi
phải về báo cáo một tiếng, làm bí thư thành ủy như tôi cũng không dễ
dàng gì!
Chu Bội vừa cười vừa nói:
- Cái đó gọi là người tài giỏi đúng thì phải giải quyết nhiều việc (năng giả đa lao)!
- Người tài giỏi thì không dám nhận, nhưng mà bận rộn thì chắc chắn!
Liêu Hoa Thắng đứng dậy, Chu Bội đưa Liêu Hoa Thắng ra tận ngoài cửa trung
tâm giải trí, ông ta mới quay lại, Chu La Quân vẫn đang chờ cha mình,
lúc này, Chu La Quân đi tới, mở miệng hỏi:
- Cha, cha định giải quyết chuyện này như thế nào?
- Giải quyết thế nào ấy à?
Chu Bội nhìn Chu La Quân, nói:
- Chuyện này là do con làm, chẳng lẽ con không có cách để giải quyết sao?
- Cha, không phải vậy, con chỉ lo nếu làm không tốt thì con sẽ làm hỏng chuyện này!
Chu La Quân nói,
- Vừa rồi con cũng đã nhận ra, cái tay họ Diệp đó không phải là một nhân
vật dễ đối phó, nếu con tùy tiện đi tìm hắn, nói không chừng có thể còn
rước lấy phiền toái, cho nên, con mới muốn hỏi cha xem chuyện này nên
làm thế nào!
Chu Bội nghe con trai mình nói như vậy xong, cuối
cùng ông ta cũng nở nụ cười, dường như rất hài lòng với phản ứng của con trai mình, ông ta vỗ vỗ vai con trai, nói:
- Tiểu Quân, con nói như vậy khiến cha thật sự rất cao hứng, ít nhất điều đó chứng tỏ bây giờ con đã chín chắn hơn rồi!
Chu La Quân nghe cha mình nói xong, hắn liền hỏi:
- Cha, chúng ta phải làm gì bây giờ, con sẽ lập tức đi xử lý, con lo sẽ
đêm dài lắm mộng, cứ để như vậy cũng không phải chuyện tốt!
Chu Bội hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Chu La Quân, ông ta nói:
- Tiểu Quân, con còn nhớ người đàn ông bị đánh trọng thương không?
- Là ai vậy ạ?
Những người mà Chu La Quân từng đả thương thì nhiều lắm, hắn căn bản không
nhớ nổi mình đã đánh bao nhiêu người. Chu Bội giải thích:
- Chính là cái gã đi theo tiểu cô nương kia, bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện!
- À, hóa ra là hắn!
Chu La Quân nghe Chu Bội nói xong lập tức tiếp lời:
- Con chỉ biết là bây giờ hắn đang ở trong bệnh viện, chỉ là, cho dù hắn
tỉnh lại cũng không có vấn đề gì, dù sao phía cảnh sát đã nhận định hắn
là xã hội đen rồi, chỉ cần bám riết không buông là không phải lo lắng
đến hắn nữa!
Chu La Quân vừa nói những lời này xong, chợt nghe Chu Bội răn dạy:
- Tiểu Quân, sao con vẫn còn đơn thuần như vậy nhỉ, chẳng lẽ con không
nghĩ rằng tay Diệp Lăng Phi đó vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, sở dĩ hắn không rời khỏi Chương Châu không phải muốn ở lại chỗ này ngắm cảnh, mà vì
muốn báo thù cho thuộc hạ của mình. Bây giờ thì con biết phải làm gì rồi chứ, phải nhanh chóng xử lý xong chuyện này, đầu tiên là không thể để
cho tên Diệp Lăng Phi tìm được bất kỳ sơ hở gì, như vậy thì ít nhất
chúng ta sẽ an toàn, cho dù tay Diệp Lăng Phi đó có quan hệ ở tỉnh thì
sao chứ, chẳng phải cuối cùng hắn cũng không làm gì được chúng ta sao?
Chu La Quân nghe xong, hắn nở nụ cười, nói:
- Cha, con biết phải xử lý như thế nào, bây giờ con sẽ sắp xếp người, con cam đoan cái tên họ Diệp đó sẽ không điều tra được gì đâu!
Chu La Quân nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu:
- Con còn muốn khiến hắn không thể rời khỏi Chương Châu được!
Chu Bội cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Nhớ kỹ, người phái đi phải hành động thật cẩn thận, không nên để lại phiền toái!