Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói có thể từ từ nói chuyện, nhưng trong lòng
Chu La Quân thì sao có thể nghĩ như vậy được? Hắn bị người ta khống chế
được, trong tình hình đó, hắn không có tâm tình để nói chuyện. Đối
phương hoàn toàn là đang vũ nhục hắn, cho nên mới cố ý nói như vậy. Chu
La Quân không nói gì, mà nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa cười vừa
nói:
- Sao vậy, chẳng lẽ ngươi có vấn đề gì sao?
- Không phải vậy!
Chu La Quân nói,
- Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh muốn nói với tôi chuyện gì?
- Những thứ cần nói thì nhiều lắm!
Diệp Lăng Phi nói,
- Ví dụ như là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?
- Tôi không biết anh đang nói cái gì nữa, tôi có làm gì đâu chứ?
Diệp Lăng Phi nghe được Chu La Quân lời này, cười bảo:
- Lại muốn giả ngu với ta rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết ngươi đã làm chuyện gì sao?
“Rầm!”, Diệp Lăng Phi đập bàn một cái, nói:
- Ngươi cũng to gan thật đấy, ban ngày ban mặt mà dám đến khách sạn trói
người đưa đi, đừng nói với ta là ngươi không làm chuyện này nhé!
- Chuyện đó …!
Trong lúc Chu La Quân đang ấp a ấp úng, chợt nghe bên ngoài có người hô lớn:
- Chúng tôi là cảnh sát, người ở bên trong nghe rõ đây, chúng tôi….!
Diệp Lăng Phi lập tức ngắt lời kêu gọi đầu hàng của cảnh sát:
- Tôi đang bàn chuyện với Chu đại công tử, các anh ngàn vạn lần đừng nên quấy rầy, Chu đại công tử, anh nói có đúng không?
- Đúng... đúng!
Chu La Quân còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy người
đàn ông trước mặt này dường như không hề sợ hãi cảnh sát một chút nào,
hoàn toàn không để cảnh sát vào trong mắt. Hiện giờ Chu La Quân không
thể không cân nhắc đến sự an toàn của mình, hắn lo lắng người đàn ông
này sẽ ra tay với mình. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chu đại công
tử, ngươi nói như vậy là được rồi, ít nhất ngươi đã biểu hiện thành ý
của mình, chúng ta có thể nói chuyện được rồi!
Chu La Quân mở trừng hai mắt, dè dặt nói:
- Tôi muốn uống chút gì đó, ở chỗ tủ rượu...!
- Có lẽ là thôi đi!
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động của mình ra, hỏi:
- Đúng rồi, số điện thoại của cha ngươi là bao nhiêu?
- Số điện thoại của cha tôi ư?
Chu La Quân sửng sốt, hắn không ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn biết số điện thoại của cha mình, Chu La Quân liền nói tránh đi:
- Điện thoại của cha tôi luôn để ở chỗ thư ký, ông ấy không mang điện thoại theo!
- Đừng có giả bộ nữa, ông ấy không mang điện thoại theo, ngươi nghĩ ta là thằng ngốc à, chớ dài dòng với ta nữa!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Ta muốn cùng ba của ngươi tâm sự, ta ngược lại muốn nhìn là dạng gì lão tử có thể dạy ra như vậy nhi tử!"
Chu La Quân chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói điện thoại của cha mình ra, Diệp Lăng Phi trực tiếp gọi điện thoại, thật ra, cho dù Diệp Lăng Phi
không gọi điện thoại tới, Chu Bội cũng đã đã biết tin tức con mình bị uy hiếp, trong lòng cảm thấy lo lắng, khi nhận được cuộc điện thoại từ một dãy số lạ này Chu Bội còn tưởng rằng đối phương định đòi tiền chuộc.
Nhưng Chu Bội đã hiểu lầm, Diệp Lăng Phi không tới để đòi tiền chuộc,
hắn muốn trò chuyện với Chu Bội.
- Ông chủ Chu phải không, thực xin lỗi, tôi hơi lỗ mãng đã khống chế con trai ông mất rồi!
Giọng điệu của Diệp Lăng Phi có vẻ rất khách khí, Chu Bội nghe Diệp Lăng Phi
nói như vậy, trong lòng ông ta cảm thấy có lẽ mọi chuyện không giống như những gì mình suy nghĩ. Chu Bội hiểu rõ con trai mình đã đắc tội với
không ít người ở đất Chương Châu, nói không chừng lần này lại trêu chọc
một nhân vật lợi hại nào đó. Chu Bội là lão hồ ly, ông ta chưa hề tỏ vẻ
lăng lệ sắc bén, trái lại, tỏ ra rất khách khí với Diệp Lăng Phi.
- Vị tiên sinh này, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không
biết anh có thể đảm bảo an toàn cho con trai tôi trước, sau đó chúng ta
có thể nói chuyện được không, tôi sẽ cố hết sức để thỏa mãn yêu cầu của
anh!
- Ông chủ Chu, so với thằng con thì ông thông minh hơn rất nhiều!
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, cười nói:
- Chuyện gì cũng có thể ngồi xuống nói chuyện mà, ông chủ Chu, không phải tôi muốn làm khó dễ con trai ông, chỉ là lần này con trai ông quá đáng
quá, giữa ban ngày ban mặt đến khách sạn bắt người ta đi, đến chuyện này mà con ông cũng làm được thì còn chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?
Lần này hắn đúng là mắt mù dám bắt người thân của tôi, ông bảo ông phải
làm gì?
- Vị tiên sinh này, tạm thời đừng nên tức giận, chuyện này cũng sẽ có biện pháp, cứ từ từ mà bàn bạc!
Chu Bội nói,
- Tôi nghĩ chắc trong chuyện này có gì đó hiểu lầm!
- Hiểu lầm gì chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chuyện đó, có thể là hai người đã hiểu lầm ý tứ của đối phương, tiên
sinh à, bây giờ tôi lập tức tới chỗ anh, đến lúc đó chúng ta có thể nói
chuyện trực tiếp, tiền không phải là vấn đề, anh muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng lo đủ!
- Tôi muốn tính mạng của con ông đấy, ông có thể làm được sao?
Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi.
Chu Bội nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng liền thầm kêu không ổn,
từ một câu hỏi đó, Chu Bội cảm giác được chuyện này rất phiền toái, ông
ta không biết cvề lai lịch của người đàn ông lạ lẫm này, không dám tùy
tiện hành động. Trước kia, Chu La Quân gây ra đại họa ở cái đất Chương
Châu, lần đó may mà Chu Bội bỏ ra rất nhiều tiền mới xử lý xong được,
cuối cùng may mà con gái của phó bí thư thành ủy đó cũng có chút hảo cảm với Chu La Quân, nếu không thì rất có thể Chu La Quân sẽ bị bắt. Chu
Bội có quan hệ rất sâu ở Chương Châu, nhưng đồng thời, trong chính phủ
phe phái rắc rối phức tạp, quyền lực và tiền tài đem ra so sánh với
nhau, quyền lực quan trọng hơn, tuy Chu Bội có quan hệ rất sâu với bí
thư thành ủy, có thể ví như là người trên cùng một thuyền, nhưng bí thư
thành ủy cũng có phe phái của mình, dính dáng đến những người khác nữa,
đó là mấu chốt của vấn đề, có một số việc trước khi làm nên tìm hiểu cho rõ những chuyện bí mật lắt léo đó, chỉ như vậy thì mới không gặp vấn
đề. Chu Bội nghe giọng điệu và ngữ khí của người đàn ông trong điện
thoại, cảm thấy đây không phải là một nhân vật đơn giản, người như vậy
tốt nhất là nên thăm dò rõ ràng lai lịch, sau đó mới quyết định xử lý
thế nào. Chu Bội nghĩ tới đây, liền nói vào trong điện thoại:
-
Có lẽ chúng ta có thể tìm được biện pháp khác để giải quyết, à, tôi còn
chưa hỏi tên anh là, không biết anh có phiền không nếu nói tên anh cho
tôi?
- Muốn tra lai lịch của tôi đúng không?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Những chuyện đó tôi hiểu mà, tôi cũng không gì mà phải sợ cả, tôi sẽ
nói cho ông biết tên của tôi, Diệp Lăng Phi, tôi không phải người ở
Chương Châu mà sống ở thành phố Vọng Hải, tất nhiên, tôi không cho rằng ở Chương Châu này tôi thế đơn lực bạc, ông chủ Chu, tôi tin rằng ông hiểu ý tôi muốn nói cái gì!
Điều Chu Bội cần chính là tên của Diệp
Lăng Phi, ông có thể điều tra ra rốt cuộc người đàn ông này là thần
thánh phương nào mà dám chạy tới Chương Châu đnày uy hiếp con mình, cho
dù Chu La Quân gây ra chuyệ gì, nhưng hắn vẫn là con của Chu Bội, tất
nhiên Chu Bội sẽ nghĩ hết cách để che chở cho Chu La Quân, điều ông ta
phải làm hiện giờ là ổn định Diệp Lăng Phi, chỉ như vậy, mới có thể đảm
bảo con của mình được an toàn. Chu Bội nghĩ tới đây, lập tức đáp ứng:
- Diệp tiên sinh đúng không, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, thế này đi, bây
giờ tôi lập tức đến đó, có gì chúng ta nói chuyện trên đường đi!
Chu Bội để điện thoại di động xuống, lập tức vận dụng quan hệ của mình để
điều tra thân phận của Diệp Lăng Phi, Chu Bội vẫn còn chút quan hệ, tất
nhiên cũng có bạn ở thành phố Vọng Hải, lúc đangở trên đường đến chỗ Chu La Quân ông ta đã có được tin tức về Diệp Lăng Phi, sau khi xem xong
Chu Bội hít vào một hơi lãnh khí, không phải ông ta lo lắng vợ của Diệp
Lăng Phi là tổng giám đốc tập đoàn, cái đó đối với Chu Bội mà nói không
có bất kỳ ý nghĩa gì, nơi này là Chương Châu, không phải thành phố Vọng
Hải, ở chỗ này ông ta mới là thổ hoàng đế, đều có lợi ích dính dáng đến
các quan chức chính phủ ở đây, nếu ông ta rơi đài, đừng nói kinh tế
Chương Châu xong đời, mà ngay cả những đám quan viên chính phủ bình
thường vênh váo tự đắc cũng sẽ có nhiều kẻ ngã ngữa, cho nên, Chu Bội
tin tưởng chỉ cần mình ở Chương Châuthì không có người nào dám động đến
chính mình.
Điều khiến Chu Bội thực sự lo lắng là bối cảnh quân
đội của Diệp Lăng Phi, ở Chương Châu cũng có đơn vị đồn trú, trước kia
cũng đã xảy ra xung đột giữa hành chính và quân đội, không phải Chu La
Quân chưa từng phải ăn đau khổ vì chuyện này. Ở Chương Châu, tuy Chu Bội có thể xem như một nhân vật nổi tiếng, không có người nào thật sự dám
trêu chọc Chu Bội, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của quân đội, Chu
Bội lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, luôn luôn dặn dò con mình ngàn vạn không
nên đắc tội với người của quân đội, mà ngay cả người nhà của những quân
nhân đó cumhx không nên trêu chọc, để tránh dẫn tới phiền toái lớn. Chu
La Quân cũng đã từng nếm trải thiệt thòi, tự tất nhiên là luôn miệng
vâng vâng dạ dạ.