Vu Tiểu Vũ phát hiện trong nhà Diệp Lăng Phi thật sự có rất nhiều chuyện thú vị, nhất là khi ngồi ăn cơm cùng nhau, càng làm cho Vu Tiểu Vũ cảm
thấy rất thú vị hơn. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình hai người ngồi hai
bên Diệp Lăng Phi, Vu Tiểu Vũ trông thấy cảnh Chu Hân Mính và Bạch Tình
Đình đều gắp rau cho Diệp Lăng Phi, không trong nhà được hỏi một câu:
- Diệp Lăng Phi, tại sao anh lại có hai vợ?
Nghe Vu Tiểu Vũ hỏi như vậy, cả nhà liền im phăng phắc. Chu Hân Mính nhìn
Bạch Tình Đình, đã thấy Bạch Tình Đình cũng đang nhìn Chu Hân Mính,
chuyện này quả thực rất khó trả lời, nếu như muốn giải thích một cách từ từ thì có rất nhiều chuyện cần giải thích, Chu Hân Mính và Bạch Tình
Đình đều hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, chuyện này tốt nhất là để
Diệp Lăng Phi giải thích. Diệp Lăng Phi cũng không ngờ Vu Tiểu Vũ lại
đưa ra một vấn đề như vậy, thử hỏi ai lại bàn đến những chủ đề như thế
lúc ăn cơm chứ, chỉ có điều, đã Vu Tiểu Vũ đã nhắc đến rồi, Diệp Lăng
Phi cũng giải thích:
- Vấn đề này nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, bản thân tôi muốn lấy hai vợ đấy, ai quy định
không thể chứ?
Một câu trả lời đơn giản dứt khoát, Vu Tiểu Vũ không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ trả lời như vậy, cô sững người, rồi lập tức cười nói:
- Nói cũng đúng, không có người nào nói không thể lấy hai vợ, chỉ cần
anh có tiền, anh có thể lấy hai vợ, loại chuyện này tôi đã thấy nhiều
lắm rồi, tôi còn gặp được một quan chức có bảy tám cô tình nhân nữa
kia, chuyện này quả là không khó để hiểu!
Bạch Tình Đình tay cầm đùa, tỏ vẻ như không hề để ý đến, gắp một miếng thịt, nói:
- Đó là việc riêng của nà người ta, không có người nào bắt cô phải hỏi
những chuyện này. Người Trung Quốc có thói quen như vậy đúng là không
tốt, lúc nào cũng thích hỏi han những chuyện riêng của người ta, ở điểm
này, người Trung Quốc thật sự phải hcọ hỏi người nước ngoài nhiều hơn.
Căn cứ theo những gì tôi được biết, ở nước ngoài mọi người đều có sự tôn trọng về không gian riêng tư, ở trong phạm vi đó tốt nhất không nên
đụng chạm tới, tránh can thiệp vào đời tư của người khác!
Những
gì Bạch Tình Đình nói là thói quen ở rất nhiều nước đặc biệt là phương
Tây, điều đó xuất phát từ sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác,
nhưng ở trong nước, ý thức về phương diện này rất kém, thậm chí ngay cả
lúc đến ngân hàng để rút tiền hay gửi tiền, những người xếp hàng phía
sau luôn cố chen lên phía trước, đó là sự yếu kém về mặt ý thức của
người Trung Quốc. Tất nhiên, Bạch Tình Đình nói như vậy hàm ý không phải dùng để nói ý thức của người trong nước về mặt này rất yếu kém, mà dùng để phản bác lại Vu Tiểu Vũ, ý tứ của Bạch Tình Đình rất rõ ràng, cô
không muốn tiếp xúc quá nhiều với Vu Tiểu Vũ, điều mà Bạch Tình Đình
muốn biểu đạt là thái độ của cô với Vu Tiểu Vũ rất rõ ràng. Vu Tiểu Vũ
cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên có thể nghe ra được ý tứ của Bạch Tình Đình, mặc dù nơi này là nhà của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình,
nhưng Vu Tiểu Vũ lại không hề có vẻ khách sáo chút nào, tất nhiên khi
thấy chủ nhà phát tín hiệu không hữu hảo với mình, những người khách đó
thường sẽ trở nên mẫn cảm và bất an. Vu Tiểu Vũ thì hoàn toàn không hề
lo lắng điều này, trông bộ dạng của cô ta thì dường như đã coi đây là
nhà mình vậy, sau khi Bạch Tình Đình nói xong, Vu Tiểu Vũ cười nói:
- Tôi chưa ra nước ngoài bao giờ, thật sự là đối với những thói quen của
người nước ngoài tôi không hiểu rõ lắm! Chỉ có điều, tôi nghĩ những gì
tôi hỏi không phải là chuyện riêng, dù sao tôi và Diệp Lăng Phi không
phải là người xa lạ, lúc ở tỉnh thành chúng tôi còn ở cùng nhau cả đêm
trong khách sạn cơ mà!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy, hắn cố ý ho khan hai tiếng, muốn đi lấy nước, Chu Hân Mính cầm lấy cốc nước ở bên tay phải cô, cốc nước ấm đã được rót sẵn, Chu Hân Mính
đưa cốc nước đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liền nói một
tiếng cám ơn, vội vàng cầm lấy cốc nước đó đưa lên uống, tay phải đặt
trên ngực, vuốt vuốt mấy cái, dường như là muốn vuốt để cái gì đó trôi
xuống. Bạch Tình Đình thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi,
sau khi cô nghe được những lời này của Vu Tiểu Vũ, lập tức trở nên mẫn
cảm, ngó chừng Diệp Lăng Phi, chờ cho Diệp Lăng Phi uống nước xong, Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao anh lại ở cùng phòng với cô ta cả đêm vậy, không biết anh có gì muốn nói với em không?
Trước lúc Diệp Lăng Phi mở miệng trả lời, hắn liếc nhìn Vu Tiểu Vũ, trong ánh mắt mang theo vẻ oán trách. Nhưng Vu Tiểu Vũ lại làm như không nhìn
thấy ánh mắt oán hận của Diệp Lăng Phi đang nhìn mình, cô ta cầm đũa gắp một ít thức ăn đưa lên miệng, sau đó thì và một ít cơm, cái miệng kiều
diễm của nhẹ nhàng nhai thức ăn, bộ dạng của cô lúc ăn cơm có vài phần
giống với của Bạch Tình Đình, nhìn Vu Tiểu Vũ ăn cơm giống như là đang
nhìn Bạch Tình Đình ăn cơm vậy. Bộ dạng đó của Vu Tiểu Vũ khiến cho Diệp Lăng Phi không biết phải làm thế nào nào, hắn liền quay sang nhìn Bạch
Tình Đình, cười nói:
- Tình Đình, chuyện này giải thích thì phức tạp lắm, em phải cho anh một chút thời gian để giải thích, nhưng anh có thể cam đoan với em rằng, anh không làm bất cứ chuyện gì cả, đêm hôm đó anh căn bản không hề chạm vào cô ta!
Bạch Tình Đình không quan tâm đến chuyện ăn cơm nữa, cô đặt đũa xuống bên cạnh cái bát, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh cứ từ từ kể lại cho em, em có đủ kiên nhẫn để nghe!
Bạch Tình Đình nói đến đây, lại còn bổ sung thêm một đoạn:
- Chúng ta có thể trò chuyện cả đêm, nếu cả đêm vẫn không đủ thời gian,
ngày mai chúng ta cũng có thể tâm sự tiếp, em muốn biết toàn bộ chi tiết sự việc, thật tường tận, tỉ mỉ!
Diệp Lăng Phi lại liếc nhìn Vu
Tiểu Vũ, chỉ thấy Vu Tiểu Vũ đã cúi thấp đầu xuống, cho dù Diệp Lăng Phi muốn oán trách Vu Tiểu Vũ, cũng không thể oán trách cô ta ở trong phòng ăn được, hắn tạm thời để những suy nghĩ này ở trong lòng, thầm nghĩ chờ khi nào cơm nước xong xuôi, phải nói chuyện cho ra lẽ với Vu Tiểu Vũ,
nếu Vu Tiểu Vũ còn tiếp tục nói lung tung không quan tâm đến hậu quả như vậy nữa, hắn chỉ có thể để Vu Tiểu Vũ ra ngoài ở khách sạn, đến lúc đó, Vu Tiểu Vũ có chuyện gì thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không đi quản, hắn
đã tận lực rồi, chuyện còn lại đều là chính Vu Tiểu Vũ tự mình gây ra.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:
- Tình Đình, đây
thật sự là hiểu lầm, nào, chúng ta ăn cơm trước đã, anh đói bụng lắm
rồi. Chẳng phải là em nói muốn có con sao, nếu như em đói thì làm sao có con được chứ, em thấy có đúng không?
Diệp Lăng Phi nói xong
liền đánh mắt ra hiệu với Chu Hân Mính, theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện
này còn phải nhờ Chu Hân Mính hỗ trợ. Quả nhiên, Chu Hân Mính vừa mở lời một chút, hiệu quả hoàn toàn khác, Bạch Tình Đình chỉ là liếc nhìn Diệp Lăng Phi một chút rồi đồng ý:
- Được rồi, ông xã, chờ sau khi ăn cơm xong, chúng ta có thể thoải mái ngồi tâm sự!
Chu Hân Mính ôm Diệp Mính Đình ngồi trong phòng khách, hiện giờ Diệp Mính
Đình còn chưa biết gọi cha với mẹ, vẫn phải cần thêm thời gian mới có
thể nói được. Bây giờ cô bé còn chưa đầy tháng, nếu Diệp Mính Đình có
thể gọi cha với mẹ được thì có lẽ Diệp Mính Đình là thần tiên mất rồi.
Tuy Diệp Mính Đình còn chưa đầy tháng, nhưng Diệp Lăng Phi đã chuẩn bị
cho cuộc sống sau này của Diệp Mính Đình, thậm chí ngay cả chuyện tương
lai Diệp Mính Đình sẽ học ở trường nào Diệp Lăng Phi cũng đã nghĩ kỹ
rồi. Vu Tiểu Vũ ngồi trên ghế sa ***, Trương Vân cầm đĩa trái cây tới,
đặt đĩa trái cây xuống bàn uống trà, sau đó quay người rời đi. Mấy hôm
nay, Trương Vân thường gọi điện thoại về nhà vào lúc này, làm bảo mẫu ở
đây, thật ra Trương Vân rất tự do, không có người nào quy định Trương
Vân phải làm cái gì, Trương Vân giống như là nữ chủ nhân ở đây vậy,
Trương Vân muốn dùng cái gì thì cứ lấy, không cần phải báo cáo với người nào cả. Đó cũng là lý do tại sao Trương Vân lại không muốn bỏ công việc này, còn có chỗ nào có thể thoải mái nhẹ nhàng hơn làm ở đây chứ. Bạch
Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, giờ phút này ở trong phòng khách
ngoại trừ tién khóc của Diệp Mính Đình ra thì chỉ còn lại những tiếng
hít thở. Chu Hân Mính dỗ cho Diệp Mính Đình ngủ xong thì bế con gái lên
gác. Giờ phút này, trong không gian tĩnh lặng một cách thần kỳ ở phòng
khách chợt vang lên giọng nói của Bạch Tình Đình:
- Ông xã, có phải là anh muốn nói chuyện gì với em không?
Vừa nãy Diệp Lăng Phi muốn hút thuốc, chỉ là Diệp Mính Đình ở chỗ này, Diệp Lăng Phi không tiện đốt thuốc, giờ phút này, Diệp Mính Đình đã được Chu Hân Mính bế đi ngủ, Diệp Lăng Phi không cần lo lắng nữa, hắn lấy một
điếu thuốc ra, châm lửa hút, sau đó Diệp Lăng Phi cố ý hắng giọng một
cái, nói:
- Tình Đình, chuyện này nói ra thì phức tạp lắm, em không nên sốt ruộc, anh sẽ chậm rãi kể cho em nghe!
Diệp Lăng Phi nói xong liền vươn tay định ôm eo Bạch Tình Đình, Bạch Tình
Đình đẩy tay Diệp Lăng Phi đặt lên vùng eo của cô ta, ngồi dịch sang một bên, cố ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ
lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Xem lần này nhất định phải thẳng thắn,
nếu không thì Tình Đình sẽ không bỏ qua cho mình đâu!”