- Chuyện này anh cũng không rõ lắm, chỉ có điều, cậu ta muốn tới gặp anh, dù thế nào anh cũng phải tiếp!
Chu Hồng Sâm nằm trên giường, tay cầm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi,
Chu Hồng Sâm quay sang phía Hứa Nguyệt Như nằm bên cạnh, hỏi:
- Em thấy chuyện này thế nào?
- Dù sao em chỉ là một người phụ nữ, những chuyện thế này em không có chủ ý gì cả!
Hứa Nguyệt Như yêu kiều nói,
- Những chuyện này cứ để đàn ông các anh làm chủ đi, em không có suy
nghĩ gì to tát, chỉ mong có thể chung sống với anh, như vậy là đủ rồi!
- Anh nghĩ Tưởng Khải Lâm sẽ không dễ dàng buông tha đâu!
Chu Hồng Sâm bỗng nhiên ngồi dậy, ông ta dụi tắt điếu thuốc trong cái gạt
tàn ở đầu giường, cầm lấy quần đùi, mặc vào. Hứa Nguyệt Như không rõ sao tự nhiên Chu Hồng Sâm lại nhắc đến Tưởng Khải Lâm, cô ta cảm thấy không hiểu lắm, hỏi:
- Sao đang yên đang lành anh lại nhắc đến ông ta chứ, em đã nói rồi mà, giữa em và ông ta đã không còn gì nữa cả, những
chuyện đó đã là quá khứ rồi, sao anh cứ nhắc đến nó vậy?
Chu Hồng Sâm lắc đầu, nói:
- Nguyệt Như, không phải là anh muốn nhắc lại chuyện này, mà vì chuyện
này luôn luôn là một nan đề với anh, không biết vì sao anh luôn cảm thấy bất an, anh cảm giác được Tưởng Khải Lâm sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu, em đã từng là người phụ nữ của ông ta, chẳng lẽ ông ta sẽ trơ mắt nhìn em đi theo anh sao?
Hứa Nguyệt Như nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy, cô ta nhìn Chu Hồng Sâm, hỏi:
- Vậy anh định làm thế nào, có phải là bây giờ anh đã hối hân rồi không?
- Anh chỉ đang suy nghĩ không biết quan hệ giữa hai chúng ta có khiến cho Tưởng Khải Lâm tức giận không, anh và Tưởng Khải Lâm là đồng sự, nếu
giữa bọn anh có chút mâu thuẫn lời, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến công việc. Hiện giờ anh đang rất lo lắng, lần này Tưởng Khải Lâm sang Pháp
còn dẫn theo một đoàn khảo sát, ai biết Tưởng Khải Lâm sẽ làm gì ở nước
Pháp chứ!
Hứa Nguyệt Như đi đến bên cạnh Chu Hồng Sâm, cô ta đứng sau lưng Chu Hồng Sâm, hỏi:
- Có phải là anh lo lắng Tưởng Khải Lâm sẽ vứt bỏ anh không?
Hứa Nguyệt Như vừa nói ra câu này, chỉ thấy Chu Hồng Sâm nhướng mày lên, nhìn Hứa Nguyệt Như, nói:
- En nói vậy là có ý gì, cái gì mà Tưởng Khải Lâm vứt bỏ anh chứ, anh nói cho em biết, từ trước tới giờ anh chưa từng sợ chuyện đó, lúc anh đến
tỉnh thành làm cái chức thị trưởng này, anh đã tính đến kết quả rồi,
Tưởng Khải Lâm là người thế nào chẳng lẽ anh không biết sao, lúc anh tới đây đã chuẩn bị tốt về phương diện này rồi. Nguyệt Như, anh không muốn
hai chúng ta cãi nhau, nhưng mà không thể không nhắc nhở em, lúc nói
chuyện nhất định phải chú ý chừng mực, những chuyện chính trị đó em
không nên xen vào thì tốt hơn, em chuyên tâm vào công ty bất động sản
của em không tốt hơn sao?
Hai cánh tay mảnh khảnh của Hứa Nguyệt Như khoác lên bờ vai Chu Hồng Sâm, cô ta nói:
- Hồng Sâm, đó không phải vì em lo lắng cho anh sao, em lo lắng giữa anh
và Tưởng Khải Lâm sẽ xảy ra vấn đề, em cũng khá hiểu về tay Tưởng Khải
Lâm đó, em biết lão ta là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, nếu anh đắc tội với
lão ta, nói không chừng lão ta sẽ ra tay với anh, em không muốn nhìn
thấy anh bị tổn thương!
- Anh và anh ta không có chuyện gì đâu, bọn anh là đồng sự, chưa nói tới mức làm tổn thương!
Chu Hồng Sâm nghe Hứa Nguyệt Như nói như vậy, ông ta quay mặt lại, nhìm
khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta phải say mê của Hứa Nguyệt Như,
nói:
- Nguyệt Như, anh không thể không cân nhắc tình cảnh của
chúng ta, em đã nghĩ tới chưa, công ty bất động sản của em dựa vào chính phủ, nếu có phương tiện truyền thông nào đó công khai mối quan hệ giữa
hai chúng ta, như vậy sẽ gây ra một cuộc sóng gió. Anh đang nghĩ không
biết Tưởng Khải Lâm sẽ xử sự thế nào, nói không chừng Tưởng Khải Lâm sẽ
bỏ đá xuống giếng, ông ta tuyệt đối sẽ không giúp anh đâu, giống như là
Vu Chấn trước kia đó, Tưởng Khải Lâm sẽ bỏ đá xuống giếng thôi, anh
không thể không cân nhắc những vấn đề này!
- Chúng ta buông tha tất cả, ra nước ngoài định cư có được không?
Hứa Nguyệt Như nói,
- Trong tay em cũng có một ít tiền, nếu hai người chúng ta ra nước ngoài
sinh sống thì chừng đó cũng đủ rồi, không cần phải ở đây lo lắng sợ hãi
nữa. Hồng Sâm, em thừa nhận trước kia em có quan hệ với Tưởng Khải Lâm,
nhưng đó đã là quá khứ rồi, từ sau khi gặp được anh, em đã yêu anh sâu
đậm rồi, em không muốn cách xa, chúng ta ra nước ngoài đi, em có thể lo
lắng các thủ tục được mà!
Chu Hồng Sâm vỗ vỗ lên người Hứa Nguyệt Như mấy cái, nói:
- Nguyệt Như, anh nghĩ có lẽ mình nên cân nhắc nên tiếp tục làm việc với
Tưởng Khải Lâm như thế nào thì tốt hơn, anh không phải nói đi là có thể
đi ngay được, có quá nhiều chuyện chờ anh xử lý!
Chu Hồng Sâm nói xong lại quay người sang chỗ khác, mặc quần áo vào, nói:
- Chiều nay anh có một cuộc họp, Nguyệt Như, công ty của em trước mắt
không nên qua liều lĩnh, anh nghe nói trung ương đang nghiên cứu chính
sách tài chính mới, rất có thể nửa sau năm nay việc kiểm soát tài chính
sẽ nghiêm ngặt hơn, đến lúc đó, ngân hàng sẽ thu hẹp nghiệp vụ tính
dụng. Nếu công ty bất động sản của em không thu liễm một chút, cứ tiếp
tục vay vốn ngân hàng, rất dễ dàng sẽ xảy ra vấn đề, em nên chú ý đến
chuyện này một chút!
Hứa Nguyệt Như nghe những lời này của Chu Hồng Sâm, cô ta khẽ gật đầu, đáp:
- Hồng Sâm, chuyện đó anh có thể yên tâm, em nắm chắc mà, biết rõ mình
nên làm cái gì, về phần công ty em sẽ cẩn thận một chút, cố gắng khống
chế các khoản vay của ngân hàng, em lo lắng cho anh hơn, em luôn sợ rằng mình sẽ mang lại phiền toái cho anh!
- Chuyện này có lẽ để anh tự mình giải quyết đi!
Chu Hồng Sâm nói.
Sau khi Chu Hồng Sâm rời đi, Hứa Nguyệt Như đi tắm, cô ta ngâm mình trong
bồn tắm, tay thì cầm điện thoại, gọi vào một số điện thoại, sau khi
người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Hứa Nguyệt Như hỏi:
- Bí thư Tưởng, ông ở bên Pháp thế nào?
- Mấy ngày nữa sẽ về!
Giọng nói của Tưởng Khải Lâm vang lên trong điện thoại, tâm tình của ông ta
dường như rất thoải mái, có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của
Tưởng Khải Lâm, ông ta cười nói,
- Nguyệt Như, lần này về nhất định sẽ không thiếu quà cho cô đâu, ừm, cô nói đi, cô thích quá gì?
- Chuyện đó mà cần tôi nói sao, nước hoa, quần áo, túi xách, Paris là
kinh đô thời trang của thế giới, tôi đã muốn sang Pháp du lịch từ lâu
rồi, chỉ là không có người nào đi cùng tôi. Bí thư Tưởng, có muốn tôi
sang Pháp với ông không?
Lúc Hứa Nguyệt Như nói những lời này,
cô ta cố ý cất tiếng cười sảng lảng, Tưởng Khải Lâm nghe thấy tiếng cười của Hứa Nguyệt Như, ông ta chỉ nói:
- Nguyệt Như, tôi thừa biết là cô thích nói giỡn mà, cô sang Pháp làm gì, tôi ở đây bận trăm công
nghìn việc, không có thời gian đi với cô đâu!
- Nói cũng đúng, bí thư Tưởng, bao giờ thì ông về, tôi nhớ ông lắm!
Hứa Nguyệt Như nói.
Tiếng cười của Tưởng Khải Lâm vang lên trong điện thoại, hiển nhiên, Tưởng Khải Lâm không tin những gì mà Hứa Nguyệt Như nói.
- Nguyệt Như, tôi còn không biết cô sao, cô nhớ tôi cái gì chứ, chẳng
phải bây giờ cô đang thân thiết với Chu Hồng Sâm sao, điểm tốt nhất của
tôi là không hay tức giận, nhưng tôi cũng biết, cô chẳng nhớ tới tôi
đâu!
Hứa Nguyệt Như nghe được những lời này của Tưởng Khải Lâm, lập tức nói:
- Bí thư Tưởng, xem ông nói kìa, tôi thân mật với Chu Hồng Sâm lúc nào
chứ, đó đều là ông hiểu lầm thôi, tôi và Chu Hồng Sâm chỉ bởi vì công
chuyện mà phải gặp nhau nhiều thôi, giữa chúng tôi không có quan hệ gì
cả, trong lòng tôi vẫn nhớ đến ông mà!
- Cô ăn nói ngọt như mía lùi, sớm muộn gì tôi cũng bị mấy lời đường mật của cô làm cho chết!
Tưởng Khải Lâm cười nói,
- Nguyệt Như, cô không cần phải nói mấy câu ngon ngọt đó với tôi nữa, bây giờ ở chỗ tôi đang rất nhiều việc, nếu như có chuyện gì thì chờ tôi
quay trở về tỉnh thành rồi nói sau, cùng lắm là tôi nhận lời với cô,
nhất định sẽ giúp cô giải quyết là được!
- Bí thư Tưởng, chúng ta cứ quyết định như vậy đi, bao giờ ông về nhất định phải gọi điện thoại báo cho tôi biết!
Hứa Nguyệt Như nói đến đây lại bổ sung thêm,
- Gần đây công ty của tôi nhận một nữ sinh viên, tướng mạo rất xinh đẹp,
hơn nữa còn là hàng tốt nghiệp đại học. Bí thư Tưởng, có hứng thú làm
quen với cô ấy một chút không?
Hứa Nguyệt Như hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng Tưởng Khải Lâm, nghe Hứa Nguyệt Như nói như vậy, Tưởng Khải Lâm cười nói:
- Nguyệt Như, cô nghĩ tôi hồ đồ rồi hả, sao tôi cứ cảm thấy nữ sinh viên
mà cô nói đến toàn là những cô gái rất buông thả. Lần trước cô sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Đại gì đó mà cô giới thiệu với tôi, ngồi bên
cạnh tôi chưa được năm phút đồng hồ đã bắt đầu rồi, còn chủ động hơn cả
tôi nữa. À, tôi hỏi ra thì mới biết cô ta hai mươi tuổi, Nguyệt Như, hai mươi tuổi mà đã tốt nghiệp đại học Bắc Đại, có phải ý cô muốn nói cô ta là thần đồng không?