Diệp Lăng Phi ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, trong hai ngày này, Diệp
Lăng Phi luôn cùng Bạch Tình Đình cố gắng an ủi Bành Hiểu Lộ. Tâm tình
của Bành Hiểu Lộ rất không tốt, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình luôn ở
bên cạnh khuyên nhủ cô, Trương Lộ Tuyết thì dành thời gian để đi gặp các chuyên gia ở Cố Cung một lần để bàn về chuyện Lan Đình Tự.
Ở
Bắc Kinh đủ lâu như vậy rồi, Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình bận việc ở đây mà bỏ bê chuyện của công ty, mãi cho đến khi phía công ty gọi
điện thoại cho Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết nói công ty cần hai
người bọn họ quay về làm chủ, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết mới
nghĩ đến chuyện công ty. Bành Nguyên đã ra đi, khiến cho tâm tình của
Trương Khiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng đều trở nên kém cỏi, sức khỏe của
hai người vốn không được tốt, hiện bây giờ lại trìa qua chuyện của Bành
Nguyên, tâm tình sa sút, nếu còn tiếp tục như thế này, nhất định sẽ ảnh
hưởng đến sức khỏe của hai người, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai
cũng khuyên bảo cha mình về nhà, Bành Nguyên đã qua đời, người sống thì
vẫn phải tiếp tục sống. Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên quyết định
quay trở lại thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi cũng định về Vọng Hảu,
chỉ có điều, trước đó hắn phải tới tỉnh thành một chuyến, đúng như lời
Nhạc Lâm Sơn nói, có thể giúp Chu Hồng Sâm rời khỏi tỉnh thành hay
không, quan trọng trọng nhất là phải xem ý Chu Hồng Sâm như thế nào.
Trương Dược hiện giờ còn đang ở Bắc Kinh, trong thời gian ngắn chắc ông
ta không thể đến tỉnh thành được, Diệp Lăng Phi vốn định cùng Trương
Dược đến tỉnh thành, bây giờ xem ra hắn chỉ có thể tự mình đến tỉnh
thành thôi.
Diệp Lăng Phi nói ra suy nghĩ của mình với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều không sao cả, lúc các cô
tới Bắc Kinh, Diệp Lăng Phi không đi cùng, đều là do các cô chủ động,
mấy hôm sau Diệp Lăng Phi mới tới. Lần này, Diệp Lăng Phi nói muốn đi
tỉnh thành, cả hai người đều hiểu Diệp Lăng Phi đến tỉnh thành để làm
cái gì, tất nhiên là đồng ý với ý kiến của Diệp Lăng Phi. Lúc Diệp Lăng
Phi đi đến tỉnh thành, hắn không gọi điện thoại cho Chu Hồng Sâm, theo
Diệp Lăng Phi thấy, mình đến tỉnh thành rồi hẵng quyết định xem nên gặp
Chu Hồng Sâm như thế nào. Trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn có chút lo lắng,
lo lắng Chu Hồng Sâm không để cho Diệp Lăng Phi có cơ hội gặp mặt ông
ta, nếu như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ đến không công một chuyến. Chuyến
bay của Diệp Lăng Phi hạ cánh xuống sân bay ở tỉnh thành vào buổi trưa,
bây giờ sắp đến thời gian khai giảng rồi, Diệp Lăng Phi biết Vu Tiêu
Tiếu đang ở thành phố Vọng Hải, ở tỉnh thành bây giờ chỉ còn lại Trương
Tuyết Hàn, đối với cô bé Trương Tuyết Hàn này, Diệp Lăng Phi có suy nghĩ khác.
Ở trong lòng Diệp Lăng Phi Trương Tuyết Hàn luôn là một
đóa hoa mỹ lễ, nhưng không biết khi nào đóa hoa đó héo rũ, chính bởi vì
trong lòng Diệp Lăng Phi có ý nghĩ như vậy, hắn mới đặc biệt coi trọng
Trương Tuyết Hàn, cố gắng gúp đỡ Trương Tuyết Hàn, lúc đó, trong lòng
Diệp Lăng Phi cũng không có toan tính gì, hắn chỉ muốn cứu sống Trương
Tuyết Hàn. Tất nhiên, sức khỏe của Trương Tuyết Hàn, được sự giúp đỡ của Diệp Lăng Phi đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Sau khi chuyến bay của Diệp Lăng Phi hạ cánh xuống sân bay ở tỉnh thành, hắn liền gọi điện thoại
cho Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi không dám chắc Trương Tuyết Hàn có
còn ở tỉnh thành nữa không, Diệp Lăng Phi nghĩ có thể Trương Tuyết Hàn
đã rời khỏi tỉnh thành đến thành phố Vọng Hải rồi. Khi hắn vừa gọi điện cho Trương Tuyết Hàn, đã nghe thấy giọng nói mang theo vẻ vui sướng của Trương Tuyết Hàn vang lên trong điện thoại, cô nói:
- Diệp đại ca, có chuyện gì mà anh lại gọi điện thoại cho em vậy?
Trương Tuyết Hàn luôn là một cô gái rất hướng nội, nếu không gặp những chuyện
cực kỳ cao hứng, Trương Tuyết Hàn sẽ không có phản ứng khác thường như
vậy. Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn hỏi câu đó, hắn cười nói:
- Anh đến tỉnh thành có chút chuyện, anh muốn biết em có đang ở tỉnh
thành không, nếu không ở tỉnh thành thì thì chờ khi nào anh về thành phố Vọng Hải sẽ đến gặp em!
- Em vẫn còn đang ở tỉnh thành!
Trương Tuyết Hàn lập tức nói,
- Diệp đại ca, bây giờ anh đang ở đâu, em sẽ lập tức đến gặp anh!
- Chuyện này.....!
Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, bây giờ đã gần trưa rồi, nếu bây giờ Trương
Tuyết Hàn còn tới sân bay thì không biết lúc nào mới có thể đi ăn
cơm, Diệp Lăng Phi ngồi máy bay lâu như vậy, hắn đã có cảm giác đói
bụng, ngẫm nghĩ một lát, Diệp Lăng Phi đáp:
- Tuyết Hàn, anh
cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi, thế này đi, em chọn chỗ hẹn, bây giờ anh đang ở sân bay, sẽ bắt taxi tới địa điểm mà em nói, trước tiên là phải
ăn một bữa đã, em thấy thế nào?
- Để em chọn địa điểm ạ...?
Trương Tuyết Hàn trầm mặc một lát rồi nói:
- Diệp đại ca, em cũng không biết nhiều những chỗ có đồ ăn ngon ở tỉnh
thành, em chỉ biết là ở Trung tâm mua sắm Vạn Đạt có rất nhiều chỗ để
ăn, chi bằng chúng ta đến đại sảnh tầng một của Trung tâm mua sắm Vạn
Đạt, bây giờ em lập tức qua đó!
- Được rồi, vậy cứ quyết định như thế đi, Tuyết Hàn, chúng ta điện thoại liên hệ nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vâng!
Trương Tuyết Hàn vui sướng đáp, sau đó cô dập máy, Diệp Lăng Phi bắt một chiếc xe taxi, nói là đi đến Trung tâm mua sắm Vạn Đạt, Diệp Lăng Phi còn
chưa quen thuộc lắm với những địa điểm ở tỉnh thành, hắn cũng không biết rốt cuộc thì cái Trung tâm mua sắm Vạn Đạt ở chỗ nào, nhưng hắn vừa nói cái tên này với tài xế xe taxi, bác tài xế xe taxi đó dường như đã biết rất rõ, không cần Diệp Lăng Phi nói quá nhiều, đã lái xe chạy thẳng đến Trung tâm mua sắm Vạn Đạt. Từ sân bay đến Trung tâm mua sắm Vạn Đạt mất hơn một giờ đồng hồ, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi không thể không
kinh thán việc quy hoạch ở tỉnh thành, theo hắn thấy thì sân bay tỉnh
thành cách chỗ này không xa lắm, nhưng đường thì rẽ tới rẽ lui, đến cuối cùng biến thành lộ trình hơn một giờ đồng hồ, Diệp Lăng Phi không thể
không bội phục những người ở bộ phận quy hoạch của thành phố này, nếu
không phải bọn họ vất vả cố gắng, cũng sẽ không làm cho chuyện ra ngoài
đường trở nên muôn màu muôn vẻ như vậy, trên đường cũng có thể đánh một
giấc rồi.
Diệp Lăng Phi đi vào đại sảnh tầng một Trung tâm mua
sắm Vạn Đạt, đã nhìn thấy Trương Tuyết Hàn mặc một bộ váy liền áo màu
trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai, hai bắp chân trắng nõn
như tuyết lộ ra bên ngoài, Trương Tuyết Hàn vẫn luôn thanh thuần tịnh lệ như vậy, những lúc ở bên cạnh Trương Tuyết Hàn cùng, Diệp Lăng Phi luôn có cảm giác thư sướng như được tắm gió xuân. Trương Tuyết Hàn cũng
nhìn thấy Diệp Lăng Phi, cô nở một nụ cười thánh khiết, bước nhanh về
phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lo lắng cho sức khỏe của Trương Tuyết
Hàn, không muốn để cho Trương Tuyết Hàn quá mệt mỏi, cũng vội vàng bước
tới. Trương Tuyết Hàn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, trong mắt lóe lên
vẻ vui sướng, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca!
Lúc nói
chuyện, Trương Tuyết Hàn bỗng nhiên cúi thấp đầu, ngượng ngùng đến mức
không nói tiếp được nữa, Diệp Lăng Phi trông bộ dạng của Trương Tuyết
Hàn, không nhịn được, hỏi:
- Tuyết Hàn, em làm sao thế?
- Không có gì, không có gì, chỉ là em gặp được Diệp đại ca nên mừng quá thôi!
Trương Tuyết Hàn nói,
- Diệp đại ca, em đã xem qua chỗ này rồi, chúng ta sang nhà hàng bên kia đường để ăn cơm đi, hoàn cảnh ở đó không tệ!
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trương Tuyết Hàn nhìn về phía bên kia đường,
Diệp Lăng Phi cũng nhìn theo, quả nhiên thấy đối diện với Trung tâm mua
sắm Vạn Đạt là một nhà hàng, Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi, chúng ta qua đó ăn cơm!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người, định đi đến nhà hàng đó, không ngờ,
Trương Tuyết Hàn lại chủ động đưa tay phải ra khoác tay Diệp Lăng Phi,
Trương Tuyết Hàn cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Diệp Lăng Phi. Động tác này của Trương Tuyết Hàn ở trong mắt Diệp Lăng Phi đã biểu đạt cho
tâm ý của cô, Diệp Lăng Phi không dám khiến cho Trương Tuyết Hàn bị kích động, lo lắng thân thể của Trương Tuyết Hàn không chịu được những kích
động mạnh. Hiện giờ thấy Trương Tuyết Hàn chủ động khoác tay mình, Diệp
Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn với vẻ băn khoăn, nhẹ nhàng hỏi:
- Tuyết Hàn, dạo này sức khỏe của em như thế nào?
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, cô liền ngẩng đầu lên, trên
khuôn mặt hơi ửng đỏ hiện lên một nụ cười thật tươi, Trương Tuyết Hàn
nói:
- Sức khỏe hiện giờ của em rất tốt, bác sĩ luôn bảo đây đúng là kỳ tích!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói như vậy, hắn mới cảm thấy yên tâm
hơn, hắn vươn cánh tay còn lại ra, véo lên má Trương Tuyết Hàn một cái,
nói:
- Như vậy thì anh an tâm rồi, nếu không thì anh còn lo thân thể em không chịu đựng được chứ!
Trương Tuyết Hàn vẫn tươi cười, cô hơi chu môi ra, nói:
- Diệp đại ca, bây giờ em đã có thể hẹn hò với anh được rồi, anh không cần lo lắng thân cho sức khỏe của em nữa đâu!
Lúc Trương Tuyết Hàn nói đến đây, cô mới ý thức được mình không nên quang
minh chính đại như vậy, xuất phát từ sự ngượng ngùng của con gái, Trương Tuyết Hàn vội vàng cúi đầu xuống, khoác tay Diệp Lăng Phi, thân thể của cô nép sát vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi minh bạch tâm ý của
Trương Tuyết Hàn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tuyết Hàn, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đói bụng lắm rồi!