Lúc Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại thì hắn và Bạch Tình Đình đang
chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Diệp Lăng Phi đã sớm dự đoán được chuyện
này, hôm nay ở bệnh viện khi nhìn thấy Bành Nguyên, hắn cũng đã cảm giác được trạng thái sức khỏe của Bành Nguyên rất kém cỏi, hôm nay Bành
Nguyên đã có hình ảnh của việc hồi quang phản, đó thường là tình huống
xảy ra khi sắp chết, trước kia Diệp Lăng Phi cũng đã gặp chuyện như vậy, hắn đã nghĩ đến chuyện Bành Nguyên sắp ra đi rồi, và mọi chuyện đúng
như những gì hắn dự đoán, lần này Bành Nguyên đã thật sự không kiên trì
được nữa, không thể vượt qua được cơn bạo bệnh. Diệp Lăng Phi tay cần
điện thoại, hắn đứng ở trước cửa sổ của gian phòng, trong khoảnh khắc
này, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. Bạch Tình Đình đi đến sau lưng
Diệp Lăng Phi, cô không muốn quấy rầy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình hiểu được cảm tình giữa Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên, những chuyện hai người dã trải qua trước kia khiến cho Diệp Lăng Phi có tình cảm rất sâu sắc
với Bành Nguyên, nhưng hiện giờ, Bành Nguyên đã ra đi, Bạch Tình Đình
có thể cảm nhận được tâm tình của Diệp Lăng Phi lúc này. Cô đứng sau
lưng Diệp Lăng Phi, một lát sau, Bạch Tình Đình rốt cục cũng lên tiếng:
- Ông xã, bây giờ chúng ta đi qua đó sao?
Diệp Lăng Phi vẫn đưa lưng về phía Bạch Tình Đình như trước, không muốn quay người lại, ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời đêm, chậm rãi nói:
- Chờ một lát, anh muốn ổn định lại cảm xúc của mình!
Phải biết rằng Diệp Lăng Phi rất ít nói như vậy, Bạch Tình Đình nghe ngữ khí của Diệp Lăng Phi rất không giống với bình thường, cô cũng không nhiều
lời, giờ phút này, Bạch Tình Đình cũng hiểu, bất luận nói cái gì cũng
không thể an ủi Diệp Lăng Phi được, điều Diệp Lăng Phi cần là lẳng lặng ổn định lại tâm tình. Trương Lộ Tuyết cũng nhận được tin tức Bành
Nguyên đã qua đời, cô lập tức chuẩn bị một chút, đi đến gian phòng của
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Tối hôm qua Trương Lộ Tuyết còn ngủ
chung với Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, nhưng tối hôm nay cô lại
không làm như vậy, cô về phòng của mình, không ngờ lại nhận được tin tức này, Trương Lộ Tuyết gõ gõ cửa phòng của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng
Phi, rất nhanh, Bạch Tình Đình đi ra mở cửa.
- Tình Đình!
Lúc Trương Lộ Tuyết thấy cửa phòng mở ra, cô mở miệng định nói cho Bạch
Tình Đình biết tin tức mà cô vừa nhận được, lại thấy Bạch Tình Đình lắc
đầu với mình, Trương Lộ Tuyết liền nuốt lại những gì mình định nói.
Trương Lộ Tuyết nhìn vào bên trong phòng, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở trước cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài.
- Lộ Tuyết, ông xã đã biết rồi, cậu cho anh ấy một chút thời gian, để chính anh ấy điều chỉnh lại
tâm tình, mình tin rằng ông xã có thể ổn định lại cảm xúc của mình!
Bạch Tình Đình nói xong quay người đi vào trong phòng. Trương Lộ Tuyết cũng
đóng cửa phòng lại, cùng Bạch Tình Đình đi vào bên trong. Diệp Lăng Phi
nghe được tiếng bước chân, cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, trên mặt
Diệp Lăng Phi mang theo một vệt nước mắt, đây quả thực là chuyện khiến
người ta không sao tin nổi, một người đàn ông như Diệp Lăng Phi thế mà
lại rơi lệ, nếu như đổi lại là trước đây, Bạch Tình Đình và Trương Lộ
Tuyết hai người nhất định sẽ cho đây là chuyện đùa, từ trước tới giờ hai cô chưa bao giờ thấy Diệp Lăng Phi rơi lệ.
- Anh đi rửa mặt, thay bộ quần áo, Tình Đình, em cũng chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đến đó!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu:
- Có thể nói là anh đã đếm rất kịp thời, nếu anh chậm trễ thêm một ngày
nữa, có thể anh đã không được nhìn mặt lão già lần cuối rồi, bất kể thế
nào nói, có thể gặp được lão già một lần, lão già, hi vọng ông ấy đi
mạnh giỏi!
Diệp Lăng Phi rửa mặt xong, thay một bộ quần áo, đi ra khỏi khách sạn. Bên ngoài khách sạn có rất nhiều xe taxi đang đậu, Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cùng Trương Lộ Tuyết ba người lên xe taxi, đi
thẳng đến bệnh viện, Bành Nguyên mất trong bệnh viện, thi thể vẫn còn để ở đó. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi không muốn nói chuyện, hắn không nói nên lời. Diệp Lăng Phi cảm thấy, tuy mình đã nghĩ tới chuyện đó, nhưng
đến lúc nó xảy ra thật, Diệp Lăng Phi vẫn có cảm giác không biết phải
làm sao. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói cảm tình hắn dành cho Bành Nguyên
rất đăch biệt, đó là bắt đầu kiếp sống của Diệp Lăng Phi khi trở về đô
thị, nhưng bây giờ, tất cả những thứ đó vì sự ra đi của Bành Nguyên có
chỗ thay đổi, ít nhất là Diệp Lăng Phi thấy, hắn đã mất đi một người bạn tốt, trước giờ, Bành Nguyên luôn là bạn tốt của Diệp Lăng Phi. Bạch
Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người ngồi ghế sau của xe, ánh mắt của
hai người họ đều tập trung vào Diệp Lăng Phi, giờ phút này tất cả những
gì hai người nghĩ đến là Diệp Lăng Phi. Từ đầu đến cuối, Diệp Lăng Phi
đều không quay đầu lại, hai cô có thể nhận ra được từ nét mặt của Diệp
Lăng Phi, giờ phút này tâm tình của Diệp Lăng Phi cực kỳ phức tạp.
Trong bệnh viện đã sớm có rất đông người tụ tập, dù sao đây là Bành Nguyên,
một người có địa vị hết sức quan trọng ở quốc gia. Lúc Diệp Lăng Phi đến nơi, xung quanh bệnh đã sớm bị phong tỏa rồi, xe taxi căn bản là không vào được, đành phải dừng xe ở bên đường, để bọn họ đi bộ vào trong bệnh viện. Ở trong bệnh viện Diệp Lăng Phi tại nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đã
khóc gần như muốn ngất đi, Diệp Lăng Phi vốn định đi qua đó an ủi Bành
Hiểu Lộ, nhưng hắn lại không biết mình nên an ủi như thế nào, trong tình hình bây giờ biện pháp tốt nhất là không qua đó an ủi cô, hắn căn bản
không an ủi được Bành Hiểu Lộ, loại chuyện này sự lựa chọn tốt nhất là
Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, ý bảo Bạch Tình
Đình đi an ủi Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi thì đi nhìn Bành Nguyên, Bành
Nguyên giống như là đang ngủ vậy, từ trên mặt ông ta không nhìn ra được
một chút đau đớn nào, ở đó Diệp Lăng Phi cũng gặp được Nhạc Lâm Sơn. Vẻ
mặt của Nhạc Lâm Sơn rất bi thống, ông ta và Bành Nguyên đã có cảm tình
nhiều năm, lần này Bành Nguyên ra đi, Nhạc Lâm Sơn cảm thấy cực kỳ cô
đơn. Nhạc Lâm Sơn so với Bành Nguyên thì nhỏ tuổi hơn, lúc Bành Nguyên
lui xuống thì Nhạc Lâm Sơn còn đang tranh đấu quyền lực ở trung ương.
Ngay trong lúc Nhạc Lâm Sơn đang chiếm thượng phong trong cuộc tranh đấu quyền lực gay gắt với Tưởng gia thì lại xảy ra chuyện như thế này, nỗi
đau trong lòng Nhạc Lâm Sơn khiến cho ông có thể buông bỏ chuyện tranh
đoạt quyền lực, ông ta đến sớm hơn Diệp Lăng Phi rất nhiều, sau khi Diệp Lăng Phi đến đây, Nhạc Lâm Sơn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Không ngờ lão Bành cứ như vậy mà đi rồi, tôi còn chưa nói hết với ông
ấy, lão già này vốn là như vậy, không chịu chào hỏi một tiếng mà đã đi
rồi, thật là vổ tổ chức vô kỷ luật, thế mà động một tí lão già này lại
nói mình là quân nhân. Tiểu Diệp, cậu có thấy quân nhân nào như vậy
không, thật sự là vô kỷ luật!
Trong lúc nói chuyện mắt Nhạc Lâm
Sơn hơi ươn ướt, ông ta cố nén không để cho mình rơi nước mắt. Diệp Lăng Phi nhìn Nhạc Lâm Sơn, nói:
- Sáng nay lúc gặp ông ấy, tôi cũng cảm giác được có thể lão già không trụ được nữa rồi, chỉ là tôi nghĩ
chắc lão già sẽ kiên trì được thêm mấy ngày, nhưng thật không ngờ ông ấy lại ra đi nhanh như vậy. Nhưng mà nói không chừng lão già được hưởng
phúc ấy chứ, không cần tiếp tục sống ở trong cái xã hội này nữa, so với
lão già thì ông còn kém nhiều lắm, ông còn phải tiếp tục tranh đấu vì
danh lợi nữa!
- Đúng vậy, tôi thì vẫn phải tiếp tục tranh đấu, nhưng mà tôi còn cách nào nữa chứ, đó là số mệnh của tôi rồi!
Nhạc Lâm Sơn không muốn nhìn tiếp nữa, ông ta quay người lại, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, có muốn cùng tôi đi ra ngoài một lát không, bỗng nhiên tôi
cảm thấy trong lòng hoảng hốt, đột nhiên rất muốn uống rượu, cậu có thời gian đi uống chút rượu với lão già này không?
- Lão gia, tôi thấy sức khỏe của ông cũng không thể uống rượu được nữa
rồi, tôi không muốn hai người bạn của tôi ở trong nước đều ra đi cả.
Tôi đi ra ngoài tâm sự với ông thì được, nhưng chuyện uống rượu thì thôi đi, vì sức khỏe của ông mà!
Nhạc Lâm Sơn lắc đầu, nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng coi tôi vô dụng giống như lão già đó, ông ta có thể thanh thản được rồi, từ nay về sau không phải phiền não nữa. Chờ khi
nào xuống dưới đó, tôi nhất định sẽ nói với lão ta, tôi muốn nói cho lão biết rằng, tôi giỏi hơn ông ta, tôi muốn cho ông ta thấy tôi làm việc,
chẳng phải ông ta nói tôi suốt ngày cứ bận đông bận tây sao, bậy thì tôi sẽ để ông ta thấy, tôi có thể giày vò mình đến mức nào, lão già này
đúng là quá đáng, sợ tôi giỏi hơn ông ta nên cứ như vậy mà ra đi. Tiểu
Diệp, đi, chúng ta đi uống rượu, chỗ tôi còn có một chai Mao Đài còn
chưa mở đó!
- Thôi miễn đi, tôi đã nói rồi, tôi không muốn uống rượu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Lão gia, chúng ta cứ nói chuyện thôi cũng được, tôi có thể nhớ rõ
tình cảnh chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, chớp mắt đã lâu lắm rồi!
- Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi!
Nhạc Lâm Sơn nói,
- Tôi cũng không ngờ lão già lại ra đi vội vàng như vậy, sao không chờ
đến khi nào tìm lại được Cửu Long chứ, như vậy thì ông ấy có thể yên tâm được rồi!