Diệp Lăng Phi cũng không biết tại sao mình lại mềm lòng như vậy, biết rõ Thái Tiểu Như vẫn còn vấn vương với bạn trai cũ của cô, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn không nói cho Tiểu Triệu biết, có lẽ Diệp Lăng Phi không đành
lòng thấy Tiểu Triệu vì biết chuyện này mà quan hệ với Thái Tiểu Như rạn nứt.
Mỗi người đều phạm phải sai lầm, có những người phạm phải
sai lầm không thể bù đắp được, có những người phạm phải những sai lầm có thể tha thứ, đối với những sai lầm không thể nào bù đắp được cách giải
quyết tốt nhất có lẽ là triệt để đoạn tuyệt, không chừa lại bất kỳ một
cơ hội nào, nhưng đối với những sai lầm có thể khoan thứ được thì có lẽ
nên tạo cơ hội để họa sửa chữa sai lầm. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, tay cầm một điếu thuốc, theo Diệp Lăng Phi thấy, hắn đã cho Thái Tiểu Như
một cơ hội để sửa sai, sai lầm mà Thái Tiểu Như phạm phải là sai lầm mà
bất kỳ ai cũng có thể gặp, chuyện này không thể trách Thái Tiểu Như, bản thân con người ta cũng rất trọng tình cảm. Phản ứng thanh tỉnh của Thái Tiểu Như lúc đó đã cứu vãn tình cảm giữa cô và Tiểu Triệu, nếu như
không phải Thái Tiểu Như đẩy bạn trai trước của cô ra, có lẽ Diệp Lăng
Phi đã quyết định khác, nhưng bất kể thế nào, quyết định của Diệp Lăng
Phi cũng đã cho Thái Tiểu Như một cơ hội để chuộc lỗi. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới chính mình, Bạch Tình Đình có cho mình cơ hội đó không? Diệp
Lăng Phi không dám chắc, trong lòng hắn luôn lo lắng, một khi Bạch Tình
Đình biết rõ mọi chuyện của hắn, cô có cho hắn cơ hôi không, đó là
chuyện Diệp Lăng Phi lo lắng nhất. Bạch Tình Đình lại gọi điện thoại
tới, Diệp Lăng Phi đã nói rõ với Bạch Tình Đình là hắn sẽ mau chóng quay về, nhưng Bạch Tình Đình lại gọi điện thoại tới. Nghĩ tới việc ngày mai Bạch Tình Đình phải đi Bắc Kinh, hắn có thể hiểu được suy nghĩ trong
lòng Bạch Tình Đình giờ phút này, chỉ là lưu lượng xe trên đường rất
lớn, Diệp Lăng Phi không thể lái nhanh được.
- Bà xã, anh biết rồi, anh đang trên đường rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng mà đường tắc quá, bà xã, em cho anh chút thời gian, ừ…!
- Ông xã, em cho anh một cơ hội nữa, nếu như trong vòng ba mươi phút nữa mà anh không về, thế thì anh đừng mong trèo lên giường!
Tiếng cười của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, trong lúc Diệp Lăng
Phi đang định nói thêm mấy câu với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đã
trực tiếp dập máy, Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, đành phải để di động
xuống, tăng tốc độ xe lên. Lúc Diệp Lăng Phi về đến biệt thự thì đã gần
mười giờ rồi. Đèn trong phòng ngủ vẫn còn đang sáng, có thể nghe thấy
tiếng nhạc vọng từ trong phòng ngủ ra, lúc Diệp Lăng Phi mở cửa phòng
ngủ, hắn ngửi thaáy một mùi hương thơm ngát lan ra cả phòng. Diệp Lăng
Phi thấy Bạch Tình Đình mặc một bộ nội y sexy đang nằm ở trên giường,
Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra mọi chuyện, hắn khẽ khàng đóng cửa phòng
ngủ lại...
Buổi sáng lúc ngủ dậy, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình
Đình đang khẽ nhếch môi, đầu của cô gối lên cánh tay Diệp Lăng Phi, tay
phải cô vẫn còn đặt ở hạ thân của hắn. Đêm qua hai người triền miên mấy
lần, Bạch Tình Đình liên tục rên rỉ không thôi. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng
rút tay khỏi chỗ đầu của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình trần truồng nằm
trên giường, những đường cong tuyệt mỹ hiện lên đầy vẻ mê hoặc, cho dù
đêm qua Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã triền miên mấy lần, nhưng
buổi sáng trông thấy da thịt trắng như tuyết, nõn nường muốn chảy nước
của Bạch Tình Đình, hắn vẫn không nhịn được muốn tiếp tục ân ái. Chỉ có
điều hắn vừa mới cử động nhẹ, đã cảm thấy phía sau lưng đau rát, mới nhớ ra đêm qua Bạch Tình Đình cũng đã để lại đầy dấu cấu vuốt trên lưng
hắn, không nhịn được liền đặt tay lên bộ mông đầy đặn cực kỳ co dãn của
Bạch Tình Đình bóp một cái, nói:
- Tình Đình, dậy thôi!
- Ông xã, em buồn ngủ lắm!
Bạch Tình Đình trở mình, đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, vùng màu đen mê
người giữa hai chân cô hiện ra trước mắt, Diệp Lăng Phi không nhịn được
đưa ngón tay vào, Bạch Tình Đình yêu kiều kêu một tiếng, lật người lại,
hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, đôi mắt dễ thương nửa nhắm nửa
mở, dịu dàng nói:
- Em muốn anh ở bên em cho đến khi nào em rời khỏi thành phố Vọng Hải,
mười giờ sáng mới bay, em còn có thể nằm nhà thêm hai giờ nữa!
Diệp Lăng Phi lại nằm xuống, ôm thật chặt thân thể mềm mại của Bạch Tình
Đình vào trong lòng. Diệp Lăng Phi vốn định dậy sớm để đi thăm Chu Hân
Mính, nhưng bị Bạch Tình Đình quấn quít không cho hắn rời giường, ôn nhu hương khiến những người đàn ông cứng rắn mấy cũng phải quỳ gối, Diệp
Lăng Phi không thể bỏ được ôn nhu hương ở bên cạnh, lại nghĩ tới chuyện
mấy ngày tới không thể ôm Bạch Tình Đình ngủ, Diệp Lăng Phi không nhịn
được lại vuốt ve Bạch Tình Đình hồi lâu, Bạch Tình Đình cũng không ngủ
được, cùng Diệp Lăng Phi rút lui kiều. Mãi cho đến khi Kỷ Tuyết gõ cửa,
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mới rời giường. Bạch Tình Đình đi tắm,
Diệp Lăng Phi thì mặc một cái quần đùi đi ra hỏi xem Kỷ Tuyết có chuyện
gì. Kỷ Tuyết nháy mắt, đôi mắt long lanh như nước, thấp giọng nói:
- Cháu chỉ muốn sang đây xem chú có thể dậy được không thôi, tối hôm qua chú làm cho người ta ngủ không yên!
- Tiểu nha đầu, cháu nói gì vậy, hiệu quả quả cách âm ở đây tốt lắm, làm sao có thể ồn đến chỗ cháu được?
- Có vang đến chỗ cháu đấy!
Kỷ Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Người ta nghe thấy ở cửa phòng ngủ!
Nghe Kỷ Tuyết nói như vậy, Diệp Lăng Phi đã hiểu ra, hắn cười cười, vuốt mũi Kỷ Tuyết một cái, nói:
- Chú còn đang không hiểu tại sao, thì ra là thế, tiểu nha đầu, cháu nửa
đêm không ngủ được chạy đến phòng ngủ của chú để làm gì?
- Cháu chỉ muốn nghe xem rốt cuộc hai người làm cái gì!
Kỷ Tuyết chu miệng ra, nói:
- Ai biết cháu lại nghe được những thứ đó chứ, sớm biết như vậy cháu đã không đến nữa!
Diệp Lăng Phi cười cười, không để ý đến Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết chỉ là một cô bé, có một số thời điểm, Kỷ Tuyết không có sự đồng ý của người khác, cô
cũng sẽ làm những chuyện khiến cho người ta chú ý đến mình. Diệp Lăng
Phi vỗ vỗ lưng Kỷ Tuyết, ý bảo Kỷ Tuyết cứ đi lo việc của mình đi. Hôm
nay Diệp Lăng Phi không có chuyện gì, hắn dự định sau khi đưa Bạch Tình
Đình đến sân bay thì sẽ đi thăm Chu Hân Mính. Cuộc sống của hắn luôn
luôn như thế, trong an nhàn không thiếu những chuyện kích tình, Chu Hân
Mính vừa mới sinh con xong, cần người khác quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Diệp Lăng Phi sao có thể không hiểu rõ điểm này chứ, cho dù Chu Hân
Mính không nói, Diệp Lăng Phi cũng sẽ làm như vậy. Sau khi ăn điểm tâm
xong, Bạch Tình Đình mới bắt đầu bận rộn, cô định đi Bắc Kinh nghỉ ngơi
mấy ngày, hành lý mang theo bên ngươi cũng không ít, ngoại trừ quần áo
để thay ra, Bạch Tình Đình còn mang theo một ít sách, tài liệu, Bạch
Tình Đình định lúc đến Bắc Kinh có thể học tập thêm một chút, nói thí dụ như xem sách về cách quản lý, xem những cuốn sách về việc thân dưỡng
tính, vân vân. Không phải là anh rời khỏi trường rồi lại không cần học
nữa, như vậy là không đúng, cho dù anh không còn ngồi trên ghế nhà
trường thì vẫn phải duy trì thái độ cầu thị học hỏi, chỉ có như vậy, anh mới có thể tiến bộ không ngừng trong xã hội này.
- Ông xã, anh cầm hộ em cái quần trắng!
Bạch Tình Đình một mình không thu thập xuể, còn gọi Diệp Lăng Phi đến giúp
cô một tay. Diệp Lăng Phi đành phải hỗ trợ Bạch Tình Đình trong việc
chuẩn bị. Trong lúc thu xếp hành lý Bạch Tình Đình vẫn tiếp tục nói
chuyện điện thoại với Trương Lộ Tuyết, dường như hai người đang thương
lượng xem sau khi đến Bắc Kinh thì nên đến chỗ nào chơi hay đại loại
thế.
- Ừ. Lộ Tuyết, mình biết rồi, cứ quyết định như vậy đi,
mình sẽ đem theo áo tắm, chúng ta có thể đi bơi… mình không mang theo
laptop, cậu mang à, ừ, cứ quyết định như vậy đi!
Bạch Tình Đình
và Trương Lộ Tuyết nói chuyện điện thoại với nhau, hoàn toàn không để ý
đến Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình coi Diệp Lăng Phi như là một người vô
hình, Diệp Lăng Phi liên tục ho khan mấy tiếng, Bạch Tình Đình đều không để ý đến, Diệp Lăng Phi cuối cùng không nhịn được nữa, thở dài, nói:
- Quả nhiên là suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ khác nhau!
Bạch Tình Đình vừa mới nói chuyện với Trương Lộ Tuyết xong, cô nghe được
Diệp Lăng Phi nói những lời này, Bạch Tình Đình liền đi tới, nói:
- Ông xã, anh nói vậy là có ý gì, cái gì mà suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ khác nhau?
- Vốn đã khác nhau mà, anh nghĩ về em như thế nào, mà em tự nghĩ về mình
thì thế nào, sao, chẳng lẽ đó không phải là suy nghĩ của đàn ông và phụ
nữ khác nhau sao?
- Cưỡng từ đoạt lý!
Bạch Tình Đình gắt giọng,
- Em nói không lại anh, em không nói với anh nữa, ông xã, nhanh tay lên, bọn em sắp ra sân bay rồi, không thể đi muộn được!
- Hình như phải là em chuẩn bị mà, sao chuyện gì cũng tìm anh vậy?