- Không sao, nếu có đánh nhau thì anh cứ đánh đến chết, xảy ra chuyện gì
anh cứ gọi cho Dã Thú để cậu ta giải quyết. Dù sao ở trong nước, đơn
giản là nhiều tiền hay ít tiền thôi, chuyện này anh không cần lo lắng!
Tôn Hổ khẽ gật đầu, lúc này Diệp Lăng Phi lại nhớ ra một việc, hắn bảo:
- Tôn Hổ, anh đừng mang súng đến thành phố đó, nơi đó không phải thành
phố Vọng Hải, ở chỗ này, néu anh mang theo súng thì không có ai dám tra
xét anh, chúng ta còn có chút thế lực ở chỗ này. Nhưng nếu như anh mang
súng đến nơi khác, tôi lo cảnh sát địa phương sẽ gây phiền toái cho anh, đừng nên gây chuyện thì hơn. Lần này anh đến đó là để bảo vệ cho Chu
Tiểu Linh, những gì có thể nhịn thì phải nhịn, anh đã hiểu chưa?
- Chuyện này tất nhiên là tôi hiểu!
Tôn Hổ đáp,
- Diệp tiên sinh, anh có thể yên tâm!
Có những lời này của Tôn Hổ, Diệp Lăng Phi cảm thấy yên lòng. Hắn và Tôn
Hổ bước xuống xe, Diệp Lăng Phi dẫn Tôn Hổ đến bệnh viện tìm Chu Tiểu
Linh. Chu Tiểu Linh đang chăm sóc cho Chu Hân Mính trong bệnh viện, sáng nay Chu Tiểu Linh nói với Diệp Lăng Phi là cô muốn về quê, buổi chiều
Diệp Lăng Phi đã đẫn người đến tìm Chu Tiểu Linh, chuyện này làm cho Chu Tiểu Linh rất mừng rỡ.
- Tiểu Linh, đây là Tôn Hổ, anh ấy xuất thân là bộ đội đặc chủng, có anh ấy ở bên cạnh ngươi, em không cần phải lo lắng gì cả!
Diệp Lăng Phi đưa Tôn Hổ đến trước mặt Chu Tiểu Linh, hắn giới thiệu với Chu Tiểu Linh:
- Sau này anh sẽ để Tôn Hổ làm hộ vệ cho em, có chuyện gì em đều phải nghe lời Tôn Hổ đấy, biết chưa?
Chu Tiểu Linh khẽ gật đầu, đáp:
- Anh rể, em biết rồi!
- Ừ, vậy hai người trò chuyện đi!
Diệp Lăng Phi sắp xếp Tôn Hổ bảo vệ Chu Tiểu Linh, hắn dẫn Tôn Hổ tới đây,
chuyện còn lại do Chu Tiểu Linh xử lý, Chu Tiểu Linh muốn đi lúc nào, đó là do Chu Tiểu Linh quyết định, Diệp Lăng Phi không muốn can thiệp vào
chuyện này. Hắn đi vào trong phòng đẻ, thấy Chu Hân Mính đang từ từ ngồi dậy. Chu Hân Mính sẽ sinh trong khoảng thời gian hai ngày nữa, có thể
là ngay tối hôm nay, cũng có thể là ngày mai hoặc là ngày kia, tuy
không thể nào xác định được thời gian chính xác nhưng mà thời gian đại
khái vẫn có thể tính ra được. Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Chu Hân
Mính, đau lòng nói:
- Hân Mính, em ngồi dậy làm gì, nhìn em khó khăn như vậy, chi bằng nằm xuống…!
Diệp Lăng Phi nào có hiểu những chuyện này, sở dĩ Chu Hân Mính muốn ngồi bởi vì như vậy có lợi cho chuyện sinh con, cô muốn vận động nhiều hơn, như
vậy thì có thể sinh tự nhiên, không cần phải mổ đẻ. Mặc dù mổ đẻ có thể
làm giảm bớt tổn thương cho người mẹ, nhưng làm vậy sẽ để lại vết sẹo
trên bụng sản phụ, hơn nữa ảnh hưởng rất lớn đến đứa con, bây giờ các
bệnh viện luôn ưu tiên đẻ tự nhiên, để người mẹ sinh con một cách tự
nhiển, chỉ khi nào gặp phải tình huống đặc biệt thì mới mổ đẻ, còn lại
bình thường đều là đẻ tự nhiên. Diệp Lăng Phi không hiểu những chuyện
này, hắn vừa nói như vậy, Chu Hân Mính ngược lại bật cười, Chu Hân Mính
nói:
- Ông xã, thế là anh không biết rồi, em làm như vậy mới có
lợi cho đứa bé, như vậy thì có thể sinh con tự nhiên, thế thì sẽ tốt cho đứa bé hơn!
Diệp Lăng Phi thè lưỡi, nói:
- Cái này thì anh thật sự không biết!
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng không bao lâu thì có y tá đi vào, đuổi Diệp
Lăng Phi ra ngoài, trong hai ngày này Chu Hân Mính sẽ sinh rồi, y tá
bệnh viện sẽ trông chừng đặc biệt tránh để Chu Hân Mính tiếp xúc với các loại vi khuẩn, đồng thời, còn phải nhắc nhở Chu Hân Mính chú ý nghỉ
ngơi nhiều hơn, Diệp Lăng Phi đến hơi muộn, đã quá thời gian thăm hỏi
bệnh nhận. Diệp Lăng Phi chỉ có thể rời khỏi phòng sinh, hắn lái xe,
định gọi hai tên Dã Thú, Dã Lang đi thư giãn một tí, hai ngày nay hắn
phải hao tâm tổn sức, những chuyện cứ dồn dập xảy đến, Diệp Lăng Phi
muốn thư giãn một chút, nhưng hắn còn chưa cho gọi điện thoại Dã Thú và
Dã Lang thì Trương Lộ Tuyết đã gọi cho hắn. Vừa lúc Diệp Lăng Phi gặp
đèn đỏ dừng lại, hắn nhấc máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của
Trương Lộ Tuyết:
- Diệp Lăng Phi, tối nay anh có thời gian không?
- Vậy thì phải xem là chuyện gì rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết hỏi như vậy, hắn không trả lời là có thời gian hay không, mà cười nói:
- Lộ Tuyết, chuyện này thì anh không nói trước được, chủ yếu phải xem là
chuyện gì, có thể anh có thời gian, cũng có thể anh không có thời gian,
anh không nói trước được!
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì anh có thời gian không?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Anh đã nói rồi mà, cái đó thì phải xem đây là chuyện gì!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Lộ Tuyết, thời gian của anh không có định, nếu không phải là chuyện
quan trọng, anh không có thời gian, còn nếu là chuyện quan trọng thì anh sẽ có thời gian!
- Anh nói như vậy thì dù không phải chuyện quan trọng em cũng phải nói thành chuyện quan trọng rồi!
Trương Lộ Tuyết thì thầm,
- Tối nay có một người đàn ông hẹn em cùng ăn cơm, vừa nãy em đã nhận lời rồi, chuyện này có tính là chuyện quan trọng không?
- Vậy thì anh phải xem đó là dạng đàn ông gì, nếu như là vì quan hệ làm
ăn bình thường thì đương nhiên là chuyện không quan trọng rồi!
Trương Lộ Tuyết nói thầm:
- Em đã nói như vậy, tất nhiên là quan hệ không tầm thường rồi, Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh thật sự không hiếu kỳ sao?
- Bây giờ thì anh thấy tò mò rồi đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Lộ Tuyết, em nói anh nghe một chút, rốt cuộc là ai vậy?
- Một bạn học người Mỹ của em, Diệp Lăng Phi, anh còn nhớ lần trước có
một người Mỹ tặng quà cho em chứ, lúc đó anh còn đang ở chỗ em mà!
Lúc Trương Lộ Tuyết nói đến đây, âm lượng của cô giảm xuống một chút, dường như là sợ bị người khác nghe thấy. Diệp Lăng Phi nhíu mày, nghĩ đến
chuyện Trương Lộ Tuyết vừa mới nhắc tới, bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện
lên chuyện ngày đó. Ở trong trí nhớ của Diệp Lăng Phi, quả thật có là
một người nước ngoài như vậy, lúc đó Diệp Lăng không để ý đến, còn tưởng rằng chẳng qua chỉ là một người bạn học nước ngoài của Trương Lộ Tuyết
có ý tứ với cô, cho nên mới tặng Trương Lộ Tuyết một món quà. Từ đó về
sau, không có tin tức gì về người bạn học nước ngoài của Trương Lộ Tuyết nữa, Diệp Lăng Phi tất nhiên không để người đó vào trong lòng, hiện
giờ, nghe Trương Lộ Tuyết nhắc đến người bạn học nước ngoài của cô, Diệp Lăng Phi vô ý thức hỏi:
- Lộ Tuyết, em không nói đùa với anh đó chứ!
- Em cần phải nói đùa với anh sao?
Trương Lộ Tuyết nói chuyện không giống như là đang nói giỡn, giọng điệu của cô rất nghiêm túc, cô nói:
- Lần này, cậu ấy không quản đường xe vạn dặm đến Trung Quốc để gặp em,
bất luận thế nào em cũng phải gặp mặt ăn bữa cơm với cậu ấy. Thật ra
thì, trong lòng em cũng bị cậu ấy làm cho cảm động, Diệp Lăng Phi, chắc
anh đã từng cảm động vì những việc người khác làm rồi chứ, nhất là có
người không quản đường xa vạn dặm tới tìm anh, chỉ vì muốn gặp anh một
lần, anh có thấy cảm động không?
- Anh sẽ không bị cảm động đâu, bởi vì anh biết đại đa số đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới cơ, anh
nghĩ chắc tên bạn học nước ngoài đó của anh cũng bị hạ thân chỉ huy, mục đích hắn gặp em là vì muốn lên giường với em đấy!
Diệp Lăng Phi
nói những lời này rất thô tục, Trương Lộ Tuyết ở đầu dây bên kia nghe
Diệp Lăng Phi nói năng thô tục như vậy, cô không những không tỏ ra tức
giận, ngược lại cười nói:
- Diệp Lăng Phi, thành thật khai báo đi, có phải là anh đang ghen không?
- Anh không ghen!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chỉ là anh cảm thấy em không nên gặp người bạn học nước ngoài đó, chẳng lẽ em không biết bây giờ ở nước ngoài đang có bệnh truyền nhiễm cực kỳ
đáng sợ, vạn nhất em bị lây thì làm sao. Lộ Tuyết, em phải suy nghĩ cho
kỹ, cái tên bạn học nước ngoài đó của em giống như là một con dã thú,
đang há cái miệng đầy máu ra định ăn tươi em, bây giờ em đi gặp hắn,
chính là dê vào miệng cọp đấy!
- Thế thì làm sao chứ, bây giờ em
đang phiền não đây, nếu như bị cậu ta ăn thì em không còn phải phiền não nữa. Người đàn ông em yêu không quan tâm đến em, chi bằng em đến tìm
người đàn ông yêu em còn hơn!
Trương Lộ Tuyết nói như vậy chính là nhắm vào Diệp Lăng Phi, dừng lại một lát, Trương Lộ Tuyết tiếp tục nói:
- Diệp Lăng Phi, thật ra thì em chỉ báo với anh một tiếng như vậy mà
thôi, em đã nhận lời mời của cậu ấy rồi. À, bây giờ em đang muốn chọn
một bộ lễ phục để mặc trong tiệc tối, Diệp Lăng Phi, chi bằng anh tư vấn cho em, anh nghĩ em nên mặc bộ nào mới hợp đây?
- Lộ Tuyết, được rồi, anh thừa nhận là anh ghen, bây giờ em đã hài lòng chưa?
Diệp Lăng Phi cuối cùng đành thở dài, nói:
- Bây giờ thì em đã hiểu tâm ý của anh rồi chứ, không biết em có thể không đi gặp người bạn học đó của em được không?
- Không được đâu, ngoài cậu ấy ra em còn phải gặp rất nhiều phóng viên ở
thành phố Vọng Hải và những người nổi tiếng trong lĩnh vực văn hóa nữa.
Tối hôm nay em dùng danh nghĩa của tập đoàn để tổ chức một buổi tiệc,
Bạch Tình Đình cũng tham gia mà, chẳng lẽ anh thực sự không đến sao?