Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến vú Ngô không biết phải làm sao, bà ta nhìn Bạch Tình Đình, rồi lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi. Vú Ngô
vội vàng giải thích:
- Tiểu Diệp, con nghe ta giải thích, trong chuyện này có chút hiểu lầm....!
Vú Ngô còn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Vú Ngô, trong lòng tôi hiểu ý bà mà, bà bảo có hiểu lầm, hiểu lầm gì
chứ, nhạc phụ của tôi cũng thừa nhận rồi. Khụ, hiện giờ tôi đang cảm
thấy sầu muộn, không biết phải Thái Hạo thế nào đây?
Diệp Lăng
Phi cố ý tỏ vẻ khó xử, bộ dạng của vú Ngô gần như là muốn khóc, nhưng
khóc không ra nước mắt, phải nói là rất khó coi, Diệp Lăng Phi cũng
không nhiều lời, quay người đi ra ngoài. Vú Ngô đứng ở chỗ cửa ra vào,
há hốc mồm, nhưng còn chưa kịp nói gì thì người đã đi mất. Trong lòng vú Ngô thật sự cảm thấy hối hận, bà ta quên mất Thái Hạo còn đang ở trong
tù, cần Diệp Lăng Phi nhà người ta giúp đỡ. Bà ta thì đắc tội với Bạch
Tình Đình, chỉ cần Bạch Tình Đình ghé tai Diệp Lăng Phi nói mấy câu,
Diệp Lăng Phi tựu không chịu giúp nữa, đến lúc đó, Thái Hạo còn phải
trong tù chịu khổ. Vú Ngô nghĩ tới đó thì ảo não, hận không thể tát vào
mặt mình mấy cái thật đau. Bà ta đi ra ngoài cổng biệt thự, thấy hai
chiếc xe của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã nhanh chóng đi xa, bà ta quay trở lại biệt thự. Trong lòng vú Ngô thật sự bất an, cảm giác lần
này mình đã chọc vào phiền toái, nói không chừng Diệp Lăng Phi thật sự
sẽ không cứu Thái Hạo ra tù nữa, có lẽ là phải bàn bạc với Bạch Cảnh
Sùng một chút. Vú Ngô nghĩ đến đây, đi đến thư phòng của Bạch Cảnh Sùng, gõ cửa, chờ sau khi nghe thấy Bạch Cảnh Sùng nói mời vào, Vú Ngô mới mở cửa ra, đi vào trong phòng. Bạch Cảnh Sùng ngồi ở chỗ bàn làm việc, hai tay nắm lại với nhau, đang suy nghĩ chuyện gì đó. Vú Ngô đi tới, rụt rè nói:
- Tôi... tôi vừa gặp Tình Đình ở dưới nhà, có... có lẽ tôi đã làm con bé mất hứng!
Bạch Cảnh Sùng ngẩng đầu, nhìn Vú Ngô, nói:
- Làm sao mà bà lại chọc giận Tình Đình?
- Tôi… tôi cũng không rõ, Tình Đình có vẻ rất tức giận với tôi, tôi cũng
không muốn làm con bé giận. Tiểu Diệp nói... nói lại tôi làm nó khó
xử....!
Vú Ngô cũng không biết nói gì cho phải, lúc trước là vú
Ngô muốn sang tên tài sản cho mình, sau khi được Bạch Cảnh Sùng đồng ý,
trong lòng vú Ngô còn hưng phấn một hồi, lần này con mình đã có chỗ đặt
chân rồi, chỉ cần có tài sản của Bạch Cảnh Sùng, mình có thể chuẩn bị
cho con trai một chút, để con mình có một cuộc sống tốt hơn. Vú Ngô nào
có ngờ được rằng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sự hưng phấn của đã bị
những lời nói của Diệp Lăng Phi giội một gáo nước lạnh, sự hưng phấn lúc trước hoàn toàn biến mất, chuyển sang cảm giác hoảng sợ bất an, trong
lòng lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ không cứu con trai mình ra. Bạch Cảnh Sùng nhìn Vú Ngô, chậm rãi nói:
- Chuyện này bag không cần lo lắng,
tôi sẽ xử lý. Chỉ có điều, ta trước mắt tôi nghĩ không nên chuyển tài
sản cho bà thì tốt hơn, về vấn đề dưỡng lão của bà, tôi sẽ có sự an bài
khác!
Vú Ngô đang lo lắng con trai Thái Hạo của mình không thể ra tù được, cho dù hiện giờ Bạch Cảnh Sùng đã đổi giọng, nhưng vú Ngô cũng chỉ có thể đồng ý, không nói tới chuyện có được đưa ra ý kiến gì không. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú, hắn chào Bạch Tình Đình
rồi lái xe thẳng đến khu cư xá Liên Hoa. Còn chưa tới căn nhà đó, điện
thoại của Diệp Lăng Phi chợt đổ chuông, Diệp Lăng Phi thấy người gọi
điện thoại tới chính là Triệu Đào, hắn mỉm cười, Diệp Lăng Phi biết nhất định là Triệu Đào đã không chờ nổi nữa nên mới gọi điện thoại cho mình. Diệp Lăng Phi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Triệu
Đào:
- Diệp tiên sinh, tôi có chuyện cần anh giúp đỡ....!
Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói như vậy, hắn cười khẽ, trong lòng hắn có
cảm giác khinh bỉ cái tay Triệu Đào này, rõ ràng đã biết người làm
chuyện này chính là mình, vậy mà vẫn còn muốn giữ thể diện, Diệp Lăng
Phi không thích loại người này nhất. Trước kia Diệp Lăng Phi cũng đã
từng tiếp xúc với Triệu Đào, lúc ấy Diệp Lăng Phi cũng đã ý thức được
tay Triệu Đào do đã lăn lộn rất lâu trong chốn quan trường, cho nên rất
khéo đưa đẩy, hắn không hề ưa thích tên Triệu Đào này chút nào. Lần này
cũng là như vậy, Triệu Đào không muốn động đến Tôn Dược Đông, nguyên
nhân đúng như là Diệp Lăng Phi sở liệu, cùng ở trong một hệ thống, chẳng có ai là trong sạch cả, nếu Tôn Dược Đông xảy ra chuyện gì đó, nói
không chừng lão ta sẽ khai ra Triệu Đào. Đó là điều mà Triệu Đào lo
lắng, cũng là lý do tại sao Triệu Đào lại không muốn động đến Tôn Dược
Đông. Bởi vì lúc trước do bí thư thành ủy Điền Vi Dân luôn chú ý đến vụ
án đó, cho dù trong lòng Triệu Đào không muốn điều tra Tôn Dược Đông,
nhưng hắn cũng không thể né tránh, chỉ có thể cắn răng điều tra. Nhưng
tình huống bây giờ đã khác, Điền Vi Dân chỉ lo chuyện của mình, làm gì
còn hơi sức để ý tới chuyện Tôn Dược Đông, Triệu Đào tất nhiên có thể
nhắm một mắt mở một mắt. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Triệu cục
trưởng, ông có chuyện gì cần tôi giúp vậy, tôi chỉ là một người dân bình thường thôi, sao có thể so sánh với ông được chứ, ông chẳng những là
cục trưởng cục cảnh sát, lại còn là ủy viên thành ủy, chức quan to thật!
Diệp Lăng Phi nói như vậy quả đúng là tát vào mặt người ta, nếu đổi thành
trước kia, có lẽ Triệu Đào sẽ không ăn nói khép nép nói như lúc này,
bất kể nói thế nào, ông ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát thành phố,
cấp bậc hành chính còn ở đó, nhưng tình hình bây giờ lại khác, Triệu Đào tất nhiên có thể nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Diệp Lăng
Phi, nhưng ông ta vẫn tiếp tục giả bộ hồ đồ, cười nói:
- Diệp
tiên sinh, nghe anh nói kìa, tôi cũng chẳng phải là quan lớn ở Vọng Hải
này, chẳng qua chỉ là chân chạy cho người ta thôi!- Triệu cục trưởng nói chuyện thâm thúy thật, rõ ràng là cục trưởng cục
cảnh sát thành phố cũng có thể nói mình là chân chạy. Nếu ông là chân
chạy, vậy chẳng phải tôi không có tư cách để làm chân chạy việc sao?
Diệp Lăng Phi đã lái xe đến dưới căn nhà kia, hắn dừng xe lại, không vội vã
cởi dây an toàn ra, mà lấy một điếu thuốc, sau khi châm lửa, hắn hỏi:
- Triệu cục trưởng, ông cứ nói thẳng với tôi đi, rốt cuộc thì ông muốn gì!
- Diệp tiên sinh, nếu trước kia người anh em này có chỗ nào đắc tội anh
thì mong anh tha thứ cho. Tôi tự nhận tôi và Diệp tiên sinh phối hợp
không tệ, nếu Diệp tiên sinh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi tuyệt đối nghĩa bất dung từ...!
- Triệu cục trưởng, bây giờ ông làm tôi cảm thấy hồ đồ rồi đó, rốt cuộc
thì ông muốn nói với tôi chuyện gì, cái gì mà có lỗi với tôi, ông có lỗi với tôi thât à?
Diệp Lăng Phi có thể nghe thấy tiếng thở dài
của Triệu Đào trong điện thoại, Diệp Lăng Phi bĩu môi, đưa điếu thuốc
lên miệng rít một hơi dài, tay cầm điện thoại, chờ Triệu Đào lên tiếng.
Một lát sau giọng nói của Triệu Đào vang lên trong điện thoại:
- Diệp tiên sinh, tôi cũng không vòng vo với anh nữa, anh xem có thể
buông tha cho tôi không, chẳng có ai là hoàn mỹ cả, tôi cũng biết tôi
không nên làm như vậy, chỉ có điều, mọi người là nam nhân, anh cũng có
thể hiểu được. Tôi chỉ hi vọng lần này Diệp tiên sinh có thể bỏ qua cho
tôi, đừng để lộ việc này ra ngoài, sau này nếu Diệp tiên sinh có chuyện
gì cần đến tôi thì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ!
Diệp Lăng Phi thấy Triệu Đào đã nói đến nước này rồi, hắn cũng không cần phải tiếp tục phải vòng vo nữa, nói:
- Triệu cục trưởng, ông đã nói như vậy, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải
giấu diếm ông làm gì, bây giờ tôi đã ở dưới nhà rồi, sẽ lập tức đi lên
ngay đây. Chờ sau khi tôi lên, chúng ta có thể nói chuyện với nhau!
Khi Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta trầm mặc một lát rồi ưng thuận:
- Diệp tiên sinh, được rồi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện!
Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc kia mới đẩy cửa bước xuống xe. Dã Thú đã ở trên đó rồi, sau khi Diệp Lăng Phi đi lên, thấy trong căn nhà có 3
phòng và một phòng khách lớn, Dã Thú và Triệu Đào đang ngồi trong phòng
khách, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trong căn phòng ở phía tây, cô
gái đó nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì vội vàng đóng cửa lại. Không cần hỏi
nhiều, Diệp Lăng Phi đã đoán được thân phận của cô gái kia, hắn đi thẳng tới chỗ phòng khác, Dã Thú đã bắt chuyện trước:
- Lão đại, vừa rồi em và Triệu cục trưởng đã hàn huyên rất lâu đí, ừm, Triệu cục trưởng là một người rất thú vị!
Dã Thú vừa mới nói câu này, đã nhìn thấy nét mặt Triệu Đào hiện lên vẻ xấu hổ. Diệp Lăng Phi trong nét mặt Triệu Đào, trong lòng cũng cảm thấy
buồn cười, chắc hẳn vừa rồi Dã Thú đã dùng biện pháp gì đó ép Triệu Đào
nói ra một số chuyện mà ông ta không muốn nói. Trong phòng khách ngoại
Triệu Đào và Dã Thú ra, còn có mấy tên thủ hạ của Dã Thú người, bọn họ
đều đứng ở chỗ tường. Diệp Lăng Phi phân phó với Dã Thú:
- Bảo
người của cậu ra bên ngoài chờ đi, Triệu cục trưởng dù sao cũng là cục
trưởng cục cảnh sát thành phố, chúng ta phá cửa mà vào, đã rất không nể
mặt Triệu cục trưởng rồi. Lần này bất luận thế nào cũng phải giữ thể
diện cho Triệu cục trưởng!