Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1488: Sống Sót (2)


trướctiếp

Tôn Hổ cúp điện thoại xong, gã thở dài nhẹ nhõm để điện thoại sang một bên, rồi mới cầm con dao găm đi đến trước mặt đôi nam nữ kia. Ban nãy khi Tôn Hổ gọi điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ rất thật thà, đôn hậu, thậm chí khiến người ta có cảm giác quá ngốc ngếch nhưng khi đối diện với đối nam nữ kia Tôn Hổ lại hoàn toàn biến thành một kẻ hung ác, giữa hai lông mày của gã hiện lên vẻ hung ác tàn bạo, gã đi đến, không nói lời nào, đâm mạnh con dao vào gã đàn ông kia, nhát dao ấy rất mạnh, vừa đâm vào đùi gã đàn ông kia là rút ra ngay.

- A!

Mồm gã đàn ông kia bị bịt chặt, gã ta trợn trừng mắt, con người trong mắt dường như văng ra từ miệng, sự đau đớn đến tận xương tủy, từ trước đến nay gã đâu có bị đau đến vậy, cảm giác như đau đến chết đi. Tôn Hổ rút con dao găm ra, gã biết phải làm thể nào để khiến người ta chảy máu mà không bị chết nhanh chóng. Gã đàn ông kia mặc dù đau đến chết nhưng Tôn Hổ cũng chưa ngừng tay. Con dao găm đây máu lại giơ lên một lần nữa, đâm thẳng về chỗ kín của gã đàn ông kia, một vật gì đó từ chỗ dưới của gã đàn ông kia lăn ra, lúc đó gã đàn ông kia đau đến chết điếng đi, cơ bản không còn cảm giác thấy đau nữa. Tôn Hổ giơ chân phải lên dẵm vào thứ đó, tay phải gã cầm con dao găm đầy máu lại đi đến trước mặt người phụ nữ kia.

Người phụ nữ đó trợn tròn mắt, không ngừng lắc đầu, Tôn Hổ giơ qua giơ lại con dao găm trước mặt người phụ nữ kia, sau đó gã dùng con dao găm gẩy miếng giẻ nhét trong miệng người phụ nữ kia ra nói:

- Nếu bây giờ mày dám gào lên tao sẽ dâm chết mày ngay, mày phải biết, việc tao giết mày quá đơn giản, tao là một cái máy giết người, đã giết rất nhiều người rồi, có giết thêm mày cũng không vấn đề gì cả.

Tiếng nói của Tôn Hổ giống như từ địa ngục vọng lên vậy, giọng nói lạnh lùng ấy khiến người phụ nữ đó cảm thấy toàn thân như đang ngâm trong nước đá, khắp người toát mồ hôi lạnh, cô ta vội vàng gật đầu nhìn Tôn Hổ nói:

- Hổ Tử, em đều là bị ép buộc thôi, anh không biết khi anh đi lính. Tên khốn này nó uy hiếp em, là nó cưỡng bức em, thật đấy, Hổ Tử, anh phải tin em, trong lòng em chỉ có mình anh thôi.

Tôn Hổ trừng con mắt đỏ rực lên nhìn người phụ nữ kia. Người phụ nữ này là vợ của gã, cũng là người phụ nữ mà gã yêu nhất. Nhưng lúc này trong lòng Tôn Hổ chỉ tràn đầy thù hận, trên thế giới này không có ai quan trọng hơn em gái ruột duy nhất của gã. Từ nhỏ hai anh em đã sống dựa vào nhau. Trong mắt Tôn Hổ, vì em gái của mình, gã có thể làm tất cả mọi việc.

Gã không thể chấp nhận việc em gái mình bị chết, càng không thể chấp nhận việc em gái mình chết dưới tay vợ mình, đó là những việc khiến người ta vô cùng đau đớn.

Khi Tôn Hổ đi lính đã để em gái mình lại cho vợ chăm sóc, nhưng không ngờ sự việc lại trở thành như bây giờ. Trong mắt gã bây giờ chỉ còn có thù hận, ngoài cái đó ra không còn gì khác cả.

Con dao găm của Tôn Hổ kề vào má người đã từng là vợ gã, khuôn mặt đã từng khiến hắn mê muội, gã vì lấy được người vợ xinh đẹp như vậy mà vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được, nhưng lúc này gã hận không thể tát cho cô ta vài cái, vì ban đầu lấy phải một người vợ như vậy mà hối hận nhưng tất cả mọi chuyện đã muộn rồi, em gái gã đã chết.

Tôn Hổ giận giữ hỏi:

- Tại sao cô lại làm như vậy? Tôi bảo cô chăm sóc cho em tôi, chứ không phải bảo cô mang em tôi đi dâng cho kẻ khác, càng không bảo cô…

Tôn Hổ liếc nhìn gã đàn ông kia đang bị chảy máu ở bên cạnh, rồi ngay lập tức lại quay mặt sang người phụ nữ này nói:

- Để tên gian phu của cô cưỡng bức em gái tôi, tất cả mọi chuyện này đều là do cô, cô là nguyên nhân gây nên mọi chuyện, cô nói cho tôi biết tại sao cô lại làm như vậy?

Người phụ nữ kia lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, thần sắc sợ hãi, luôn miệng giải thích:

- Không, không, Hổ Tử, anh hiểu nhầm rồi, em không hề làm như vậy. Hổ tử, em thật sự muốn bảo vệ em ấy, không phải em, em luôn cố gắng để cứu em ấy nhưng, nhưng dù sao em cũng là phụ nữ cơ bản không thể bảo vệ được em ấy.

- Bạt!

Người phụ nữ kia còn định nói tiếp nhưng không ngờ lúc này Tôn Hổ lại giơ tay phải lên tát một cái thật mạnh vào mặt người phụ nữ kia, cái tát giáng xuống rất mạnh, vừa tát một cái mồm người phụ nữ kia liền hộc ra máu tươi, khắp miệng đều là răng gẫy, nước, máu và răng tất cả hộc ra từ mồm người phụ nữ kia.

- Muốn lừa tao, mày nghĩ tao là thằng ngốc hay sao. Nói cho mày biết, tao biết rõ hết mọi chuyện. Mày lo em tao sẽ nói hết những gì mày đã làm với tao nên mày mới bảo nó, thằng gian phu của mày cưỡng bức em gái tao, định uy hiếp em gái tao. Nhưng sau này mày phát hiện, em gái tao không hề chịu sự khống chế của mày nên mới muốn trước khi tao quay về bịt miệng em gái tao, chính mày đã giết em gái tao.

Người phụ nữ kia nói đến đây còn định biện bạch, cô ta nói:

- Hổ tử, không có, em không có, em gái anh là tự nhảy lầu chết. Sau khi em biết, em biết em ấy bị…bị cưỡng bức, tâm trạng không tốt, luôn muốn tự sát, đều là do em ngăn cản nhưng…nhưng em vẫn không chăm sóc tốt cho em ấy, Hổ tử, tất cả những chuyện này không thể trách em, em đã cố hết sức rồi.

- Tao thật mong em tao có thể nghe được những lời này, chỉ đáng tiếc em tao đã không thể nghe được nữa rồi, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến mày, tao đã từng nói với mày rồi bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến em gái tao tao đều sẽ không buông tha. Mày phải chịu trách nhiệm với những gì mà mày làm. Mày nên nghĩ đến việc sẽ có ngày hôm nay.

Tôn Hổ nói xong cầm chặt con dao găm đâm thẳng vào bụng người phụ nữ kia, nghe thấy cô ta kêu lên thảm thiết. Cùng lúc đó tay trái của Tôn Hổ đã bịt chặt vào miệng cô ta khiến cô ta không thể kêu lên được nữa.

Trong lúc con dao găm được rút ra, máu tươi theo cũng theo đó mà phun ra, hai chân của người phụ nữ đó ra sức giãy dụa, mặt trợn lên. Trong mắt Tôn Hổ đều là những tia máu đỏ, gã không còn nước mắt nữa, nước mắt của gã sớm đã cạn hết rồi. Lúc này trong lòng hắn chỉ còn có thù hận, thù hận đã ghi vào xương tủy, máu tươi tiếp tục trào ra, Tôn Hổ biết người phụ nữ này sẽ không chết nhanh như vậy. Gã muốn người phụ nữ này chết một cách từ từ, tận mắt nhìn thấy máu của chính mình chảy cạn, cảm giác thấy tính mạng dần biến mất.

Bên dưới tòa nhà lại vọng lên tiếng hô lớn của cảnh sát. Tôn Hổ nghe thấy rõ ràng nhưng gã làm như không hề nghe thấy gì, để máu chảy ra nhiều hơn nữa, con dao găm của Tôn Hổ lại giơ lên một lần nữa. Đâm bốn nhát vào người phụ nữ kia, cuối cùng gã đến trước mặt gã đàn ông kia, dâm liền mười tám nhát lên người gã ta, sau đó Tôn Hổ ngồi bịch xuống đất, lấy bao thuốc trên người ra, bên trong chỉ còn lại ba điếu thuốc. Bao thuốc này là do Diệp Lăng Phi đưa cho, gã châm hết cả ba điếu thuốc rồi đặt trên mặt đất miệng lẩm nhẩm:

- Anh đã báo thù cho em rồi, em gái, em đợi anh, anh sẽ nhanh chóng đi gặp em dưới địa phủ.

Cặp mắt nổi đầy tia máu của Tôn Hổ nhìn đôi nam nữ đã không còn máu để chảy ra, gã cầm con dao găm trong tay đi đến trước mặt đôi nam nữ, chặt đầu bọn họ rồi đặt ở trước mấy điếu thuốc. Tôn Hổ lại ngồi xuống cầm con dao găm hướng thẳng vào tim mình, đúng lúc Tôn Hổ định đâm dao vào người thì đột nhiên nghe thấy hừ một tiếng nói:

- Quả nhiên là anh.

Tôn Hổ nghe thấy câu nói đó xong, gã quay mặt lại thấy không biết từ khi nào có một người đứng ở chỗ tối ngoài cửa. Tôn Hổ ngạc nhiên hỏi:

- Anh là ai?

Diệp Lăng Phi chầm chậm đi ra, Diệp Lăng Phi liếc nhìn cái xác dưới đất thản nhiên nói:

- Lẽ nào anh không nhớ tôi là là ai sao? Tôi sớm đã biết anh không phải là người thường, xem ra quả thật để tôi đoán đúng rồi, Tôn Hổ, lẽ nào anh nghĩ em gái anh muốn nhìn thấy anh chết sao? Nếu anh thật sự yêu quý em gái anh thì nên biết rằng em gái anh hy vọng anh có thể tiếp tục sống tốt. Nếu anh là một người đàn ông cũng nên tiếp tục sống tốt.

- Tôi đã giết nhiều người như vậy rồi, không còn cách nào để có thể tiếp tục sống.

- Tôi có thể làm cho anh tiếp tục sống.

Diệp Lăng Phi nói xong lại nói thêm một câu:

- Tôi có thể khiến anh được tiếp tục sống tốt.

trướctiếp