“Thanh Nhiễm, muội đã biết?” Tâm Vân Tử Hy run run.
Giờ khắc này, Vân Tử Hy như trút được gánh nặng, nhưng lại bị một loại đau đớn khác
thay thế, hắn không muốn nói cho nàng biết tình hình thực tế, chỉ sợ đến lúc đó nàng sẽ càng thống khổ.
“Nếu không phải muội phát hiện,
huynh định giấu giếm muội tới khi nào? Đến khi huynh bị Mặc Thần giết
chết? Ca, muội không muốn huynh chết, Mặc Thần cũng sẽ không nguyện ý bị người ta lợi dụng làm đao kiếm giết huynh.”
Trong lòng sau khi rõ tất cả, Vân Thanh Nhiễm càng phẫn nộ hơn.
“Thực xin lỗi Thanh Nhiễm…” Vân Tử Hy vươn tay, muốn xoa dịu đi Vân Thanh
Nhiễm đang phẫn nộ hiện giờ, nhưng tay hắn mới giơ lên được một nửa, lại không thể không dừng lại, cứng ngắc dừng ở giữa không trung.
“Nói xin lỗi gì đó thì khỏi, huynh là người không phải thần, vì sao luôn ủy
khuất chính mình.” Vân Thanh Nhiễm bất đắc dĩ thở dài nói, “Nếu không
phải muội tự mình phát hiện, có phải huynh vẫn tính không muốn cho muội
biết như trước?”
Vân Tử Hy trầm mặc, bởi vì hắn biết rõ, nếu Vân Thanh Nhiễm không phát hiện ra, hắn sẽ đem bí mật này tiến vào trong quan tài.
Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, biết mà!
“Thanh Nhiễm, như thế nào mà muội lại phát hiện?” Vân Tử Hy chuyển đề tài.
“Tuy nói là vừa rồi mới nghĩ thông suốt, nhưng mà thực ra muội đã nghi ngờ
từ trước, tuy rằng hắn tâm tư kín đáo, năng lực vô cùng tốt, nhưng không phải là không lộ ra chút giấu vết nào.”
“Chuyện thứ nhất, lúc
huynh đi cứu muội ở hoàng lăng, chúng ta vừa tới thôn nhỏ ngoài thành đã có người tới tập kích chúng ta, khi đó muội đã thắc mắc, vì sao đối
phương lại đuổi theo nhanh như vậy?”
“Theo lý thuyết thì người
của Dạ Hoằng Nghị không thể đuổi theo nhanh như vậy. Người của Ám bộ đối với người của Dạ Hoằng Nghị rất quen thuộc, mà người của Dạ Hoằng hoàn
toàn không biết gì về người của Ám bộ cả, có Ám bộ nhúng tay, nhân mã
của Dạ Hoằng Nghi không có lý nào có thể đuổi theo đến đây nhanh như
vậy. Muội vẫn luôn không nghĩ ra được những người đó là ai, vì sao có
năng lực làm được những việc này, lúc đó ở trong lòng muội đã tồn tại
nghi hoặc.”
“Nhưng mà nếu người kia là Cảnh Vương, Cảnh Vương đưa nhân thủ cho huynh giúp đỡ huynh tới cứu muội, chẳng phải là có khả
năng làm được việc này rồi sao? Muội nghĩ lúc ấy mục tiêu của Cảnh vương gia là muội, Cảnh vương gia cũng không phải muốn giúp huynh cứu muội
ra, mà tính sau khi huynh cứu muội ra liền đem muội trói đi.”
“Chuyện thứ hai, là chuyện có liên quan tới việc phụ vương mẫu phi muội bị trói đi, chuyện này về sau muội sẽ cùng huynh nói rõ.” Vân Thanh Nhiễm cố ý
không muốn nói chuyện này, bởi vì chuyện này sợ rằng còn có liên quan
đến bí mật khác, tạm thời không cần nói rõ, chờ sau khi mọi việc rõ ràng rồi nói cũng không muộn.
“Chuyện thứ ba, lúc muội cùng Mặc Thần ở quân doanh thời, mười mấy buổi tối đều bình an vô sự, một đêm kia lúc
Mặc Thần rời khỏi quân doanh, lập tức có người đến lều trại của chúng
ta.”
“Khinh công của Mặc Thần độc bộ thiên hạ, lúc thân thể hắn
không tốt cũng đã không có ai có thể bằng hắn, càng không cần phải nói
hiện tại thân thể hắn tốt rồi, không cần lo lắng thân thể, không cần lo
lắng nội lực và chân khí hao tổn qua độ, hắn ra khỏi không có khả năng
bị người ta bắt được hoặc theo dõi, người khác thậm chí ngay cả việc
nhìn rõ tướng mạo của hắn cũng rất khó khăn.”
“Trừ phi có người
luôn luôn giám thị lều trại của chúng ta, hơn nữa là giám thị vì mục
đích khác, nhưng có tình lại không thấy ai đề cập đến chuyện lều của
chúng ta bị giám thị, muội tin tưởng huynh sẽ không cho người giám thị
chúng ta, nhưng mà trong quân doanh lại có người làm như vậy, hơn nữa
còn gạt huynh mà làm. Người lúc đó có khả năng làm những việc này, ngoài Cảnh Vương không có ai khác.”
“Sau đó muội bị mang vào cung, là
diễn kỹ của huynh không tệ, nhưng mà thay đổi của huynh quá đột ngột,
trở thành hoàng đế hơn mười ngày có thể làm cho tính tình người ta thay
đổi lớn sao? Việc này làm cho người ta có chút khó mà tin được, ít nhất
muội tin tưởng huynh sẽ không.”
“Lúc Phủ Cầm đến, nói rất nhiều
với muội, trong lời nói của nàng có nhắc đến một chuyện, địa vị trong
hoàng cung của nàng ta là không thể tùy tiện dao động, là nữ nhi của
Cảnh Vương nàng ta thậm chí có thể nói điều kiện với huynh. Điều này làm cho muội nhớ đến một chuyện bị muội bỏ qua, sở dĩ huynh có thể báo thù
thành công, toàn bộ đều dựa vào nhân lực vật lực và tài lực của Cảnh
Vương, thậm chí nhân mã trong ngoài hoàng cung cũng không phải của
huynh, là của Cảnh Vương mới đúng!”
“Những người này đều do một
tay Cảnh Vương bồi dưỡng, là tâm phúc của Cảnh Vương, cho huynh sử dụng
trong thời gian nửa năm mà thôi, đến tột cùng ai mới là chủ nhân của bọn hắn, đến tột cùng ai mới là chủ nhân của hoàng cung!”
Vân Thanh Nhiễm nói toàn bộ quá trình mình vì sao nghi ngờ Cảnh Vương có vấn đề cho Vân Tử Hy nghe.
Vân Tử Hy nghe xong rất là tán thưởng Vân Thanh Nhiễm, năng lực quan sát và năng lực lí giải của nàng thực sự là không tầm thường, mệt nàng có thể
từ những dấu vết đó mà tìm ra chân tướng thật sự.
“Những cái đó chỉ là do muội hoài nghi thôi, muội không có chứng cớ, vì sao có thể khẳng định như vậy?”
“Chứng cớ? Có a! Bộ xiềng xích Phủ Cầm đeo cho muội dùng huyền thiết màu đen
chế thành, cái chía khóa trên tay nàng ta lại làm bằng đồng, theo lẽ
thường mà nói, khóa và chìa khóa phải được làm ra cùng nhau, dùng cùng
loại nguyên liệu, còn có, chìa khóa của nàng ta là để mở khóa móc, chìa
khóa kia sát tay cầm có một đoạn rất nhỏ và dài, vừa nhìn là biết đó
không phải là chìa khóa để mở khóa xiềng xích trên chân muội, hơn nữa
muội cực kỳ khẳng định chìa khóa của nàng ta không xứng đôi với xiềng
xích trên chân ta.”
“Làm sao muội khẳng định là không xứng? Muội nhìn thấy bên trong khóa có hình dạng gì sao?”
“Đây, chính là bản lĩnh của muội.” Vân Thanh Nhiễm đương nhiên có thể thấy.
“Cho nên muội hoài nghi ổ khóa này không phải là Phủ Cầm muốn đeo cho muội? “
“Đúng vậy, nếu thực sự là nàng ta, nàng ta cần gì cố ý giơ chìa khóa lắc lắc
trước mặt muội rõ ràng như vậy, khi đó muội đã nghĩ, nàng có phải là
muốn ám chỉ cho muội không, dù sao động tác đó rất nổi bật.”
Vân
Thanh Nhiễm cảm thấy xác suất mình đoán đúng là hơn 70%, dựa vào vài lần tiếp xúc với Phủ Cầm, nàng có thể khẳng định Phủ Cầm yêu Vân Tử Hy, một nữ nhân khi yêu, làm được tới bước này, không phải không thể.
Vân Tử Hy gật gật đầu, tán thành cách nói của Vân Thanh Nhiễm, là Phủ Cầm đang cố ý ám chỉ cho nàng.
Không nghĩ tới lúc Phủ Cầm đeo xiềng xích cho Thanh Nhiễm, còn làm chuyện
này, ở dưới mí mắt Cảnh Vương tìm mọi cách ám chỉ cho Vân Thanh Nhiễm,
nàng ta biết hắn sẽ không nói cho Thanh Nhiễm biết chân tướng, liền gạt
hắn vụng trộm làm như vậy.
Chẳng qua điều kiện có thể làm như vậy là Vân Thanh Nhiễm phải đủ thông minh, quan sát mọi việc đủ cẩn thận,
mới có thể hiểu được ám chỉ khó hiểu của nàng ta.
“Nếu muốn hỏi
vì sao nhanh như vậy muội đã đem mục tiêu tập trung ở trên người Cảnh
vương gia, rất đơn giản, thân thể này, bị điên bảy tám năm, là do bị
chính tay Cảnh Vương hạ độc, muội rất muốn biết, một kẻ tàn nhẫn tới mức có thể hạ độc với bé gái chỉ bảy tám tuổi, làm cho thần trí nàng không
rõ ràng, thì tâm địa phải độc ác đến mức nào? Người này đến tột cùng còn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế nào nữa?”
Vân Thanh Nhiễm
thẳng thắn, mới bắt đầu nàng đã có thành kiến với Cảnh Vương, nếu không
có Vân Tử Hy ở giữa, Vân Thanh Nhiễm không có khả năng coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đối phương có thể coi là hung thủ hại
chết Tiểu Thanh Nhiễm, cừu hận như vậy Vân Thanh Nhiễm mà có thể coi như không có gì, thì nàng hơn cả thánh mẫu rồi.
“Muội vừa mới đi
gặp tỷ tỷ, hỏi nàng ấy chi tiết việc năm đó, thời điểm đó, cha có cầu
tình với Cảnh Vương, cầu hắn buông tha ta tuổi còn nhỏ, nhưng mà Cảnh
Vương vẫn khăng khăng ra tay, nói là vì bá nghiệp thiên thu của hắn,
không được phép tồn tại một chút sai lầm nào. Tỷ tỷ nghe rất rõ ràng, là bá nghiệp thiên thu của Dạ Kiệt hắn, mà không phải là Lục hoàng tử Dạ
Sầm, cũng không phải Vân Tử Hy huynh.”
Như vậy không phải đều rõ
ràng sao, mục đích Cảnh Vương trăm phương ngàn kế làm cho Vân Viễn Hằng
nuôi nấng Vân Tử Hy không phải vì giúp Lục hoàng tử báo thù, mà là vì
lợi dụng Vân Tử Hy để đoạt được ngôi vị hoàng đế.
“Nếu muội đoán
không sai, mẫu thân Cảnh vương gia là nữ tử Man Di, hắn có một nửa huyết thống Man Di, ánh mắt màu lam kia đã định trước cho dù hắn vĩ đại bao
nhiêu cũng không thể trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, trừ khi…
những người thừa kế còn lại của Dạ gia đều không có cách nào thừa kế
ngôi vị hoàng đế, sau đó, hắn sẽ là người duy nhất còn sót lại của hoàng tộc Dạ gia, vừa vặn lại có công với giang sơn xã tắc, vừa vặn lại có
đức cao vọng trọng, mặc kệ văn võ bá quan có không tình nguyện hơn nữa,
muôn dân thiên hạ khó chịu cỡ nào, hắn đều là người thừa kế ngôi vị
hoàng đế được chúng vọng sở quy.”
* chúng vọng sở quy: dùng để hình dung người nào đó uy vọng rất cao, được mọi người kính ngưỡng và tin cậy.
“Thanh Nhiễm, muội đã biết hết, huynh liền không gạt muội, nhưng mà muội cũng phải đáp ứng huynh, không được xằng bậy.”
Nàng phân tích mọi việc thấu đáo, không có gì giấu giếm được ánh mắt của
nàng, nàng là một nữ tử trí tuệ khiến nam nhân cũng phải thẹn.
Việc đã đến nước này, Vân Tử Hy không có gì để giấu diếm.
“Ca, những chuyện mang binh đánh giặc, công thành đoạt đất, khai cương thác
thổ là huynh vô cùng giỏi, còn những tranh đấu trong cung này, vẫn là
giao cho muội ứng phó đi. “
Vân Thanh Nhiễm nói với Vân Tử Hy, không thể để hắn luôn luôn bảo hộ nàng, nàng cũng có thể bảo vệ hắn một lần.
“Thanh Nhiễm, muội không được làm bậy. Bây giờ trong ngoài kinh thành, trên
dưới hoàng cung đều có người của hắn, với lực lượng của một người không
thể làm gì được đâu.” Vân Tử Hy biết Vân Thanh Nhiễm đau lòng hắn, hắn
càng thêm thương tiếc nàng.
“Nga? Phải không. Đều là người của
hắn? Muội thật muốn nhìn, ngày đăng cơ đó, hắn còn bao nhiêu nhân mã để
dùng! Là nhân mã của hắn nhiều hay của chúng ta nhiều! “
Trong ngoài kinh thành đều là người của Cảnh Vương? Chưa chắc đâu!
“Vân Tử Hy, huynh nghe muội, muội – Vân Thanh Nhiễm, không thích nam nhân dễ dàng từ bỏ, không đến một khắc cuối cùng đã thỏa hiệp thì không phải
việc nam tử hán đại trượng phu nên làm, càng không phải chuyện Vân Tử Hy mà muội biết sẽ làm! Rồng bị vây trong chỗ nước cạn, không có nghĩa là
chỉ còn chờ chết! Cảnh Vương phải không, vừa vặn, thù mới hận cũ đều
tính luôn một lần!”
Nếu tính toán tỉ mỉ, khoản thù hận này đúng là không nhỏ!
Vân Tử Hy ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt, ánh mắt nghiêm túc của Vân Thanh Nhiễm, tâm, đã bị xúc động thật sâu.
Vân Tử Hy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Vân Thanh Nhiễm, “Thanh Nhiễm, đời này có muội, đủ rồi.”
Bất kể là tình huynh muội hay là tình yêu nam nữ, Vân Tử Hy thực khẳng định hắn là một tồn tại độc nhất vô nhị của Vân Thanh Nhiễm.
Như vậy là đủ rồi, như vậy thì chứng minh tình yêu của hắn cũng không phải là một chút hồi báo cũng không có, hắn rất thỏa mãn.
“Đứa ngốc, huynh còn có thể gặp được nữ tử nắm tay đi cùng huynh cả đời, mà
muội, một đời là muội muội, cả đời là bạn tốt của huynh.”
“Được, một đời là muội muội, cả đời là bạn tốt.” Vân Tử Hy đưa tay đặt ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Chúng ta ngoéo tay.”
Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Được, ngoéo tay, ngoéo tay thắt nút* một trăm năm không được thay đổi.”
* là kiểu móc hai ngón út và chập 2 ngón cái vào nhau.