Có lẽ, có lẽ hắn chỉ muốn nhìn đến nữ hài trong lòng kia, tao nhã, trí tuệ, thiện lương, xinh đẹp nhưng cũng thần bí...
Buổi tối, Vương Tử tiến vào xích linh nhìn thoáng qua,Đằng Xà còn đang ngủ
say, ở trong nước tinh lọc ngâm mình một lát sau rời đi.
Tư Mã Thú đi ra ngoài cả ngày, đã không còn trong phạm vi Vương Tử có thể kêu gọi đến, Vương Tử đành phải ngồi trong viện chờ.
"Tiểu thư" một đạo bóng xanh đứng trước mặt Vương Tử.
"Có tin tức gì không" Vương Tử nói.
"Tổ chức sát thủ kinh đô gần đây hoạt động vẫn thực thường xuyên, nghe nói
liên minh sát thủ Âu Châu lớn nhất ở thời gian mấy tháng trước đột nhiên ngủ đông,số lượng nhiệm vụ đón nhận giảm lớn, điều này làm cho các tổ
chức liên minh sát thủ khác luôn bị áp chế liên tục trỗi dậy, nguyên
nhân tựa hồ bởi vì sát thủ liên minh Nhất Hào đã chết trong một lần làm
nhiệm vụ, mà bị chú mục nhất chính là Nhị Hào không biết tại sao đột
nhiên mất tích..."
Tư Mã Thú không biết chính mình nói sai cái
gì, Vương Tử không hề dự triệu phát ra áp lực làm cho linh hồn hắn không nhịn được run rẩy, tự dưng sinh ra sợ hãi, mà sự sợ hãi bắt nguồn từ
Vương Tử trước mặt vẫn đang bất động thanh sắc.
Nhị Hào đột nhiên mất tích?
Trong đầu Vương Tử không ngừng chạy qua câu nói này, như thế nào sẽ như vậy?
Enmity không có lý do gì động đến hắn, vì cái gì, chẳng lẽ, cho dù nàng chết
đi, cũng không thể thay đổi vận mệnh chết tiệt kia,lời tiên đoán chết
tiệt kia!
Đồng tử đen như mực không biết khi nào lén lút lan tràn hồng quang, khuếch trương một chút, mà những sinh vật chung quanh Vương Tử,bầy cá trong nước,hải tảo, không biết tại sao đột nhiên lụi bại một
mảnh,như bị tháo đi nguồn sống,trôi nổi trên mặt nước, mặt nước chấn
động một chút, càng ngày càng mãnh liệt, mà lúc này từ trên người Vương
Tử thế nhưng ẩn ẩn phiếm ra hắc vụ!"Tiểu, tiểu thư..."
Vương Tử
trầm tĩnh trong suy nghĩ chính mình, nàng vốn tưởng rằng,vận mệnh một
đời kia sẽ theo nàng chết đi mà kết thúc, nàng thật cẩn thận ở trong
khoảng cách an toàn để thân cận với một chút ấm áp, nơm nớp lo sợ bảo
hộ, không cho nó lặp lại một lần ở trước mặt nàng bị phá hủy, mà cái gì
nàng cũng không làm được.
Nàng nghĩ đến nàng có thể,nhưng dường
như mọi chuyện chuyên đối đầu cùng nàng, ở thời điểm nàng nghĩ đến vòng
bảo hộ kia thực kín kẽ,thì luôn luôn có một đôi tay vô hình như vậy,
cười nhạo nàng,ở ngay trước mặt nàng đem nó xé nát,xé nát ấm áp nàng tỉ
mỉ che chở.
Cửu U...Vương Tử ở trong lòng kêu lên, không hiểu có cái gì đó chạm đến lòng nàng, nổi lên nhè nhẹ đau đớn.
"Tiểu, tiểu thư"Thanh âm Tư Mã Thú suy yếu lại vang lên, trong giọng nói tràn ngập run rẩy.
Một lát sau Vương Tử ngẩng đầu,hồng quang trong nháy mắt biến mất,suy nghĩ
quay cuồng toàn bộ biến mất tại bên trong đồng tử như lốc xoáy bình
thường kia, vẫn gợn sóng không sợ hãi như vậy, hắc vụ tựa như chưa từng
xuất hiện quá, Tư Mã Thú cảm giác áp lực tan biến, vô lực trên không
trung than nhẹ.
Trong ban đêm im lặng tựa hồ cái gì đều không có
phát sinh quá, chính là bầy cá cùng hải tảo trong làn nước phiếm đen nổi lên lơ lửng,gợn nước còn chưa bình tĩnh, xác minh vừa rồi đích xác phát sinh quá cái gì.
Vương Tử nhìn Tư Mã Thú ngã xuống trước mặt
nhíu mày, nàng vừa rồi không khống chế được cảm xúc, cũng không nên có
lực lượng phá hoại lợi hại như thế a, tựa hồ lại gặp được hắc vụ? Như
thế nào sẽ như vậy? Kia rốt cuộc là cái gì?
Vương Tử chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, bởi vì linh hồn Tư Mã Thú bị thương, làm sao bây giờ?
Hắn không có thân thể, nàng cũng không có cách nào có thể chữa khỏi một
cái linh hồn...
Vương Tử đột nhiên đứng lên, ngón tay khoát lên
cánh tay xanh biếc của Tư Mã Thú, thân hình chợt lóe tiến vào xích linh, rất nhanh chạy về phía nước tinh lọc.
Nước tinh lọc, tinh lọc chữa khỏi vạn vật, không biết có thể chữa khỏi được linh hồn hay không?