Vương Tử thất vọng phát hiện nàng đang ở trong một không gian bị bịt kín,đứng lên tùy tiện quan sát tứ phía,không gian này thoạt nhìn không lớn.
Đột nhiên, phía trước giống như có một đoàn ánh sáng mỏng manh, Vương Tử
theo hướng đoàn ánh sáng nhẹ nhàng đi tới,đến gần mới phát hiện, đó cũng là một người,đang ngồi cuộn tròn trong góc,xung quanh thân thể nàng bao trùm một tầng thiển hắc sắc.
Vương Tử nghĩ đến bản thân vừa
thoát ra khỏi cái hòm nhỏ hẹp.Thử đưa tay chạm lên mặt ngoài hòm, thúc
dục tinh thần lực tiến vào bên trong, nàng muốn biết nàng vì cái gì bị
nhốt ở trong này.
"Thình thịch..." Tinh thần lực giống như bọt
biển vỡ tan, Vương Tử nhất thời chịu đựng không nổi mê muội rút tinh
thần lực lại, thân thể lung lay hai cái ngã ngồi tại chỗ, vừa lúc đối
mặt với nữ hài cuộn mình trên đất đang mơ mơ màng màng mở mắt, thoạt
nhìn có chút mê võng,mệt mỏi, chính là độ sáng linh hồn của nàng quá
yếu.
"Ngô... Ngươi là ai?" Nữ hài mở miệng hỏi.
"Ngươi là ai?" Vương Tử nhìn ánh mắt nữ hài, bình tĩnh hỏi lại.
"Ta là... Hiểu Trúc a,đây là đâu? Ta nhớ rõ... Ta té xỉu!bọn Hiểu Thanh
nhất định lo lắng cho ta muốn chết!" Nữ hài mạnh mẽ đứng lên, bắt đầu
quan sát chung quanh,nhưng vừa đứng được đã lập tức ngã về chỗ cũ,ánh
sáng linh hồn thoạt nhìn ngày càng yếu đi ,nữ hài hiển nhiên phát hiện
tình huống của mình, không thể tin nhìn hai bàn tay.
"Ngươi bây giờ đang ở trạng thái linh hồn." Vương Tử đơn giản giải thích tình trạng của nàng.
"Linh hồn... Ngươi nói cái gì? Linh hồn? !" Hiểu Trúc vô ý thức lặp lại hai chữ này, kích động hỏi lại.
"Đúng vậy, linh hồn "
"Vì cái gì, vì cái gì là linh hồn? Vậy cơ thể của ta đâu?" Nữ hài kinh ngạc hỏi, ngón tay khẩn trương nắm chặt.
"Ta không biết "
"Vậy còn ngươi? Thân thể của ngươi đâu? Ngươi cũng là linh hồn?"
"... Cơ thể của ta,bị phá huỷ, hẳn là một chút bụi đất cũng không lưu
lại..." Vương Tử nhẹ giọng nói,lời nói lạnh nhạt không cảm tình,như đang nhắc đến truyện không liên quan,một chút phản ứng cũng không có khi đàm luận đến cái chết của chính mình, điều này làm cho Hiểu Trúc trong lúc
nhất thời phản ứng không kịp.
"Còn ta... Cơ thể của ta, cũng... Cũng đã chết?"
"Nếu người sống thì linh hồn không thể rời đi thân thể ". Nhìn Hiểu Trúc
biểu tình chờ mong,giọng điệu Vương Tử bình thản đánh nát hy vọng nhỏ bé của nàng.
"..." Hiểu Trúc kinh ngạc nhìn Vương Tử, ánh mắt dần
dần tan dã, sau một lúc lâu,hai tay chậm rãi ôm chặt đầu gối, cuộn tròn
thân thể, vùi đầu xuống đầu gối, lối suy nghĩ có chút mơ hồ.
Nàng không rõ, nàng chỉ bị té xỉu mà thôi,trước kia cũng thường xuyên trải
qua chuyện này, nàng nghĩ đến còn có thể có vô số lần giống như trước,
nặng nề ngủ một giấc, nghe thanh âm Hiểu Thanh quở trách mà tỉnh lại,
nhìn khuôn mặt lo lắng của ba bằng hữu, cười cười,cuộc sống của nàng cứ kéo dài mãi như vậy,có hy vọng giãy dụa để được sống.
Hiểu Trúc
cảm giác thật không ổn, toàn thân cao thấp một chút khí lực cũng không
có, chua sót liếc mắt nhìn ánh sáng linh hồn mình ngày càng ảm đạm,thời điểm còn sống có một thân thể không tốt,sau khi chết đi cũng không thể
có một linh hồn khoẻ mạnh sao?
Vô số lần nàng nghĩ tới có một
ngày nào đó nàng bất tri bất giác nhắm mắt ngủ vĩnh viễn, không ngờ ngày đó đột nhiên đến nhanh như vậy, nàng vẫn nghĩ đến nàng có thể đối mặt
với cái chết thực lạnh nhạt, chết đi đối với nàng mà nói cũng là một
loại giải thoát,vì cái gì hiện tại nàng cảm thấy luyến tiếc,luyến tiếc
thật nhiều.
Khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện người vừa mới ở bên
cạnh không thấy, có chút kích động tìm kiếm mọi nơi, lọt vào trong tầm
mắt cũng là một mảnh tối đen, Hiểu Trúc cố gắng rụt lui chính mình,hốt
hoảng, sợ hãi.
"Ngươi, ngươi ở đâu?" Hiểu Trúc cố lấy dũng khí nhỏ giọng hỏi, lại chỉ nghe thấy thanh âm của mình dần dần biến mất.
Hiểu Trúc cuộn mình không lên tiếng nữa, từ nhỏ sinh hoạt tại dược đường
trên núi,cũng chỉ hiểu biết ba bằng hữu cùng hai sư trưởng, mà hiện tại
chính mình đã rời khỏi bọn họ,chỉ có một mình.
"Linh hồn của ngươi, duy trì không được bao lâu." Trong bóng tối thanh âm Vương Tử đột nhiên vang lên.
Hiểu Trúc ngẩng đầu lên một chút, người nọ thật sự đứng trước mặt mình, Hiểu Trúc cao hứng nở nụ cười, tối thiểu, tối thiểu,ở thời điểm nàng rời đi, không phải cô đơn.
Đúng vậy, nàng nói đúng, linh hồn của chính
mình dần dần tiêu tan, nàng muốn được ngủ...,ánh sáng linh hồn lúc sáng
lúc tối,không phải là sắp đi sao?
"Ngươi có muốn sống?"thanh âm Vương Tử lại một lần nữa vang lên.
Hiểu Trúc nặng nề nhìn vài giây mới kịp phản ứng, này, vì cái gì hỏi như
vậy? Chẳng lẽ? Nghĩ đến biện pháp gì đó, Hiểu Trúc lập tức thanh tỉnh
hơn.
"Ngươi, ngươi có biện pháp cứu ta?" Hiểu Trúc kinh ngạc hỏi.
"Ta có thể làm cho linh hồn của ngươi không bị tiêu tan"
"Chính là, linh hồn sao?" Hiểu Trúc kinh ngạc hỏi,đồng tử tan rã chứng minh
suy nghĩ của nàng không biết lại phiêu tới chỗ nào, sau một lúc
lâu,thanh âm thản nhiên mang theo rầu rĩ trong miệng truyền ra.
"Ta cùng Hiểu Thanh, Hiểu Hoàn, còn có Hiểu Yên, từ nhỏ cùng nhau lớn lên..."
"Ta chết, Hiểu Yên nhất định khóc thật sự thương tâm, tính tình cùng khuôn
mặt oa nhi kia của nàng giống nhau,như tiểu hài tử vậy. "
"Hiểu
Hoàn...Hậu sự của ta, không biết có phải do nàng lo liệu không?khi còn
sống vẫn chiếu cố ta, sau khi ta chết,nàng nhất định lo liệu ổn thoả,sau đó, càng thêm cẩn thận chiếu cố Hiểu Yên cùng Hiểu Thanh không hiểu
chuyện kia...".
"Hiểu Thanh, cũng không biết có hay không ở bên
ngoài quan nén giận nói ta không nghĩa khí, bỏ lại bọn họ rời đi, hoặc
là,giận dỗi không thèm nói chuyện với ta, sau đó chờ ta đến dỗ giống như tiểu hài tử khuyên hắn nguôi giận,nhưng giờ ta... Không bao giờ...không bao giờ có thể dỗ dành hắn nữa..."
"Bốn người chúng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chưa từng có thời điểm nào tách ra..."
"Nga, đúng rồi,khi ta còn sống là một ma ốm, ta sớm biết rằng ta sống không
quá 18 tuổi, bọn họ còn tưởng rằng ta không biết, mỗi ngày đều nhìn ta
uống nhiều thuốc,dỗ ta vui vẻ..."
"Chúng ta từ nhỏ đi theo sư phụ học y lý, tuy rằng ta điều trị không ít lần, nhưng cơ thể của ta,ta rõ
ràng hơn ai hết,dược vật đã sớm hấp thu không được,thuốc này khó uống,
ta đã uống 15 năm,vì ta uống thuốc nên bọn họ mới giảm bớt lo lắng cho
ta..."
"Mỗi ngày ta đều cố gắng cười, Hiểu Yên nói trên thế giới
này ta là người lạc quan nhất, kỳ thật không phải đâu, bọn họ so với ta
càng thật cẩn thận đối với cơ thể ta, chúng ta là bằng hữu, cũng là,
thân nhân,..."
"Ta có việc muốn làm..."
"Chúng ta là cô
nhi,là những tiểu hài tử không được hoan nghênh nên mới bị vứt bỏ,khi đó chúng ta mới là tiểu hài tử,tại sao lại không được cha mẹ yêu
thương,tại sao lại như vậy?"
"Ta muốn đi tìm cha mẹ ta, bọn họ sẽ nói cho ta biết,kỳ thật bọn họ yêu thương ta cỡ nào,bọn họ không có vứt bỏ ta, bọn họ không để ý thân thể ta không tốt,sẽ để trong lòng bàn tay mà nâng niu."
"Hiểu Thanh, Hiểu Yên, Hiểu Hoàn,cũng đang tìm
kiếm cha mẹ ta, ta còn có bọn họ, như thế nào không muốn sống! Như thế
nào không muốn! Ta muốn sống! Ta muốn được sống để thấy bọn họ!"