"Bang bang phanh..."
Vài tiếng va chạm liên tục, chỉ thấy năm tên hộ vệ mới vừa rồi còn đang
đánh nhau nháy mắt nằm trên đại sảnh lầu hai rên rỉ, lực đánh thật lớn
phá hủy hai cái dài bàn, mọi người kinh ngạc nhìn về phía ghế lô bị tàn
phá.
"Phanh..." Lại là một tiếng, chỉ thấy một bóng dáng hồng
nhạt xẹt qua một đạo đường cong trên không trung dừng thật mạnh trên
người vài tên hộ vệ.
Mà Vương Tử giờ phút này cúi đầu đứng phía
trước bốn người Lý Chiến, bàn tay nắm thật chặt dần dần buông ra, sát
khí quanh thân lan tràn từng chút tiêu tán, trong mắt người bên ngoài
không nhìn thấy được, hồng ti dần biến mất.Vương Tử chỉ trong nháy mắt
đánh bay năm tên hộ vệ luyện khí đỉnh!
"Quận chúa...Quận chúa..." Năm tên hộ vệ không màng thương thế trên người, bò dậy đỡ Tư Đồ Tô Tô,
lại nhìn Tư Đồ Tô Tô, chỉ thấy nàng cau mày, toàn thân xụi lơ, một tên
hộ vệ dò xét mạch đập của nàng, là ngất đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở
ra.
Tây Môn Lưu Vân phía sau cũng âm thầm nhả khí ra, đi đến trước mặt vài tên hộ vệ, cười mở miệng:
"Hôm nay khiến cho thập tam quận chúa sợ hãi, thỉnh cầu vài vị báo cho Tư Đồ quận vương, Lưu Vân chắc chắn sẽ phái người đưa lên đan dược tốt nhất
cấp thập tam quận chúa an ủi, về phần hôm nay thập tam quận chúa ở khách điếm Cửu Châu của ta gây hấn nháo sự, cũng do thập tam quận chúa tuổi
nhỏ ham chơi..."
"Còn có, mấy vị này là "bằng hữu" Lưu Vân, Tư Đồ quận vương có gì nghi vấn có thể tới hỏi Lưu Vân, vài vị nghe rõ ràng?"
Tây Môn Lưu Vân cường điệu nói hai chữ "bằng hữu", một phen nói lập trường
rõ ràng, mọi người không khỏi nhìn về phía mấy người Vương Tử, là nhân
vật nào làm cho Cửu Châu Minh thiếu chủ dốc hết sức đảm bảo?
Thập tam quận chúa này cũng vui đùa thái quá, bình thường làm xằng làm bậy
có lẽ người ta còn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ là hôm nay cư
nhiên khiến cho Tây Môn thiếu chủ động thật, người xem ở đây không dưới
ba bốn trăm người, ngôn luận lần này là nói cho vài tên hộ vệ nghe,
không phải cũng nói cho mọi người ở đây nghe sao?
Trong lòng mọi người âm thầm so đo, không dám đắc tội Cửu Châu Minh, mà ngay cả Tư Đồ phủ cũng phải suy nghĩ kĩ...
"Vâng...Vâng, tiểu nhân nhất định đem lời nguyên vẹn chuyển đi!" Vài tên hộ vệ vội
vàng đáp ứng, hiện tại chỉ cầu Tây Môn Lưu Vân để cho bọn họ chạy nhanh
khỏi đây.
"Vậy là tốt rồi, Lý thúc còn không mau tiễn khách?"
"Vâng" Lý chưởng quầy lên tiếng trả lời tiến lên, chỉ là mấy tên hộ vệ kia đã sớm khẩn cấp cõng Tư Đồ Tô Tô chạy ra ngoài.
"Một chút nhạc dạo mà thôi, hy vọng mọi người bỏ qua cho, rượu hôm nay đều
tính cho Tây Môn Lưu Vân ta, coi như là bồi tội với mọi người !" Tây
Môn Lưu Vân giương giọng nói.
"Tây Môn thiếu chủ khách khí, cãi nhau ầm ĩ chúng ta thấy nhiều, coi như là nhắm rượu..."
"Tạ Tây Môn thiếu chủ..."
Tây Môn Lưu Vân chắp tay trở lại bên cạnh mấy người Vương Tử.
"Vài vị thỉnh đi theo ta "
Mấy người đi theo Tây Môn Lưu Vân xuất môn, một chiếc kiệu liễn xa hoa dừng trước cửa,so với kiệu liễn hoàng đế cổ đại xuất hành chỉ hơn chứ không
kém, bốn thớt ngựa hai cánh song song lôi kéo, ngựa hai cánh là công cụ
thay đi bộ thường dùng nhất ở Tu Chân giới, hình thể cường tráng giống
với ngựa bình thường, có hai cánh nằm nghiêng ở bụng sau hai chân trước, vì là linh thú phong thuộc tính nhị cấp, đa số do người thuần dưỡng,
ngày đi ngàn dặm, cũng có thể phi hành.
Mấy người trước sau lên
xe ngựa, bên trong xe ngựa trang hoàng tao nhã, ghế mềm xếp vòng tròn, ở giữa bày một bàn vuông, không chút nào chật chội.
"Đa tạ Tây Môn tiên sinh ." Vệ Tử Khiêm hướng Tây Môn Lưu Vân chắp tay nói lời cảm tạ.
"Đều nói là bằng hữu, bảo ta là Tây Môn hoặc là Lưu Vân là tốt rồi, chỉ là, Tây Môn nên xưng hô với huynh đệ như thế nào."
"Ta gọi là Vệ Tử Khiêm, đây là Vệ Tử Sở, Lý Chiến, Mộ Thiên Công, Vương Tử, ngươi đã biết."
"Ha hả, rất hân hạnh được biết vài vị, hôm nay Đông Phương cố ý phân phó ta chiêu đãi vài vị, không ngờ thập tam quận chúa lại đến nháo sự, hiện
tại khách điếm trong thành đã sớm hết phòng, Tây Môn ở thành đông có tòa phủ đệ, không thường ở lại, nhưng mọi vật dụng đều đầy đủ, vài vị yên
tâm ở lại, chuyện tình thập tam quận chúa Tây Môn sẽ xử lý thỏa đáng."
"... Đa tạ Tây Môn" Vệ Tử Khiêm cười nói tạ.
Xe ngựa rất nhanh hướng thành đông chạy tới, tuy nói là xe ngựa, nhưng đi
lại so với xe thể thao hiện đại thậm chí còn vững chắc hơn, bất quá một
lát, xe ngựa đã đứng trước cửa một tòa phủ đệ.
"Thiếu chủ." Mới
vừa xuống xe, một nam tử trung niên rất nhanh chào đón Tây Môn Lưu Vân,
hai hàng người hầu quy củ đứng trước cửa viện cao lớn.
"Vài vị ở
nơi này nghỉ ngơi trước, Thu Ly còn đang chờ ta, Tây Môn ngày mai lại
đến." Tây Môn Lưu Vân cùng cùng đám người Vương Tử cáo từ, dặn dò quản
gia hảo hảo chiếu cố vài vị xong liền lên xe rời đi.
Trong viện,
sau khi đuổi quản gia cùng tôi tớ rời đi, mấy người Vương Tử hoặc ngồi
hoặc đứng, đều không nói gì, trầm mặc lan tràn trong tòa tiểu viện.
Vương Tử, kiếp trước tuần tra tới lui trong thế giới sát thủ hắc ám, rất ít
khi tiếp xúc với ánh sáng cùng mọi chuyện, thói quen dùng phương pháp
nhanh nhất và tiện lợi giải quyết sự tình, hơn nữa chưa bao giờ có trở
ngại, trùng sinh sau lại làm cho nàng đối mặt với lòng người phức tạp,
hiện giờ thế lực Tu Chân giới rắc rối khó gỡ, mỗi bước đều sai, hôm nay
nếu không có Tây Môn Lưu Vân nói một phen, chỉ sợ Tư Đồ Tô Tô đã sớm
thành oán quỷ trong hồn phiên của nàng, vĩnh thế không thể siêu sinh...
Mà bốn người Lý Chiến, là thiên chi kiêu tử ở Hoa Hạ, ở Hoa Hạ có thể nói
là lật tay làm mây úp tay làm mưa, khi làm việc chưa bao giời phải bó
tay bó chân quá, hôm nay Vương Tử bị Tư Đồ Tô Tô nhục mạ, mấy người mặc
dù muốn Tư Đồ Tô Tô bị thiên đao vạn quả lại chung quy chỉ có thể nhẫn
nại, sự tình phát triển đến cuối cùng lại do Tây Môn Lưu Vân không quen
biết giải quyết thay, hổ lạc đồng bằng, rồng sa nước cạn, vẻ mặt mấy
người bình tĩnh,nhưng sau sự bình tĩnh ấy rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu gợn sóng?
"Việc này do ta dựng lên..." Vệ Tử Sở cúi đầu mở miệng,
càng giống như lầm bầm lầu bầu, Tu Chân giới đủ loại, hắn nghĩ rất đơn
giản, vài ngày đầu óc liên tục nóng lên đến hiện tại mới tính lạnh
xuống, một giờ trước tận mắt nhìn thấy các thế lực xung đột trong khách
điếm, hắn mới chính thức hiểu được, đó là một thế giới không có pháp
luật chỉ có lực lượng, mà hắn, lực lượng của bọn họ cùng Tư Đồ phủ xuất
ra, quả thực là con kiến nhỏ...
"Mười ngày sau lục đại môn phái
tổng tuyển cử đâu, thoạt nhìn chơi rất vui a" Tay Mộ Thiên Công xỏ túi
quần tựa dưới tàng cây hoa quế, cảm thấy thực
hứng thú mở miệng.
"Đi" Lý Chiến nói.
Mấy người cam chịu, đó là một thời cơ tốt, hiện tại bọn họ phải nuôi trồng
lực lượng chính mình, mà trước khi lực lượng của bọn họ không đủ cường
đại, phải học được mượn lực...
"Chúng ta đều nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai bắt đầu, có chuyện làm..." Vệ Tử Khiêm nói.
Vương Tử đứng dậy vào phòng do quản gia an bài, bốn người Vệ Tử Khiêm nhìn
Vương Tử rời đi, trong mắt hiện lên lo lắng, Vương Tử từ khách điếm đi
ra liền không nói một lời, bọn họ thật sự lo lắng.
Mà Vương Tử, ngồi trên giường gỗ khắc hoa nhìn chằm chằm tay chính mình, màu đen, lại thấy màu đen!
Tuy rằng lúc ấy nàng giận dữ, nhưng không đến mức hoàn toàn mất đi lý trí,
nàng tinh tường cảm giác được, chỉ cần nàng nguyện ý, linh hồn Tư Đồ Tô
Tô sẽ lập tức bị dập nát trong tay nàng.
"Mà ngay cả bốn người
bằng hữu của ngươi cũng sẽ hãm sâu trong hiểm cảnh..." Trong đầu không
tự chủ được vang vọng lên những lời này, chỗ sâu nhất trong mặc mâu
không thấy đáy của Vương Tử hiện lên đau đớn, gắt gao nhắm mắt lại,
nhưng trong đầu không ngừng thay nhau hiện lên hình ảnh như tằm ăn.
"Chỉ cần nàng còn sống, sẽ mang đến thương tổn cho người người bên cạnh..."
"Cho dù vận dụng lực lượng toàn tộc cũng vô pháp thay đổi mệnh cách của nàng...Nhất định một đời cô độc..."
Trên đàn tế...Chiến tràng to lớn, nữ tử huyết tẩy áo dài...Lão giả nằm trong vũng máu...Che trước cự thú trong miệng thiếu niên...Nam tử cả người
đẫm máu, đồng tử màu hồng trong suốt...
Màu đỏ...Tràn đầy màu đỏ...
Trên khuôn mặt Vương Tử xinh đẹp càng ngày càng hiện ra thống khổ nồng đậm,
hai hàng lệ theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, cả người lan tràn vô tận
bi thương...Vương Tử như vậy, chỉ sợ chưa từng có bất luận kẻ nào gặp
qua...
Thân thể chậm rãi ngã xuống giường, Vương Tử hãm sâu trong suy nghĩ chính mình không thể tự kềm chế, cứ lúc nào nàng thật cẩn thận bảo toàn ấm áp, nhưng kết quả vẫn bị chính mình phá hủy sao?
Người tỉ mỉ che chở lại cuối cùng chết trước mặt của mình sao? Quả thực nàng
chỉ biết mang đến thương tổn cho người bên cạnh sao? Vậy nàng có nên đi
thật xa hay không...
Bốn người Vệ Tử Khiêm là bằng hữu của nàng,
nàng phải rời khỏi bọn họ sao? Vì những lời tiên đoán đáng giận kia,
nàng đã phải rời xa Cửu U, vĩnh viễn...Vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại,
có lẽ đến bây giời Cửu U vẫn còn đang ở thế giới kia tìm nàng...Nàng lại phải một lần nữa buông tha cho bốn người bằng hữu thật vất vả mới có
được sao?
Vì cái gì...Vì cái gì trùng sinh một lần còn có thể như vậy? Kiếp trước nàng đã chết không phải sao? Trùng sinh một lần, nàng
còn dám tiếp tục tiếp cận ấm áp này sao? Nàng còn có thể sao?
Không khí bên trong gian trong giống như bị ngưng kết, trầm mặc bi thương lan tràn...
Bên ngoài phòng, bốn nam tử song song mà đứng, là bốn người Vệ Tử Khiêm,
bọn họ lo lắng cho Vương Tử, chậm chạp không đi, chỉ là, lúc này, ngay
cả bọn họ cũng đều cảm nhận được bi thương mà Vương Tử phát ra sao?
Đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng như thuỷ đàm của Vương Tử, có một
ngày cũng sẽ nổi lên bi thương gợn sóng? Đây giống như bi thương thực
sự, tại vì sao mà dựng lên? Do sự tình hôm nay sao?
Vệ Tử Khiêm
nắm tay thật chặt, khí lực lớn đến mức lòng bàn tay một mảnh tái nhợt,
màu đỏ nhè nhẹ theo lòng bàn tay lan tràn, tiến lên từng bước rồi lại
lui trở về, hắn có thể nói cái gì, có năng lực làm gì?
Trong
phòng, ngoài phòng, một người đắm chìm bên trong bi thương mà không tự
biết, bốn người thấy bi thương của nàng mà vướng bận không thôi.
Không biết khi nào, Vương Tử chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ này đến đặc biệt trầm, tựa hồ đây là một giấc mộng rất dài, trong mộng có nữ tử dịu
dàng, có rừng đào xinh đẹp, có lão giả từ ái, có nam tử tỉ mỉ, có thiếu
niên làm nũng nũng...
Vương Tử chậm rãi ngồi dậy, sờ sờ nước mắt
lưu lại trên mặt, dần dần hồi tưởng lại sự tình xảy ra không lâu, từ
khách điếm đến tiểu viện, đến phòng, thẳng đến giấc mộng kia...
Kiếp trước...Vương Tử có chút hoảng hốt, trí nhớ này cắm rễ trong đầu nàng
thật sâu, ngày hôm nay bị câu lên, nàng đã sớm hạ quyết tâm, sống lại
một lần, nàng muốn đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình, thiên mệnh gì,
mệnh cách cách gì, đã sớm theo kiếp trước cùng nhau mai táng...
Cả đời này, nàng quyết sẽ không để cho người bên cạnh chịu khổ tai họa bất ngờ, nàng thề...Trên trời dưới đất, ngũ hành lục giới, nàng nhất định
phải bảo hộ bọn họ chu toàn! Nàng đã từ bỏ Cửu U, như thế nào lại tiếp
tục làm chuyện hồ đồ lần nữa?
Lúc này trong phòng một mảnh hắc
ám, đêm đã khuya, Vương Tử đứng dậy đi ra trước của, mở cửa không có gì
bất ngờ xảy ra nhìn đến bốn nam tử vẫn chờ đợi, bầu trời đêm cuồn cuộn
phía sau, sao trời thưa thớt.
Mặc mâu Vương Tử sâu thẳm hiện lên động dung, đứng yên một lát, nói: "Các ngươi tiến vào "
Trong phòng, Mộ Thiên Công châm nến, mấy người đều tự ngồi xuống, đều nhìn
đến Vương Tử khôi phục như thường, không hỏi lại, nếu Vương Tử muốn nói, nàng sẽ tự nói.
Vương Tử cũng không nói nhiều, vung tay lên, chỉ thấy mấy người ngồi vây quanh cái bàn tròn trống rỗng xuất hiện một bộ
sách lớn, còn có mấy cái túi trữ vật.
"Đây là?" Vệ Tử Sở nghi
hoặc, cầm lấy một quyển đến xem, liền thấy trên bìa sách đề "đại nghĩa
kinh kim cương", là một quyển công pháp thiên phẩm thuộc tính kim!
Vệ Tử Sở kinh ngạc nhìn về phía Vương Tử, thiên phẩm a! Tiểu Ngũ nói qua
công pháp thiên phẩm, một đại gia tộc cũng không thấy được mấy quyển a,
rất nhanh lật xem mấy quyển sách khác, thế nhưng bốn-năm mươi quyển sách này đều là bộ sách thiên phẩm!
Đâu chỉ là công pháp thiên phẩm,
Vương Tử lấy ra chỗ này đại đa số đều là bản đơn lẻ, phóng nhãn toàn bộ
Tu Chân giới, rất khó tìm ra bản thứ hai!
Chỗ sách là Vương Tử ở
Hoa Hạ tìm đến, trong túi trữ vật Vương Tử đặt một lượng nước tinh lọc
lớn, hy vọng có thể trợ giúp bọn họ.
"Vương Tử điện hạ, chúng ta
liền không khách khí nga!" Vệ Tử Sở sửng sốt một hồi, sau đó cười nói,
Vương Tử hy vọng bọn họ tăng thực lực lên, bọn họ sao lại không muốn,
công pháp này tới quá đúng lúc.