Một Đời Độc Sủng: Thứ Nữ Làm Phi
Nàng đến nay còn nhớ rõ cái loại cảm giác băng lãnh đến tận xương, cái
loại cảm giác da tróc thịt nứt, cho nên mỗi lần nàng đều muốn liều mạng
làm tốt mọi chuyện, bởi vì phụ thân nghiêm khắc đã là bóng ma không thể
xóa nhòa ở trong tâm linh nàng từ nhỏ.
Mỗi khi như vậy nàng đều
nhớ tới mẫu thân của mình, chưa từng nhận được tình thương của mẹ, Mộ
Dung Tâm Nguyệt tức khắc kêu la thống khổ, bởi vì sợ hãi cùng sợ hãi làm nàng gắt gao ôm chặt hai chân, cuộn tròn trên giường! Bên miệng vẫn
không ngừng nỉ non...
Thượng Quan Quân Ngọc kinh ngạc nhìn nàng,
chính mình đều còn không chạm vào nàng đi? Sao nàng lại phản ứng như
vậy? "Ba ba? Giai Dao?" Có nghĩa gì? Hắn không nhịn được nhíu mày, nhìn
trước mắt người khóc đến sầu thảm, mới đột nhiên tỉnh ngộ thầm mắng một
câu: "Đáng chết!"
Tay không tự giác mà nhẹ vỗ đầu nàng, ý đồ làm
nàng an tĩnh lại, nàng như vậy không khỏi làm áy náy. Vừa rồi còn cùng
hắn lải nhải, đúng lý hợp tình cãi cọ, hiện tại lại dịu ngoan giống con
mèo nhỏ.
Vì thế lại nghĩ tới Thượng Quan Quân Nhược nói: Mộ Dung
Tâm Nguyệt vốn chỉ là người ngoài cuộc, vì liên lụy tới tình cảm của
ngươi, vậy mà cô độc cả đời! Xác thật, tuy rằng Mộ Dung Tâm Nguyệt không phải là người hắn yêu, nhưng hắn cũng không nên đối xử với nàng như
vậy.
Có lẽ là trong tiềm thức áy náy với nàng, vì thế Thượng Quan Quân Ngọc liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ phía sau lưng nàng, có lẽ là
nàng khóc mệt mỏi, an tâm ngã vào trong lòng hắn mà ngủ!
Nhìn
nhân nhi ngủ say trong ngực, xinh đẹp yêu kiều mị hoặc động lòng người
như thế! Ngay sau đó hắn dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực làm cho mình thanh tỉnh một chút, sau đó xoay người xuống giường nhẹ nhàng vì nàng ta đắp
chăn, rời khỏi phòng, tiến vào trong thư phòng!
Nhớ tới hành động vừa rồi của hắn, không nhịn được mà cảm thấy trơ trẽn, vậy mà lại có
cảm giác với nữ nhân kia! Thượng Quan Quân Ngọc khẽ thở dài. Nguyên
tưởng rằng chỉ có Thanh Y mới có thể làm cho hắn sinh ra hứng thú, lại
không nghĩ rằng chính mình cũng sẽ thời điểm có mất khống chế.
Hắn không nhịn được lắc lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe làm như nghĩ
tới cái gì? Trong lời đồn Mộ Dung Tâm Nguyệt là tài nữ ôn tồn lễ độ, nói năng hào phóng, cử chỉ khéo léo, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh
thông, hôm nay vừa thấy, thật đúng là không giống.
"Ba ba" trong miệng nàng lại là cái gì? Nàng gọi chính mình là "Giai Dao" sao?
"Mộ Dung Tâm Nguyệt, Giai Dao" hắn cúi đầu trầm tư, Mộ Dung Tâm Nguyệt cho hắn quá nhiều nghi hoặc!
"Hắc Ưng..." Thượng Quan Quân Ngọc trong bóng đêm kêu một tiếng.
"Có thuộc hạ!" Một hắc ảnh ngay sau đó lắc mình tiến vào cung kính đáp!
"Ngươi đi tra Thái tử phi một chút, những người có quan hệ với nàng, hết thảy, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt!" Thượng Quan Quân Ngọc phân phó, Hắc Ưng
theo lệnh xong lập tức lại biến mất trong bóng đêm, giống như chưa từng
tới!
Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhi bưng một chậu nước, đẩy cửa nhẹ
nhàng đi đến, không biết tối hôm qua Thái tử có khi dễ tiểu thư hay
không? Thấy tiểu thư của mình ngủ đến ngon lành, cũng không muốn đánh
thức nàng, một người chậm rãi quét tước phòng...
Sáng sớm đầu
tiên sau khi thành thân, ánh mặt trời bắn vào trong phòng, nhân nhi trên giường khẽ nhúc nhích hạ thân, lông mi bất an động đậy, chậm rãi mở
mắt, lập tức đứng dậy, sờ gương mặt lại phát hiện đều là mồ hôi.
Nàng nghĩ lại cảnh trong mơ vừa rồi không nhịn được mà rùng mình, nàng nhẹ
thở phào. Bỗng nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, vì thế liền cúi đầu nhìn,
nguyên lai là khối ngọc lưu li màu tím!
Nàng nhớ mang máng ở cảnh trong mơ, khi nàng cùng A Dũng cùng chìm xuống biển, linh hồn của nàng
tựa hồ trong nháy mắt bay ra khỏi thân thể, bay bổng trong khôi gian
trời đất, mơ hồ bay tới một cái động ngọc thạch...
Ngoài động là
thác nước nước chảy róc rách, hơn nữa động thế cực cao, linh hồn không
tự giác lọt vào trong động, y phục không bị ẩm ướt, Mộ Dung Tâm Nguyệt
vẻ mặt tò mò nhìn bài trí trong động, không nhịn được kinh ngạc cảm thán vì cảnh đẹp nơi này!
So với ngoài động, cảnh sắc trong động càng đẹp hơn, một phen thiên địa, tiếng nước chảy róc rách vui tai, xung
quanh là một mảnh xuân ý dạt dào, nơi nơi là hoa đào nở rộ...