Một Đời Độc Sủng: Thứ Nữ Làm Phi
Chỉ là Thượng Quan Quân Ngọc vẫn không trả lời, mà là không quay đầu
lại, đạp bước rời đi, để lại thanh âm Thượng Quan Quân Nhược quanh quẩn
bên tai thật lâu...
Trong tân phòng, Mộ Dung Tâm Nguyệt ngồi một
lúc lâu cũng không thấy Thượng Quan Quân Ngọc trở về, sờ bụng đã đói bẹp bất mãn bĩu môi: Không nghĩ thành thân phiền toái như vậy, còn phải
chịu đói! Bất quá may mắn Lạc Nhi săn sóc cho nàng, tìm cho nàng một
chút sủi cảo thủy tinh tinh xảo, cùng một bàn lớn gà xối mỡ.
"Lạc Nhi, vẫn là ngươi hiểu ta!" Mộ Dung Tâm Nguyệt vui vẻ ôm Lạc Nhi một
chút, sau đó liền không để ý gắn thức ăn lên, Hoàng Thượng cái gì, Thái
tử cái gì, tất cả đều bị nàng vứt ra sau đầu, lấp đầy bụng trước rồi
nói!
Đợi cơm rượu no đủ, Mộ Dung Tâm Nguyệt vừa lòng vỗ cái bụng
tròn trịa, muốn lên giường đi ngủ lại bị đúng lúc Lạc Nhi túm chặt vạt
áo: "Tiểu thư, người muốn làm gì?"
Mộ Dung Tâm Nguyệt khó hiểu
nhìn nàng một cái, giống như nói cho nàng: Ngươi không thấy được ta ăn
no, cần lên giường nghỉ ngơi sao?
"Tiểu thư, người không đợi Thái tử sao?" Lạc Nhi mở to mắt to hỏi!
"Chờ hắn làm cái gì? Lúc này hắn cũng chưa trở về, hẳn là sẽ không trở về
đi!" Mộ Dung Tâm Nguyệt không thèm để ý nói, làm lơ ánh mắt dại ra của
Lạc Nhi, lập tức xoay người tiến vào ổ chăn.
"Oa... Mệt mỏi quá
ngạch! Ha hả, vẫn là ở trong ổ chăn thoải mái nhất!" Mộ Dung Tâm Nguyệt
cảm khái một câu, liền an tâm ngủ! Lạc Nhi không còn lời nào nhìn một
màn này. Nếu Thái tử trở về thấy một màn như vậy không biết sẽ có cảm
giác như thế nào đây?
Trong lòng Lạc Nhi rối rắm. Đi cũng không
được mà không đi cũng không được, vì thế liền ghé vào một bên giường,
không lâu sau cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thượng Quan Quân
Ngọc đêm khuya trở về, bởi vì trong người có cồn, bước chân của hắn có
chút hỗn độn, lắc lư thân hình đẩy cửa phòng ra, lúc này ánh nên trong
phòng đã sắp chảy hết...
Thời điểm hắn đi vào trong phòng, phòng
tân hôn to như vậy lại hỗn độn không thể tả. Đồ vật bày biện cũng lung
tung rối loạn. Lạc Nhi ghé vào mép giường an tâm ngủ, mà Mộ Dung Tâm
Nguyệt nằm ở trên giường lớn, quấn chăn ngủ an lành! Trong phòng vô cùng hỗn loạn.
Thượng Quan Quân Ngọc vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh
tượng như vậy, có chút ngây ngẩn cả người: Đây là tình huống như thế
nào! Đôi mắt tức khắc tối sầm lại, sắc mặt cũng trở nên trắng. Nhìn
người khởi xướng ngủ ngon lành trên giường như cũ, một cổ lửa giận vô
danh ở trong lòng hắn bắt đầu tán loạn...
Có lẽ là nghe được động tĩnh, Lạc Nhi mông lung chậm rãi mở mắt, đợi nàng thấy rõ người tới,
lặp tức kinh ngạc đứng lên: "A... Thái tử..."
Mà Thượng Quan Quân Ngọc vẫn chưa trả lời, chỉ là sắc mặt tối tăm nhìn nữ nhân còn đang ngủ trên giường!
Lạc Nhi ngay sau đó liếc sang tiểu thư đang ngủ trên giường, lập tức vươn
tay muốn đẩy tỉnh nàng, đáng tiếc Mộ Dung TâmNguyệt ngủ quá sâu, căn bản là kêu không tỉnh! Lạc Nhi trong lòng gấp gáp, căng thẳng yên lặng thì
thầm: Tiểu thư, người mau tỉnh lại a!
Lúc này kiên nhẫn Thượng
Quan Quân Ngọc tựa hồ đã không còn chút nào, lập tức đi qua. Lạc Nhi sợ
tới mức run run, bởi vì trên người hắn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến
cho người ta có cảm giác không rét mà run, không nhịn được cảm thấy tiểu thư nhà mình thật sự rất bưu hãn.
"Kêu không tỉnh phải không?" Thượng Quan Quân Ngọc vô cảm nói nói.
"Này... Thái tử phi... Nàng..." Lạc Nhi lắp bắp không biết nên nói như thế nào!
"Ngươi đi ra ngoài!" Như cũ là ngữ khí lạnh nhạt, lại có khí thế không ai chạm vào được!
"A... Chính là... Lạc Nhi còn muốn hầu hạ Thái tử phi. Nếu Thái tử phi tỉnh
lại nhìn không thấy Lạc Nhi sẽ... Ngủ không được!" Lạc Nhi nói năng lộn
xộn giải thích, nhìn khuôn mặt nặng nề của Thượng Quan Quân Ngọc, chắc
là hắn sẽ không đánh tiểu thư đâu?! Không được, ta nhất định phải ở lại
bảo hộ tiểu thư, Lạc Nhi âm thầm nghĩ...
"Thái tử phi có ta chiếu cố, chẳng lẽ ngươi còn muốn chiếu cố nàng sao? Đừng khiêu chiến kiên
nhẫn của ta, cút đi!" Thượng Quan Quân Ngọc nhíu mày trách cứ nói, bất
quá nha đầu này cũng trung tâm.
Lạc Nhi cả kinh cũng không dám
phản kháng, dù sao cũng là người ta cũng là Thái tử a. Vì thế Lạc Nhi
nhìn thoáng qua Mộ Dung TâmNguyệt, bất đắc dĩ rời khỏi phòng: Tiểu thư,
người chỉ có thể tự cầu phúc!
"Mộ Dung Tâm Nguyệt, ngươi tỉnh ngay cho ta!"Một đôi bàn tay to dày nặng bắt được vạt áo trước của nàng, không vui hô!