Lấy được tay nải trong tay nàng, Tề Vân Đình lòng dạ hẹp hòi nhét vào ngăn tủ ở tầng dưới chót.
Lấy lòng rót chén trà cho Hân Duyệt, lại thở dài mới chậm rãi mở miệng:
“Việc này nói đến rất dài, bắt đầu từ chuyện của mẹ đi. Mẹ là một nữ
nhân bất hạnh, cả đời đều không có được chân tình của chồng. Không giống như Duyệt Duyệt của ta có thể được vi phu toàn tâm toàn ý yêu thương.”
Hân Duyệt liếc trắng mắt, hừ! Muốn nói sang chuyện khác? Ta khinh.
Tề Vân Đình khóe miệng khẽ nhếch, trong vẻ cợt nhã lại chứa vài phần chua sót.
“Duyệt Duyệt, ta đi tìm bà ta tính sổ, báo thù cho nàng được không? Có thể không nói được không?”
“Có thể.” Nàng đứng dậy muốn đi liền bị hắn túm lấy ôm vào lòng.
“Ta nói, ta biết nàng nhất định hận ta đối với nàng có điều giấu diếm,
nhưng nàng có biết vì sao không? Lúc trước sau khi Tiểu Hồng mất tích ta đã điều tra được chân tướng, nhưng mà...... Nếu đổi thành nàng, cha
nàng quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng đừng nói cho bất luận kẻ nào,
cũng đừng truy cứu, nàng sẽ làm thế nào? Ta có thể cự tuyệt sao, Duyệt
Duyệt, nàng nghĩ đi, ta đã thề sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì...... Có điều, nàng vẫn đoán được.” Hắn đau khổ gục đầu xuống.
Hân Duyệt cũng vô cùng khiếp sợ, như vậy buộc hắn nói ra có phải là sai hay không?
“Chuyện Tiểu Hồng, lúc ấy chàng nghĩ rằng ta sẽ tin cái cớ sứt sẹo kia sao,
chẳng qua thấy Tiểu Hồng thật tình hối cải, cũng hy vọng cô ta sống tốt
mới tha cho cô ta một lần. Ta nghĩ chàng đã không truy cứu, tự nhiên là
có đạo lý. Ta lười nghĩ nhiều, ngây ngốc cho rằng chỉ cần có chàng ở đây thì sẽ không có gì nguy hiểm. Nhưng mà......”
Tề Vân Đình áy náy nhìn nàng: “Duyệt Duyệt tin cậy ta, ta lại phạm vào lỗi lầm lớn như
vậy. Gần đây sóng yên gió lặng cũng lâu, ta nghĩ rằng bà ta đã hối cải.
Hơn nữa thân thể của cha ngày càng kém, nhưng ta lại không nghĩ bà ta
lại có thể hạ độc thủ như vậy.”
Nếu Hân Duyệt uống thuốc kia, cái thai mới sáu tháng, còn là song sinh, nếu có bất trắc sẽ là một xác ba
mạng. Rùng mình một cái, Tề Vân Đình không dám tưởng tượng về nhà nhìn
một xác ba mạng sẽ là cảnh tượng như thế nào.
“Ta nghe nói trước
khi mẹ được gả vào đây, cha đã cùng Nhị di nương tự định chung thân. Bọn họ yêu nhau rất sâu, đến mức không phải nàng không cưới, không phải
chàng không gả. Cha vốn không muốn cưới mẹ, lại bị bức bách do lời cha
mẹ không thể không theo. Sau đó......”
Má Ngô hoang mang rối loạn chạy vào, đầu đầy mồ hôi cũng không kịp lau: “Đại thiếu gia, không tốt
rồi, ba vị phu nhân ở đông viện đang nháo loạn, ngài mau đi xem một chút đi.”
Dọc theo đường đi, má Ngô báo lại vắn tắt nguyên do: Hôm
nay là hai mươi sáu tháng giêng, lão gia nên đến chỗ của Tam di nương,
nhưng mà Nhị di nương lấy cớ lão gia bệnh nặng không thể di chuyển, chết sống không chịu để người đón đi, thậm chí không cho mọi người gặp. Vì
thế, Tam di nương đi tìm đại phu nhân làm chủ, ai ngờ sau khi đại phu
nhân nghe nói bệnh tình của lão gia đột nhiên nặng hơn, lại cường ngạnh
muốn đón lão gia về nhà chính.
“Nếu các ngươi thật sự biết suy
nghĩ cho lão gia, hãy mau trở về, vừa rồi đại phu nói, lão gia cần tĩnh
dưỡng.” Nhị di nương đứng ở cửa, bộ dáng không thể thả người.
Tam di nương đôi mắt hồng hồng: “Muốn tĩnh dưỡng đâu phải chỉ có chỗ của
ngươi mới tĩnh dưỡng được chứ, lão thái gia định ra quy củ ngươi dám
không theo.” Người ta một tháng có thể nhìn thấy trượng phu năm ngày,
cũng không dễ dàng.
“Lão thái gia xuống mồ mười mấy năm, ngươi còn muốn lấy ra đè đầu ta.” Khinh thường liếc liếc mắt một cái.
Đại phu nhân vẻ mặt tức giận: “Làm càn, ngươi dám không cho chúng ta gặp mặt lão gia.”
“Là lão gia nói không muốn gặp người khác.”
“Người khác, ai là người khác?” Tề Vân Đình tiến lên từng bước.
Đại phu nhân giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng bắt lấy cánh tay hắn:
“Đình nhi, nhà chúng ta sớm muộn cũng bị hủy trong tay tiện phụ này. Cha con bệnh nặng, nói như thế nào cũng nên tĩnh dưỡng ở nhà chính, nào có
lý gì lại ở trong phòng của tiểu thiếp.”
Tề Vân Đình an ủi vỗ vỗ
tay bà, đang muốn nói chuyện, đã thấy Vân Thụ từ bên trong hoang mang
chạy ra: “Mẹ, cha ho rất dữ, mẹ mau vào xem đi, cha bảo con ôm đứa nhỏ
đến.” Hắn lại gạt đám người ra chạy về phía Noãn Ngọc đinh.
Nhị di nương cũng sửng sốt, chuyện đứa nhỏ bà còn không biết phải nói thế nào, lão gia làm sao lại biết.
Lúc này, một đám người đã xông vào. Hân Duyệt theo ở phía sau, vào nhà nhìn thấy lão gia quả nhiên bệnh cũng không nhẹ. Mí mắt khép hờ vô lực, tay
đang ôm ngực không ngừng ho, hình như bị khó thở nên mặt nghẹn thành màu đỏ tím.
“Vân Đình...... Phái người tìm Vân Hải đến, ta...... Khụ khụ, có chuyện nói.” Lão gia gian nan thở dốc.
Triệu tập con cháu, có chuyện nói, chẳng lẽ --
Ba vị phu nhân cùng nhau khóc nức nở, bổ nhào vào bên người lão gia, liên tục gọi không ngừng.
Nhị di nương đột nhiên căm giận đứng dậy, chỉ vào đại phu nhân nói: “Việc
đã đến nước này, ta cũng không quan tâm cái gì nữa. Lão gia bệnh nặng
không nên bôn ba, nếu không phải ngày hôm qua ngươi để lão gia lên núi
trả lễ, sao bệnh tình lại nặng hơn.”
Đại phu nhân vẻ mặt bi phẫn: “Tối hôm qua lão gia vẫn còn rất tốt, hôm nay đột nhiên bệnh nguy kịch, ngươi lại không cho mọi người gặp lão gia, ai biết có phải ngươi đã làm chuyện xấu gì hay không.”
Vân Thụ ôm đứa nhỏ vội vàng tiến vào, Vân Hải cũng chạy theo.
Đứa nhỏ kia vừa nhìn lão gia một cái, “Oa” một tiếng khóc lên.
Tề lão gia gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm.” Quét mắt nhìn khắp lượt rồi dừng
lại trên người Vân Đình, “Đình nhi, con lại đây.” Có vẻ như vừa nhìn đứa nhỏ làm cho ông có thể chút động lực, nói chuyện rõ ràng hơn, cũng
không ho nữa.
“Cha.”
“Ta biết chính mình không được......” Lời này vừa nói ra, lập tức làm cho cả nhà cúi đầu khóc nức nở.
“Cha, người đừng nói như vậy, cho dù phải mời hết danh y trong thiên hạ cũng
nhất định phải chữa khỏi bệnh cho cha.” Tề Vân Đình cũng vô cùng sợ hãi.
Tề lão gia lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói lời an ủi nữa.
“Đình nhi, con hận ta sao?”
Tề Vân Đình quỳ rạp xuống đất: “Cha, người nói vậy là giết con rồi, sao con lại hận người được?”
Tề lão gia suy yếu thở dài: “Lúc trước nếu không phải ta bao che bà ấy, cũng sẽ không xảy ra chuyện lần này, cha xin lỗi con.”
Mọi người đều kinh ngạc, ngây ngốc nhìn hai cha con.
“Đình nhi, sau khi ta đi, cái nhà này nhất định do con làm chủ, tuy ta biết
rõ nhân phẩm con ra sao, nhưng cha vẫn muốn cầu xin con lần cuối, đối xử tử tế với Tiểu Phượng và cả nhà Vân Thụ, cha ở dưới cửu tuyền cũng an
tâm.”
Tề Vân Đình rơi lệ đầy mặt: “Phụ thân yên tâm, con sẽ làm được.”
“Vân Thụ, Vân Hải các con phải nghe lời đại ca, gia hòa vạn sự hưng, nhớ lấy không thể giết hại lẫn nhau, khụ khụ!” Hai người song song quỳ xuống,
trong miệng vâng dạ.
Tề phu nhân lại giống như đột nhiên nhớ tới
cái gì: “Vân Đình, mau tìm người khiêng cha con tới nhà chính đi, ở
trong này còn ra thể thống gì.” Nhắm mắt xuôi tay trên giường tiểu thiếp nói chung là không hợp quy củ lễ pháp, đồn ra ngoài sẽ bị người đời
nhạo báng.
Nhị di nương lại bổ nhào vào người lão gia: “Ai cũng
không được phép nhúc nhích, lão gia, chúng ta lúc còn sống đã bị người
chia cách, nay nếu chết thì phải ở chung một chỗ. Ô......”
Hai
giọt lệ chảy xuống từ khóe mặt lão gia: “Tiểu Phượng, ta thực xin lỗi
nàng. Từng nói trong lòng chỉ nguyện có một người, bạc đầu không chia
ly, lại để nàng ủy khuất cả đời. Nhưng mà, nàng không nên hại đến mấy
mạng người.” Ánh mắt ông mơ hồ, có vẻ đang chìm vào ký ức.
Tề phu nhân lảo đảo lui hai bước: “Lão gia, ông nói cái gì......”
Nhị di nương oán hận đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt: “Chúng ta vốn đôi
lứa yêu nhau, hứa hẹn cả đời, nếu không phải ngươi ngang ngược xen vào,
làm sao lão gia lại thống khổ suốt đời như vậy.”
Thì ra là tiết mục vợ bé biến thành vợ lớn.
Nhị di nương thật sự là bất chấp tất cả, khóe miệng co rúm, răng va vào
nhau lập cập: “Ta nhịn cả đời, hận cả đời, hôm nay sẽ cho các ngươi biết là lỗi của ai. Năm đó, lão thái gia vì nịnh bợ quan gia, chết sống
không chịu đồng ý chuyện của ta và lão gia. Còn vội vàng ép buộc chàng
cưới họ Cát ngươi làm vợ. Ba năm sau, mới cho ta vào cửa. Ta đã rất
khoan hồng độ lượng, không hại chết con ngươi là vì không muốn lão gia
chịu nỗi đau mất con. Còn mấy phụ nhân kia là tự các nàng muốn chết, ha
ha, thuốc kia cũng chỉ là thôi tình dược mà thôi, không chết người được. Chỉ là, tiểu thư khuê các như các ngươi tự nhiên sẽ không chịu mở miệng cầu hoan, thà rằng chính mình bị □ chết cháy, ta hận tiểu thư khuê
các!”
Tề phu nhân tức giận trừng mắt: “Ngươi...... Thì ra, nhiều
năm như vậy vẫn là ngươi hại con ta. Làm cho con ta bị người trong thiên hạ chê cười, chịu đủ lời đồn đãi tra tấn.”
Nhị di nương chỉ
nghiêng đầu, nhưng lại nở nụ cười: “Ai bảo ngươi tìm tiểu thư khuê các
cho hắn, người bây giờ không phải không chết sao, có thể thấy được, theo cách nói của ngươi là tiện nhân giống như chúng ta, không biết liêm sỉ, không để ý lễ nghi cùng nam nhân của mình dây dưa không dứt.”
Trường hợp ở trước công chúng như vầy, còn có Vân Thụ ở đó, bà ta điên rồi sao? Hân Duyệt đỏ mặt, rụt lui về phía góc tường.
Huynh đệ ba người quỳ gối trước giường, ai cũng không dám động.
Nhị di nương đột nhiên cười điên cuồng: “Ha ha ha, ngươi là một nữ nhân ngu ngốc. Nhớ tới những chuyện ngu ngốc ngươi làm là ta lại...... Ha ha, có nam nhân nào rời nhà lâu lại không nhớ nữ nhân của mình. Vậy mà ngươi
lại bảo con ngươi về nhà phải ở với ngươi ba ngày, còn nói năm đó lão
gia cũng làm như vậy, ngươi có biết lão gia vì không muốn gặp ngươi nên
mới lấy cớ đó thôi. Ba ngày kia là hầu bên người lão thái gia? Đều là
cùng ta một chỗ nùng tình mật ý, kể ra nỗi khổ tương tư. Ha ha, ngươi
còn dạy con gái ngươi đầu gỗ giống như ngươi, có phải là muốn nó cả đời
cũng chịu ghẻ lạnh?”
Tề phu nhân sắc mặt trắng bệch, thân mình
lung lay sắp ngã. Bên cạnh không có ai, Hân Duyệt vội vàng tiến lên vài
bước đỡ lấy bà. Có nữ nhân nào lại chịu được chuyện bị gạt như vậy, bị
trượng phu lừa cả đời.
“Sao bà lại hại con của ta?” Hân Duyệt hỏi vấn đề nàng đang cảm thấy không hiểu nổi.
“Vì sao? Muốn trách ngươi phải trách lão thái gia chết tiệt kia.” Vẻ mặt
Nhị di nương đã trở nên dữ tợn: “Lúc trước, bọn họ không dám đắc tội Cát gia, sợ ta sinh ra trưởng tôn trước, vì thế bề ngoài lung lạc ta, cho
ta một cái bùa hộ mệnh đã khai quang trên người. Ta khinh! Kỳ thật dấu
diếm lòng dạ xấu xa, bên trong là xạ hương, lại không biết khi đó ta đã
có thai hai tháng, hại chết con ta không nói, còn làm cho ta không thể
mang thai. Sau này tìm được danh y mới sinh được Vân Thụ, nhưng nó sinh
ra đã có bộ dạng gầy yếu, cho tới bây giờ đều khúm núm, không có tiền
đồ. Hơn nữa so với Tề Vân Đình nhỏ hơn sáu tuổi, trước khi lão thái gia
lâm chung đã nói nhà ai sinh hạ chắt trai đầu tiên, sẽ được chia hơn
phân nữa gia nghiệp.”
Bà ta phất tay đánh rớt chén trà trên bàn:
“Thật không công bằng, rõ ràng chính là thiên vị Tề Vân Đình, hắn lớn
sáu tuổi tự nhiên sẽ sinh ra con trai trước. Được thôi, ha ha, ta khiến
cho ngươi sinh không được.”
Hân Duyệt hiểu được, Thu Sương mang
thai sớm hơn mình hai tháng, vốn nhị di nương không lo lắng, nhưng Lưu
thần y kia lại nói trong bụng mình là long phượng thai, lỡ mà Thu Sương
sinh là con gái, vậy thì trăm phương ngàn kế mấy năm nay của bà ta chẳng phải uổng phí hết sao.
Tề Vân Đình yên lặng quay đầu: “Nếu bà
sớm nói là vì tiền, ta đã có thể chắp tay nhường cho, cần gì phải hại
Duyệt Duyệt của ta.”
Vân Thụ khóc bổ nhào vào bên chân Nhị di
nương: “Mẹ, năm ấy sau khi người vợ thứ hai của đại ca chết, trong lúc
vô ý con đã nghe được mẹ nói sự thật, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với đại ca. Sau này, con trưởng thành, đại ca mang con đến cửa hàng, dạy
con cách buôn bán, con lại càng thêm áy náy. Vì thế, con không muốn tham gia vào việc buôn bán của Tề gia, một lòng đọc sách thánh hiền, muốn
cầu công danh. Mẹ...... Đại ca đối đãi vô cùng tốt, mẹ không nên như
vậy......”
“Không nên, ha ha, con ta thế nhưng nói ta không nên, ta làm chuyện này hết thảy đều là vì ai?” Bà ta nhìn chằm chằm Vân Thụ.
Tề lão gia không biết khi nào đã tỉnh lại, cúi đầu hô một tiếng: “Tiểu
Phượng, nếu có kiếp sau, ta không muốn sinh ra ở nhà cao cửa rộng. Nàng
hãy sống cho tốt, ta - đi -.”
Tay ông vô lực hạ xuống, mắt nhắm lại, đầu nghiêng bên gối.
“Lão gia......”
“Cha......”
Một mảnh khóc than vang trời, tề phu nhân trợn mắt té xỉu bên người Hân
Duyệt, Nhị di nương khóc ngã xuống đất, mấy huynh đệ quỳ bên giường, lớn tiếng khóc.
Nhị di nương kinh ngạc nhìn trong chốc lát, nói một tiếng: “Chờ ta.”
Chạy như điên vài bước, đụng đầu vào mép giường, máu chảy đầy đất.