Tiễn bước Thải Vân,
Hân Duyệt nhàn rỗi nhàm chán đã nghĩ đến chuyện phát triển sự nghiệp, vì thế nhờ Tề Vân Đình phái người đi đón Lăng Nhi, cùng nhau làm “Đại sự”.
Tề Vân Đình cũng là một trăm hai mươi phần trăm không vừa ý, vất vả lắm
mới có cuộc sống tốt đẹp, lại sinh ra chuyện gì đây? Cái cô Lăng Nhi
kia, rõ ràng là có thành kiến với mình, luôn muốn lừa gạt lão bà (vợ)
của hắn, ai muốn cho nàng ta đến.
Vì thế sau khi được bạn phụ nữ có thai nào đó đả thông đầu óc, đành phải ngoan ngoãn làm theo.
“Tiểu Nghiên, hôm nay có một cô nương tên là Lăng Nhi đi theo đoàn xe của
hiệu buôn chuyển đến Uyển Châu, em đi đến cửa hàng đón cô ấy về nhà.”
Tiểu Nghiên đáp ứng rồi đi, Hân Duyệt chờ mòn mỏi không thấy nên ra cửa nhìn.
Còn chưa tới Hải Ngọc hiên thì đã nghe tiếng ồn ào, lại gần thì thấy Lăng
Nhi đang hung dữ mắng đến hăng hái: “Thiếu gia, thiếu gia, ai biết có
phải giả mạo hay không? Tự mình cũng có tay có chân, dựa vào cái gì bắt
con người ta hầu hạ?”
Vân Hải nguy hiểm nheo mắt lại, đó là điềm báo hắn sắp phát hỏa, điểm này cùng Tề Vân Đình rất giống.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Hân Duyệt không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
Cuối cùng thấy cứu tinh, Tiểu Nghiên nhanh chóng chạy lại báo cáo tình huống.
Thì ra, Tiểu Nghiên và Lăng Nhi mới vừa đi tới cửa Hải Ngọc hiên, Vân Hải
vừa luyện công xong tiện tay đem khăn lau mồ hôi ném tới trên người Lăng Nhi, “Cầm giặt sạch.”
Lăng Nhi thấy rõ đó là vật riêng tư của
nam nhân, còn có mùi mồ hôi, nhất thời nổi trận lôi đình: “Đồ bẩn thỉu,
sao lại ném lên người bản cô nương.”
Vân Hải kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì? Đồ bẩn thỉu, cho ngươi giặt là coi trọng ngươi rồi.”
Lăng Nhi đem khăn ném xuống đất: “Ta không cần ngươi coi trọng, bổn cô nương có tay có chân có thể làm việc, không giống một vài người nào đó chút
việc nhỏ cũng làm không được, vô dụng.”
Vân Hải giận: “Ngươi dám mắng bổn thiếu gia.”
Tiểu Nghiên nhặt cái khăn lên: “Tam thiếu gia bớt giận, nô tỳ đem đi giặt.”
Lăng Nhi giật lại ném xuống đất lần nữa, “Người đừng hầu hạ hắn như thế.”
Nàng quay đầu tiếp tục mắng, vì thế có màn vừa rồi Hân Duyệt nhìn thấy.
Nha đầu Lăng Nhi kia hận thấu xương những công tử nhà giàu, lần này vô
duyên vô cớ bị Vân Hải ném khăn lau mồ hôi lên người, tất nhiên căm ghét lắm. Mà Vân Hải được người hầu hạ đã quen, hắn chỉ cho đó là nha hoàn
trong phủ, cũng không nghĩ nhiều đã ném đồ qua, lại không ngờ lại bị
mắng.
Hân Duyệt xem bên này, nhìn bên kia, tựa hồ cơn tức cũng
không nhỏ, đành phải trấn an Vân Hải trước: “Được rồi, đệ đại nhân có
đại lượng, Lăng Nhi là khách ta mời đến, đệ cũng đừng so đo, đại tẩu
giặt cho đệ còn không được sao.”
Nàng xoay người muốn nhặt khăn
lên, tiếc rằng bụng lớn hoạt động không tiện, Tiểu Nghiên lanh lợi đem
khăn nhặt lên đưa cho thiếu nãi nãi.
Vân Hải “vèo” một tiếng lấy
khăn về, “Ngươi chờ đó, một ngày nào đó ngươi phải quỳ xuống xin ta cho
ngươi giặt.” Hắn chỉ vào Lăng Nhi, hung tợn nói.
Lăng Nhi khinh thường hất cằm lên: “Được, ta chống mắt lên coi ai xin ai.”
Hân Duyệt kéo tay Lăng Nhi tránh ra: “Tiểu nha đầu miệng lưỡi lợi hại như muội cũng không thể yên tĩnh một lát.”
Trở lại Noãn Ngọc đinh, Lăng Nhi cảm thán thiết kế xa hoa: “Khó trách tỷ tỷ đồng ý trở về, thật đúng là nhà vàng mà. Xem ra tề đại thiếu không tiếc tiêu tiền vì tỷ.”
Hân Duyệt cười khổ: “Nhà vàng nhà bạc cũng
không bằng ổ chó của mình, nơi này là nhà của ta, thứ ta để ý không phải xa hoa là ấm áp.”
“Nhà? Tỷ lành vết thương quên đau thật nhanh,
nhưng ta vẫn lo lắng cho tỷ, vạn nhất đại thiếu gia kia lại đối với tỷ
không tốt, lại đánh tỷ thì làm sao bây giờ.”
Tiểu Nghiên ở bên
cạnh liếc mắt xem thường: Đại thiếu gia lỡ tay đánh một lần đã hối hận
đến xanh ruột, làm sao còn có lần thứ hai?
Hân Duyệt lắc đầu: “Hắn sẽ không đâu.”
Lăng nhi đột nhiên cười, mở tay nải ra, như hiến vật quý bày ra món này món
kia: “Tỷ tỷ xem, mấy ngày nay ta và Thủy Sinh tẩu nghiên cứu ra những
mẫu mới.”
Quả nhiên, những họa tiết càng thêm phức tạp, thậm chí còn có tạo hình hoa lá chim muôn, thoạt nhìn tinh xảo vô cùng.
“Quả nhiên so với những thứ chúng ta làm trước kia hơn nhiều lắm, hẳn là có thể bán được nhiều tiền hơn.” Hân Duyệt lật xem.
Tiểu Nghiên giật mình nhìn những thứ xinh đẹp đó, bật thốt lên nói: “Thiếu
nãi nãi cũng làm những thứ này đổi tiền?” Nàng đã thấy trên đầu giường
Hân Duyệt có treo một cái tương tự, lại không ngờ tới thiếu nãi lại dùng thứ này đổi tiền kiếm sống.
“Đó là đương nhiên, những ngày ta
rời khỏi Tề gia, đều là dựa vào những thứ này kiếm cơm đó.” Hân Duyệt
cảm thấy chúng nó với mình có cảm giác nương tựa nhau mà sống.
Quả nhiên thiếu nãi nãi ở bên ngoài chịu nhiều cực khổ, lúc ở nhà, đại
thiếu gia che chở đầy đủ, cưng chiều lên tận trời, sau khi rời nhà tất
cả đều phải dựa vào chính mình, còn không có tiền tiêu. Tiểu Nghiên
không hiểu, thiếu nãi nãi vì sao còn không chịu trở về chứ?
Lăng
nhi mở ra một cái bọc nhỏ, bên trong là ba mươi lượng bạc lấp lánh, nàng kiêu ngạo nói: “Tỷ tỷ xem, đây là bạc chúng ta để dành được, vừa vặn
lấy đến chọn mua nguyên vật liệu.”
“Sao muội lại không giữ lại cho Hinh Hương, ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Mẹ chồng của tẩu ấy đã khỏe rồi, nay cũng không tiêu tiền nhiều như trước, nên bảo ta mang theo hết, tẩu ấy nói thiếu ân tình của tỷ cả đời trả
không hết, còn nói chờ lúc thiếu tiền lại đến mượn tỷ tỷ, cho nên để
tiền này cho chúng ta làm tiền vốn.”
Hân Duyệt yên lặng gật gật
đầu, kéo Lăng Nhi ngồi xuống: “Ta có một ý tưởng, bên cạnh huyện nha có
một cửa hiệu mặt tiền, nơi đó mặc dù không phải chỗ đông đúc, nhưng cũng không tính hẻo lánh. Ta nghĩ chúng ta đều là đàn bà con gái, dễ bị
người xấu quấy nhiễu. Bên cạnh huyện nha, hẳn là an toàn hơn chút. Chúng ta cứ thuê chỗ đó, gian trong thì làm đồ thủ công, gian ngoài bán đồ.”
Lăng Nhi mở hai mắt tròn xoe: “Tốt, nếu sau này lại có người giống ta với
Thủy Sinh tẩu không có đường để đi, đều có thể đến nơi này của chúng ta, như vậy chúng ta có thể giúp rất nhiều người.”
Hân Duyệt cười
nói: “Đúng vậy, chúng ta đều hiểu cảm giác thiếu tiền, nay nếu không lo
ăn uống, nên giúp đỡ người khác, dù sao chúng ta cũng không giống ai kia gian thương chỉ coi trọng lợi ích kiếm tiền.”
Tề Vân Đình vừa
mới vào cửa chợt nghe đến hai chữ “Gian thương”, trong lòng khó chịu. Cố tình Lăng Nhi lại có bộ dáng đề cao cảnh giác nhìn hắn, kết quả là trên trán chảy xuống ba đường sọc đen.
Hân Duyệt căn dặn Tiểu Nghiên sắp xếp chỗ ở cho Lăng Nhi, đưa cho nàng một bộ chăn nệm mới và những
đồ dùng cá nhân khác. Hai người tuổi không chênh lệch bao nhiêu, Lăng
Nhi không quen thuộc Uyển Châu cho lắm, cho nên hai người sau khi thương lượng liền ở chung một gian phòng.
Mấy ngày kế tiếp bảo Tiểu
Nghiên dẫn Lăng Nhi đi dạo chung quanh, làm quen địa hình Uyển Châu,
cũng đi xem cửa hiệu mặt tiền bên cạnh huyện nha.
Chỉ là vỏn vẹn
mấy ngày này, để Hân Duyệt đau đầu nhất chính là Lăng Nhi với Vân Hải
gặp mặt là có chuyện, vì thế nàng liền giống như một nhân viên làm công
tác hòa giải.
Hôm nay, Lăng Nhi hổn hển trở về: “Tỷ tỷ, chủ nhân
cửa hàng kia là một lão già cổ hủ, vừa nghe nói là nữ nhân muốn thuê cửa hàng, chết sống cũng không chịu, còn nói cái gì điềm xấu, ta cố nén
không có phát tác, nhưng mà......”
Hân Duyệt hơi trầm ngâm, thời
đại này đều là các nam nhân bên ngoài làm việc, đem cửa hàng cho nữ nhân thuê đúng là một chuyện mới lạ. Nói vậy thì cũng chỉ đành để nam nhân
đi thuê, nhưng nàng lại không muốn nhờ Vân Đình, mình tự làm việc của
mình, sao có thể mọi chuyện đều dựa vào hắn.
“Muội nói nữ cải nam trang thì thế nào?”
Có thể thử xem.
Một thư sinh tuấn tú ra vẻ vuốt vuốt hàm râu, phe phẩy cây quạt mang theo
một gã sai vặt đi vào cửa hàng kia: “Ông chủ, ta muốn thuê cửa hàng.”
“Cửa hàng của ta muốn cho thuê không sai, nhưng mà sẽ không cho người lạ thuê.” Ông già vuốt vuốt râu.
Ta cắn răng nhịn.
“Ôi chao, đây không phải là ông chủ Giang sao.” Hân Duyệt vừa vặn đi ngang qua.
“Đại thiếu nãi nãi sao hôm nay lại nhàn rỗi có nhã hứng ra ngoài đây.” Thư sinh thong thả tới cửa đón.
“Ta đi xem hai gian hàng đồ cổ mới mở của Vân Đình.” Hân Duyệt vào cửa.
Lão phu tử kia lúc đến dự tiệc ở Tề gia có nhìn thấy Hân Duyệt từ xa, có
một chút ấn tượng, nay vừa nghe đối thoại là biết ngay đó là đại thiếu
nãi nãi.
“Ta đến Uyển Châu định cư, đã có người không chịu cho ta thuê cửa hàng, thật là có ý tứ.”
“Lão trượng, nếu ta là người làm chứng thì sao?”
Lão nhân do dự một chút, Hân Duyệt liền nói tiếp: “Cửa hàng cửa ông xem ra
đã lâu rồi chưa có người thuê, dù sao đây cũng không phải nơi đông đúc,
lại gần huyện nha, nếu là người muốn lừa gạt cũng sẽ không thuê một cửa
hàng kế bên cửa Huyện thái gia.”
“Không dối gạt thiếu nãi nãi,
hai lão già chúng ta không có con cái, phải dựa vào hai gian nhà tổ tiên để lại này mà sinh sống. Mấy tháng nay chưa có người thuê đúng là cũng
sắp chịu không nổi, chỉ là nếu cho người xấu thuê, đó chẳng phải là hai
chúng ta không còn mạng sao?” Mặt ông ta lộ vẻ sầu lo.
“Ông yên tâm đi, ta chắc chắn ông chủ Giang không phải là người xấu.” Hân Duyệt nghiêm mặt nói.
“Thế nào, lão trượng, nếu ông đồng ý, ta có thể trả ngay một năm tiền thuê.” Thật không rõ những kẻ có tiền này vì sao mùa đông cũng cầm quạt phe
phẩy, Lăng Nhi bất đắc dĩ nghĩ.
“Được rồi, một năm là năm mươi lượng, ngươi phải cam đoan là chỉ mở cửa hàng làm ăn.”
“Được, quyết định như vậy.” Hân Duyệt đứng dậy để lão trượng viết hai bản văn
thư, giao tiền, ký tên đồng ý. Định kỳ một năm, nếu bội ước phải trả gấp đôi tiền thuê.
Lấy ngân phiếu năm mươi lượng cho ông lão, việc này liền thành.
Ngày thứ hai, biển hiệu Duyệt Lăng ký liền treo lên, Lăng Nhi đổi về nữ trang, ra vào cửa hàng.
Ông lão kia kinh ngạc hô lên: “Ngươi...... Ngươi......”
“Ta cái gì, công tử hôm qua là ca ca của ta, hắn là người làm buôn bán lớn, sau này cửa hàng nhỏ này giao cho ta quản lý.”
Ông lão đành phải ngậm bồ hòn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hân Duyệt dặn Lăng Nhi phải đối với hai ông bà lão tốt một chút, để bọn họ
cảm thấy cho chúng ta thuê cửa hàng là không thiệt thòi.
Lăng Nhi vào nhà trong mới biết được, hai ông bà lão này đúng là không dễ dàng,
bởi vì bà lão kia cũng giống mẫu thân của mình nằm liệt giường, chỉ phải nhờ ông lão chăm sóc. Một người nam nhân tất nhiên là không giỏi quán
xuyến, cũng không sạch sẽ.
Lúc Lăng Nhi nhìn thấy bà lão, đôi mắt liền đỏ, nhớ tới mẫu thân của mình. Vì thế, cô nương miệng mồm chua
ngoa bụng dạ đậu hũ này không nói hai lời, xắn tay áo làm việc, nấu một
bồn nước nóng, tắm rửa cho bà lão một phen, lại đem đệm chăn đi giặt
giũ, thu dọn nhà cửa sạch sẽ.
Hai ông bà lão cảm động không nói
nên lời, sau đó buổi trưa Lăng Nhi cũng không về, mua chút đồ ăn làm
tốt, ở lại ăn cơm cùng bọn họ, từ từ hai ông bà lão đối với nàng giống
như con gái ruột thịt.
Nữ nhân muốn kiếm tiền rất nhiều, không lo tìm không thấy công nhân, sắp tới lễ mừng năm mới, mọi người đều thích
mua những vật mang nghĩa vui mừng, vì thế không lo sản phẩm bán không
được. Chỉ là mới khai trương nên nhiều người chưa biết, sinh ý của Duyệt Lăng ký không nhiều không ít.
Không được, phải nghĩ cách quảng cáo thôi.
Hân Duyệt đến đây hai lần đều nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa gây sự chú ý, sau khi nghe ngóng mới biết được là Chúc gia tứ thiếu nãi nãi, cũng
chính là nhị thiên kim của Tri Phủ mỗi ngày về nhà thăm mẫu thân bị
bệnh. Người qua đường đều tránh qua hai bên đường, đối với xe ngựa kia
vô cùng kính trọng.
Có rồi, đây không phải là cái biển quảng cáo sống sao.
Vì thế chiếc xe bị ngăn lại trước cửa huyện nha, nha đầu báo lại: “Tề gia đại thiếu nãi nãi cầu kiến.”
Thiên kim Tri Phủ nghe nói là Tề gia đại thiếu nãi nãi nên cũng cho vài phần
mặt mũi, sai người vén màn xe, Hân Duyệt tiến lên nói: “Tứ thiếu nãi nãi hữu lễ, nghe nói lệnh đường thân thể khiếm an, người mỗi ngày không
quản vất vả về nhà thăm, chúng ta đều thập phần bội phục, cảm động. Chỗ
của ta có một đôi kết Bát bảo như ý Phúc tự đoàn viên, ngụ ý bình an cát tường, mang theo chúc phúc của các tỷ muội, hy vọng người có thể nhận
lấy.”
Nàng vừa nhìn thấy hoa văn chữ phúc được kết thêm bảo
thạch, trong lòng rất thích, hơi hơi gật gật đầu: “Đa tạ thịnh tình của
đại thiếu nãi nãi, ta mà từ chối thì thật không phải.”
“Ta sẽ bảo bọn nha đầu treo trên xe, có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, trừ khử xui xẻo trên đường.”
“Được, làm phiền.”
Vì thế, có hai tiểu nha đầu treo hai cái kết Trung Quốc ở hai bên thùng
xe, được đính đá quý dưới ánh mắt trời chiếu lấp lánh. Nhà giàu ra tay
tất nhiên sẽ không hẹp hòi, sai người lấy mười lượng bạc thưởng cho hai
tiểu nha đầu, việc mua bán này liền không lỗ vốn.
Nói đến cũng
khéo, Tri Phủ phu nhân bệnh lâu không khỏi, Hoàng Thượng phái ngự y tới
chẩn trị, nửa tháng sau thế nhưng thật sự bình phục. Vì thế, một đôi kết Trung Quốc mang theo nghĩa cát tường may mắn mỗi ngày rêu rao gây sự
chú ý khắp nơi, thành vật may mắn được mọi người công nhận.
Quan to hiển quý đều noi theo, đơn đặt hàng bay đến nhiều như bông tuyết mùa đông.
Kiếm được tiền rồi, Hân Duyệt liền mang tiền trả về chỗ rương để ngân phiếu, tiền ngày trước coi như mượn của Tề Vân Đình đi.
Nàng cũng vô cùng cảm khái, nữ nhân muốn làm việc thật quá khó khăn, tuy nói không để Vân Đình giúp đỡ, nhưng cũng vô hình trung dùng danh nghĩa phu nhân của hắn để làm một việc.
Cũng may tất cả đi vào quỹ đạo, tiếp theo chỉ cần thuê nhiều người làm hơn là được.