Cửa tiệm này trông hết sức bình thường, tên cửa tiệm cũng rất đỗi bình thường – “Quang Minh”.
Hôm ấy, có một vị khách kỳ lạ đến cửa tiệm.
Lúc vị khách đó đẩy cửa bước vào, Hứa Tâm An đang cúi đầu lau mắt kính.
Khi nghe tiếng chuông cửa vang lên “kính coong”, cô vội nhiệt tình chào đón: “Kính chào quý khách.”
Hứa Tâm An vừa nói vừa ngẩng đầu trong vô thức, liền nhìn thấy một chàng
trai trẻ tuổi cao ráo đang bước vào. Anh ta có mái tóc màu nâu đỏ, sống
mũi rất cao, đôi mắt sang ngời mang đến cho người khác cảm giác rất dễ
chịu, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai.
Hứa Tâm An nhanh chóng đeo
kính lên, thì ra là một soái ca, phải ngắm thật kỹ mới được, ngắm cho đã con mắt rồi tâm trạng cũng sẽ vui hơn.
“Cô là chủ tiệm hay nhân viên làm công vậy?” Soái ca hỏi.
Hứa Tâm An ngẩn người một lúc, người này hỏi vậy có ý gì nhỉ?
“Xin hỏi anh muốn mua gì? Tiệm chúng tôi chuyên kinh doanh các loại nến, nến phục vụ đám cưới, đám tang, nến chiếu sáng, trang trí, loại nào cũng
có, còn cả nến điện từ, vừa hiệu quả vừa bảo vệ môi trường, lại tiện lợi và hợp mỹ quan. Hôm nay là Halloween, tiệm chúng tôi bán kèm cả mặt nạ
quỷ và đèn bí đỏ, khuyến mãi đặc biệt mua một tặng ba. Chưa hết đâu, chỉ cần ghé thăm tiệm là được tặng thêm kẹo nữa đấy.”
“Cô là chủ
tiệm hay nhân viên làm công?” Khuôn mặt của soái ca tóc đỏ rực vẫn lạnh
tanh, phớt lờ hoàn toàn lời giới thiệu nhiệt tình của Hứa Tâm An, nghiêm nghị hỏi lại câu kia lần nữa.
Thái độ anh ta khó chịu, chẳng
lịch sự chút nào. Hứa Tâm An thấy ngắm cũng đã mắt thật, nhưng tiếc là
không khiến tâm trạng người ta trở nên vui vẻ, chàng trai này có đẹp hơn nữa vẫn phải trừ anh ta vài điểm.
“Tôi chính là chủ tiệm.” Hứa
Tâm An thật sự muốn biết, khách đến tiệm của cô mua nến thôi mà, là chủ
tiêm hay nhân viên tiếp đón thì có gì khác biệt.
“Là cô sao?” chàng trai nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hứa Tâm An một lượt, dường như có chút hoài nghi.
Hứa Tâm An mỉm cười với anh ta, muốn tin hay không thì tùy, tặng anh nụ
cười miễn phí này đấy. Bây giờ bán nến thôi cũng khó khăn đến thế, kinh
doanh đúng là chẳng dễ tẹo nào.
Khóe miệng của chàng trai khẽ cong lên: “Tôi là Tất Phương.”
“Ừm.”
Là Tất Phương thì sao chứ? Nếu anh ta nói mình là Hoàng Hà, cô có thể đáp
lại ở đây không có Trường Giang. Nhưng anh ta bảo mình là Tất Phương, cô thì không biết Tất Phương thường đi đôi với thứ gì. Hơn nữa giọng điệu
của anh ta quá đỗi ngạo mạn, cô lại âm thầm trừ anh ta thêm vài điểm.
Tất Phương chau mày: “Cô không biết tôi sao?” Anh ta nói như thể mình là
siêu sao nổi tiếng, cả thế giới này đều phải biết đến anh ta vậy.
“Xin lỗi anh, tôi không biết.” Hứa Tâm An cười rất tươi tắn, đã mở tiệm làm
ăn nhất định phải giữ được thái độ hiếu khách, vậy nên mới nói buôn bán
quả thật là không dễ dàng gì.
“Hỏa Thần Tất Phương.” Chàng trai lại nói.
“Ừm.” Hứa Tâm An gắng mãi mới nặn ra được từ này.
“Ừm cái gì mà ừm?” soái ca tự xưng là Tất Phương hình như đã mất hết kiên
nhẫn, “Cô không đọc sách à, đến Tất Phương là ai cũng không biết.”
“Tôi biết Tất Phương.” Hứa Tâm An cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi, “Chỉ là một Điểu tinh (*) thôi mà.”
(*) Con chim thành tinh, yêu tinh chim.
Có điều là cô không biết chàng soái ca mắc bệnh thần kinh này đến tiệm của cô nói một câu kỳ quặc “Tôi là Tất Phương” thì cô nên trả lời thế nào.
Chẳng lẽ cô lại đáp rằng “Chào người anh em, đã lâu không gặp, tôi là
Chúc Dung” sao? Tất phương với Chúc Dung có quan hệ thế nào, chắc không
giống Hoàng Hà và Trường Giang đâu nhỉ. Ai biết được chứ? Dù sao cô cũng không biết. Hiên ngang thể hiện việc mình không biết như vậy khiến cô
bỗng thấy mình đúng là thiên hạ vô địch!
“Điểu tinh?” sắc mặt Tất Phương trở nên khó coi: “Tôi không phải ‘điểu tinh’, tôi là Thần Hỏa Mộc.”
“Ừm.” Hứa Tâm An lại gật đầu, cô thấy anh ta không phải là Điểu tinh mà bị thần kinh thì đúng hơn. (*)
(*) chơi chữ: chữ “tinh” trong “Điểu tinh” (chon chim thành tinh) và “kinh” trong “thần kinh” đều đọc là “jing”.
Cô biết Tất Phương là Thần Hỏa Mộc trong thần thoại, nhưng mỗi phiên bản
thần thoại lại mô tả khác nhau. Đa phần đều nói Tất phương giống sếu đầu đỏ, toàn thân xanh biếc xen những vằn đỏ. Hứa Tâm An nhìn mái tóc của
chàng trai đối diện, một màu đỏ rực, trông cũng ra dáng lắm, có điều nếu anh ta đeo thêm một cái mặt nạ chim thì trông sẽ càng giống hơn. Truyền thuyết kể rằng Tất Phương là dấu hiệu của hỏa hoạn, cũng có truyền
thuyết khi Hoàng Đế xuất trận chinh chiến với Quỷ Yêu, Giao Long điều
khiển chiến xa, còn Tất Phương thì theo bên cạnh.
“Vậy xin hỏi
rốt cuộc quý ngài đến đây muốn mua gì?” Hứa Tâm An hỏi, “Hôm nay là
Halloween, đi thẳng rẽ trái là quảng trường Phỉ Thúy, ở đó đang tổ chức
vũ hội ngoài trời. Tuy đây là ngày lễ của phương Tây, song nếu anh muốn
hóa trang thành Tất Phương hay Diêm Vương, hoặc là yêu ma quỷ quái nào
khác cũng không thành vấn đề. Có điều tiệm chúng tôi đã bán hết mặt nạ
quỷ rồi, không có mặt nạ nhưng có cánh đen, giờ chỉ còn lại hai cái loại nhỏ thôi. Có hai đôi cánh cũng ngầu lắm đấy. Hôm nay là ngày lễ, mọi
mặt hàng ở đây đều được khuyến mãi giảm giá hai mươi phần trăm.”
Tất Phương lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc.
Sao đây? Nụ cười giả tạo trên mặt Hứa Tâm An tắt lịm.
Cô đã cố gắng làm một bà chủ hết lòng vì công việc, nhiệt tình giới thiệu
sản phẩm, thậm chí không ngại cả kẻ bị thần kinh này, nếu cha cô mà biết được nhất định sẽ cảm động tới rơi nước mắt cho xem.
“Tôi muốn Nến Hồn.” Cuối cùng thì Tất Phương cũng đáp.
“Nến Gọi Hồn à?” Hứa Tâm An mỉm cười: “Anh đến đúng chỗ rồi đấy, loại nến
đặc biệt như thế không mua được ở tiệm khác đâu. Trên thân nến gọi hồn
có kí hiệu đặc biệt, tối ngày đầu thất (*), bày đồ của người đã mất ở
bên cạnh, là có thể gọi hồn của người đó về, tuy anh không nhìn thấy,
song người kia vẫn nghe được tất cả những lời anh nói. Nếu lúc người kia còn sống anh còn lời chưa kịp nói thì có thể nhân cơ hội này mà nói hết ra, nhưng khi nến cháy hết là lúc người đó cũng phải rời đi, không còn
cơ hội trở lại nữa, nên anh nhất định phải tận dụng thời cơ thật tốt.
(*) Ngày thứ bảy sau khi mất.
Tất Phương nóng nảy ngắt lời cô: “Tôi không cần nến Gọi Hồn, tôi muốn Nến Hồn.”
“Loại nến có liên quan đến hai chữ ‘Nến Hồn’ chỉ có Nến Gọi Hồn thôi.” Trong
lòng Hứa Tâm An đang âm thầm vỗ tay nhiệt liệt tán dương sức chịu đựng
của mình.
“Loại nến tôi cần là Nến Hồn, chỉ có hai chữ “Nến Hồn” thôi.”
Giọng điệu vô cùng bá đạo và ngang ngược, mái tóc màu nâu đỏ càng tô đậm dáng vẻ giận dữ của anh ta. Đôi mắt đúng là rất đẹp, khóe miệng nhếch lên
hết sức quyến rũ.
Nể mặt anh ta đẹp trai, cố nhẫn nhịn thêm chút nữa. Sau khi cổ vũ bản thân, Hứa Tâm An tiếp tục mỉm cười: “Vậy xin hỏi “Nến Hồn” anh muốn tìm có công dụng gì?”
“Sau khi đốt cháy Nến Hồn,
chủ tiệm sẽ niệm chú, niệm chú xong thì thần ma bị ếm bùa chúa sẽ ra đi
một cách thanh thản, một cái chết thật sự.”
Cuối cùng Hứa Tâm An đã không cười nổi nữa.
Thần ma bị ếm bùa chú? Cái chết thật sự?
“Nói như thông thường thì thần mà toàn chết giả à?” Tuy điều này không phải trọng điểm, nhưng cô thật sự rất tò mò.
Tất Phương gõ tay lên bàn: “Quan trọng là Nến Hồn đang ở đâu? Mau đem ra đây.”
“Không không, quan trọng là thần ma đang ở đâu?”
“Trước mặt cô.”
Hứa Tâm An há to miệng, cô dám chắc bây giờ mặt mình trông rất ngớ nhẩn,
nhưng cô thật sự chẳng buồn che giấu, mặc xác nụ cười giả tạo kia đi
thôi. Nhìn người ta xem, lên cơn thần kinh mà còn tự tin thong dong như
thế, vừa phóng khoáng vừa đầy khí chất, đây là một cảnh giới hoàn toàn
mới, cô được mở rộng tầm mắt rồi, cũng không tính là thiệt thòi gì.
“Vậy nên, vị thần này…” Rõ ràng là Điểu tinh, nhưng giờ không phải lúc bận
tâm đến cách xưng hô, cũng không phải lúc nói cho anh biết sự thật tàn
khốc, rằng anh ta là một người mắc bệnh thần kinh. Cô thực sự hết sức tò mò, bèn hỏi: “… Anh đến chỗ tôi tìm cách chết à?”
“Chẳng phải tiệm cô là “Tiệm Tìm Cái Chết” sao?”
“Tiệm gì?”
“Tiệm Tìm Cái Chết.”
“À.” Hứa Tâm An như hiểu ra mọi chuyện, từ “À” kéo một hơi dài, “Xin lỗi
nhé, vị thần này.” Giọng của cô cũng rất chân thành: Tiệm của tôi tên
‘Quang Minh’, tiệm nến Quang Minh. Anh có biết chữ Hán không? Bảng hiệu
treo ngay trước cửa tiệm đấy, tiệm nến Quang Minh, số 15 đường Phỉ Thúy. Tiệm nhà tôi kinh doanh từ bao đời nay, nghe nói không thể kể hết lịch
sử ngày xưa, trước giờ chưa từng đổi tên, tên tiệm vẫn luôn là ‘Tiệm nến Quang Minh’.”
“Tôi biết.” Tất Phương nói.
Anh biết mới là lạ! Hứa Tâm An đẩy nhje gọng kính của mình, mỉm cười nói: “Anh biết thì tốt. tôi tặng anh hai cây nến, hai cái cánh đó cũng tặng anh luôn đấy,
thêm ít kẹo nữa. Ngày lễ thế này, những người cosplay thần thánh như anh thật vất vả, lấy chút đồ rồi tới quảng trường Phỉ Thúy chơi vui vẻ nhé. Sẵn tiện hỏi thử mấy tên yêu quái khác xem ‘Tiệm Tìm Cái Chết’ mà anh
muốn tìm ở đâu.”
“Ở ngay đây!” Tất Phương thấy bất mãn với cách
nói qua loa hời hợt muốn đuổi khéo của Hứa Tâm An: “Tiệm Tìm Cái Chết”
chỉ bán nến, truyền từ đời này sang đời khác. Gia tộc họ Hứa nhà cô nắm
giữ Nến Hồn hơn hai ngàn năm. Nếu cô không biết chuyện này chúng tỏ cô
không phải là chủ tiệm thực sự.
Còn nắm giữ Nến Hồn hơn hai ngàn năm nữa, nghe có vẻ oai quá nhỉ!
Hứa Tâm An ôm trán: “Nếu tôi thừa nhận không phải chủ tiệm thực sự thì anh có chịu tha cho cái tiệm nhỏ này của tôi không?”
Tất phương chau mày: “Vậy lúc nãy cô đã nói dối, làm lãng phí thời gian của tôi đúng không?”
Hứa Tâm An thở dài: “Vị thần này, đồn cảnh sát ở ngay bên đường, tôi chỉ cần kêu lên một tiếng là họ sẽ nghe thấy ngay.’
“Thế thì sao nào?” Vị thần đó hỏi: “Bọn họ sẽ bắt cô vì tội nói dối làm lãng phí thời gian của tôi à?”
Hứa Tâm An hỏi ngược lại: “Vậy xin hỏi vị thần này, giờ anh muốn thế nào”
“Tôi cần Nến Hồn.”
“À” Hứa Tâm An kéo dài giọng, cô lại tò mò nưa rồi, “Vị thần này, anh muốn tự sát hay là giết người khác?”
“Tự sát.”
“À.”
“Cô cười giả tạo quá, nhìn khó coi chết đi được, à tới à lui cũng khiến
người khác thấy phiền đó. Vừa mới bước ra ngoài đã nhìn thấy vẻ mặt này
của mấy người, tâm trạng càng tồi tệ hơn. Còn nữa, trên đời này chẳng
còn chuyện gì vui thú cả, tôi đã trải qua tất cả rồi, hết thảy đều vô
vị, thần sống lâu quá cũng lắm muộn phiền, chi bằng chết đi cho xong.”
Hứa Tâm An đẩy gọng kính, rất muốn nói với anh ta là, khỏi mất công tìm
tiệm Tìm Cái Chết để cầu chết làm chi, vì loại người như anh ta – không
những ngạo mạn, tự cao tự đại, bất lịch sự lại thiếu gia giáo, hở ra là
nhạo báng người khác, ra đường thêm vài lần thì sớm muộn gì cũng bị
người ta đánh chết. Tuy nhiên cô không thể nói như thế được, vì cô không phải loại người như anh ta, cô vừa lễ độ vừa hiền hậu. Bởi thế cô đang
cân nhắc xem nên báo cảnh sát giúp anh ta tìm người nhà hay nên đưa anh
ta vào bệnh viện nào đó.
Lúc này Tất Phương lại lên tiếng hỏi: “Chủ tiệm thật sự đang ở đâu?”
“Đi du lịch rồi.” Hứa Tâm An thành thật trả lời.
Cửa tiệm này vốn do cha cô kinh doanh, tuy từ nhỏ cô đã quản lý việc trong
tiệm nhưng chỉ là phụ việc mà thôi. Sở thích của co là đọc sách, cô áo
ước mở một tiệm cà phê sách. Tuy nhiên, mỗi khi cô lên tiếng đề nghị
“Tiệm nến khó kinh doanh lắm, hay chúng ta đổi sang tiệm cà phê sách đi” thì cha cô liền nói sẽ đánh chết cô, bởi vậy cô đành ngậm ngùi cho qua.
Cha cô đã không đồng ý đề nghị của cô thì thôi, lại đột ngột tuyên bố muốn
thực hiện ước mơ thời trẻ là đi du lịch vòng quanh thế giới, rồi ông cứ
thế bỏ lại cửa tiệm đi mất, khi ra đến sân bay mới gọi cho cô, “Con gái, tiệm nến giao lại cho con đó, cha đi chơi một chút rồi về ngay, nhanh
lắm, chỉ mấy năm thôi à.”
Thật quá đáng, “mấy năm” mà bảo “nhanh lắm”.
Hơn nữa ông cũng biết già rồi phải thực hiện “ước mơ thời trẻ”, sao ông
không để cô thực hiện ước mơ của mình nhân lúc cô “còn trẻ” cơ chứ,
doanh thu của tiệm nến nhất định không bằng tiệm cà phê sách rồi.
Hứa Tâm An bị cha cô chọc tức muốn chết, song muốn mắng cũng không mắng
được, bởi vì ông không những cố tình chạy tới những câu lạc bộ hẻo lánh
hoặc nhưng hang đồng thần bí không sao liên lạc được, còn kể lể là không có nhiều tiền cần phải tiết kiệm. Thỉnh thoảng ông mới gửi email kể về
chuyến du lịch, lâu thật lâu mới gọi một cuộc điện thoại chứng minh mình chưa chết. Mới đó đã hơn ba tháng trôi qua.
“Khi nào thì trở về?” Tất Phương hỏi.
“Ông ấy nói sớm thôi, chỉ khoảng mấy năm.” Lần này nụ cười của Hứa Tâm An là thật lòng, bởi cô thấy gương mặt Tất Phương tái mét.
Tất Phương trừng mắt nhìn cô: “Thôi bỏ đi, cô chẳng biết gì hết, cho dù tìm được Nến Hồn cũng không niệm chú được.”
“Đúng là thế đó.” Hứa Tâm An phụ họa.
“Tôi nên đi tìm cửa tiệm khác thôi.”
Hứa Tâm An chợt tươi tỉnh hẳn, tốt lắm, quyết định sang suốt.
Vẻ mặt Tất phương vô cũng miễn cưỡng, vừa đi vừa nói cửa tiệm này là gần
nhất, không ngờ lại sắp dẹp tiệm, khiến anh ta phải đi tới nơi xa xôi để kiếm tiệm Tìm Cái Chết, đúng là mệt mỏi, phiền phức quá, đúng là abc
xyz gì gì đó…
“Kính coong”, cửa tiệm mở ra rồi đóng lại trong tiếng chửi thề của Tất Phương.
“Phù~” Hứa Tâm An thở một hơi dài, cuối cùng thì vị thần vị thần kinh kia cũng đi rồi.