Đối với một gương mặt như hoa như ngọc như thế mà cũng hạ thủ được, quả nhiên cầm thú, Tô Bạch yên lặng nhìn trò cười trước mắt.
May là Phong Vô Tình không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên buông nàng ra, mặc cho Hàn Bích Ba ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cút đi!" Hàn Bích Ba
hiền lành mà thấp giọng đáp một tiếng, nghiêm túc rời đi.
Trong mật thất lại lần nữa yên tĩnh lại, Phong Vô Tình đột nhiên cười quỷ dị, dặn nghỉ ngơi cho tốt xong liền rời đi.
Lượng tin tức quá lớn nên đầu óc có vẻ tiếp thu không nổi, Tô Bạch ôm đầu, nỗ lực nhớ lại nội dung tiểu thuyết, ý đồ tìm ra manh mối hữu dụng giúp
mình vượt qua nguy hiểm, làm một cái phó bản nhỏ đi Bách Quỷ thành, mục
đích chủ yếu đương nhiên là cung cấp cho nam chính giá trị kinh nghiệm
và giá trị vũ lực. Nam chính mang theo hậu cung khổng lồ của hắn lánh
nạn đến nơi đây, kinh động Phong Vô Tình ẩn nấp ở Bách Quỷ thành, toàn
bộ bị hắn cầm tù, Phong Vô Tình muốn đem Điền Doanh Doanh cùng Tiết Diệu Âm làm thành con rối, trong lúc vô tình dẫm phải tử huyệt của nam
chính, dẫn tới linh lực của hắn bạo phát, nguy cơ trước mắt thuận lợi
đột phá.
Tên Phong Vô Tình này ngoại trừ tính cách biến thái ra,
còn có một sở thích vô cùngcổ quái quỷ dị, không sai, hắn là người nhan
khống (dễ xiêu lòng vì nhan sắc). Người nhan khống khác chính là đối với poster của minh tinh làm mấy chuyện không đứng đắn, nghiêm trọng nhất
là quỳ gối trước máy tính liếm bình, mà thành chủ đại nhân của chúng ta
đương nhiên sẽ không đi con đường tầm thường như thế, hắn thích đem mỹ
nhân làm thành con rối, giữ lại bên mình.
Hắn không hề có một
chút sức kháng cự nào đối mỹ nhân, đặc biệt yêu thích những người có đôi mắt đẹp, vậy nên Điền Doanh Doanh cùng Tiết Diệu Âm bởi vì đều có đôi
mắt đẹp mới bị hắn lựa chọn, sở thích của Phong Vô Tình đã đạt đến mức
điên cuồng, đây cũng chính là lý do tại sao Tô Bạch tại bước ngoặt cuối
cùng sẽ lộ mặt ra.
Nếu hắn đoán không lầm, chính mình cùng bọn Mộ Thanh Giác đều phải bị làm thành con rối, đương nhiên là con rối cũng
phải phân ra nhiều loại, ví dụ như dựa vào gương mặt cứu vãn thế giới
của Tô Bạch thì sẽ được Phong Vô Tình tự mình xử lý, làm thành con rối
cao cấp, chẳng những trên người không có một chút mùi lạ, thậm chí còn
sẽ tản ra một mùi thơm nhàn nhạt —— điểm này vừa rồi đã chứng thực ở
trên người Hàn Bích Ba, quan trọng nhất chính là dung mạo sẽ vĩnh viễn
được duy trì ở trạng thái đỉnh phong của cơ thể, mà đãi ngộ của bọn Mộ
Thanh Giác phỏng chừng sẽ kém một chút, sau khi bọn họ hoàn toàn biến
thành con rối sẽ không có quyền lợi ở lại địa thành của Phong Vô Tình
nữa, bị đuổi tới Bách Quỷ thành đi lang thang, hít âm sát quỷ khí trôi
nổi, sau đó chậm rãi hư thối.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính
là phải bảo đảm an toàn của bọn Mộ Thanh Giác, Tô Bạch cũng không muốn
nhìn bọn họ biến thành một đám xác không hồn, hắn ngẩng đầu nhìn mật
thất một chút, sự hăng hái vạn trượng trào lên trong lòng nháy mắt đã bị mai một, tự do đã bị người ta cướp đi rồi, còn cứu thế như thế nào nữa
đây?
Lát sau có một con rối thiếu niên mỹ mạo tiến vào, thấp
giọng nói: "Thành chủ cho mời, xin theo ta." Sau đó liền không nói một
lời mà dùng đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn trống rỗng của hắn nhìn Tô Bạch.
Đậu má! Chân Tô Bạch lúc ấy liền mềm đi, nhận mệnh mà đi theo phía sau hắn, vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, nhìn ra được mười phần ý đồ
xây dựng chỗ bên dưới tòa thành này, nơi nơi nguy nga lộng lẫy suýt nữa
chọc mù mắt chó, góc tường trưng bày chậu hoa mỹ lệ, trên vách đá khảm
dạ minh châu giá trị xa xỉ, trong không khí ẩn chứa một mùi thơm ngọt
ngào tựa như hoa lan lại tựa như xạ hương.
Tô Bạch vốn dĩ còn
muốn âm thầm ghi nhớ tuyến đường đến ngục giam, kết quả bị con rối mỹ
thiếu niên dẫn quẹo đông quẹo tây, tư duy đảo lộn, dứt khoát từ bỏ.
Đi được tới chỗ cửa đá nọ, mỹ thiếu niên ngừng lại, chậm rãi duỗi tay gõ
lên cửa đá, khó khăn gõ vài cái, cửa đá mở ra, mỹ thiếu niên mặt không
biểu tình nghiêng người mà nhìn Tô Bạch, Tô Bạch bất chấp khó khăn đi
vào, cửa đá sau lưng ma sát một tiếng đóng lại.
Tô Bạch ngẩng đầu cẩn thận xem xét, trong lòng ngạc nhiên, nơi này thay vì nói là mật
thất chi bằng nói là cung điện, cùng chỗ ở Tô Bạch hoàn toàn không thể
đem ra so sánh với nhau được, trên đài cao bày một cái tọa ỷ bằng vàng
nguyên chất, hai bên trái phải là bàn long ngọc trụ, bên trái đặt một
chiếc trái giường vuông mềm mại có màn lụa buông xuống, ngược lại bên
phải là suối nước nóng sương mù dày đặc.
Bóng người xẹt qua, Phong Vô Tình ra tay nhanh như chớp, nhanh chóng đem Tô Bạch lột sạch sẽ.
Tô Bạch: =口=! Không còn cách nào cùng nhau chơi đùa vui vẻ sao?!
May mắn động tác của Phong Vô Tình không phải hướng về phía hắn tà mị cười
"Bảo bối, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi." mà là một chưởng đem hắn
đẩy xuống suối nước nóng, sặc đến thiếu chút nữa không nhả ra được, đây
là việc người làm?!
Ho ra nước vừa sặc vào trong cổ họng, Tô Bạch chật vật ghé vào đá cẩm thạch xây ven bờ hồ, lau mặt một cái, khinh bỉ
nói: "Tường bệnh viện tâm thần sập rồi hả?"
Phong Vô Tình nghe
cái hiểu cái không, có điều xem vẻ mặt của hắn cũng biết không phải lời
hay ho gì, vậy nên liền giả vờ không nghe thấy, "Nước trong này là ta
mất bao nhiêu công sức mới làm ra được, bên trong chính là có không ít
nước linh hoa linh thực, ngâm vài lần sẽ có lợi cho thân thể của ngươi."
Ngươi tốt bụng như vậy sao? Tô Bạch nghi ngờ mà nhìn hắn.
Phong Vô Tình mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, say mê mãn nhãn: "Có nước suối này, lại thêm thuốc ta điều chế cho ngươi, nhất định có thể khiến
cho thân thể của ngươi nhanh chóng đạt tới trạng thái đỉnh phong, tại
thời khắc đẹp đẽ nhất của sinh mệnh làm thành con rối, vẻ đẹp mỹ lệ của
ngươi sẽ vĩnh hằng bất biến..."
Tô Bạch:... Ta đã sớm biết sẽ như vậy, cái tên vô tình vô sỉ vô cớ gây rối thế giới!
Không thèm đếm xỉa đến vẻ bất mãn trên mặt Tô Bạch, Phong Vô Tình ngồi ở cách đó không xa, nhàn hạ tự uống một mình mà thưởng thức cảnh mỹ nhân tắm
gội, Tô Bạch phủi da gà rơi đầy đất, bị một tên biến thái nhìn mình tắm
rửa, cảm giác cả người đều không được tự nhiên, hơn nữa, luôn có loại
cảm giác có lỗi với Mộ Thanh Giác là sao đây?!
Thử phản kháng, bị đối phương một quất cho câu uy hiếp "Ta sẽ giết hết đồng bọn của tiểu
tử nhà ngươi nha" ép hắn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đại khái là
Tô Bạch sắp trở thành mỹ nhân của riêng hắn nên rất hợp ý hắn, Phong Vô
Tình sa vào một loại trạng thái phấn khởi điên cuồng, bắt đầu lẩm bẩm
giống như giảng giải cách hắn chế tác con rối như thế nào, chọn lựa mỹ
nhân đẹp nhất như thế nào, phải là dạng mỹ nhân ra sao mới có thể gây
cho người khác thương tiếc, làm sao khiến cho bọn họ thể xác và tinh
thần đều sung sướng, duy trì trạng thái tốt nhất, lúc linh hồn tách ra
khỏi thân thể cầu xin hắn dừng tay như thế nào.
Nếu không phải
nước hồ ấm áp, Tô Bạch tin rằng mình hiện tại nhất định là tay chân lạnh lẽo, đậu má, ngươi biến thái đồng bọn ngươi có biết không?
Phong Vô Tình càng nói càng hưng phấn, Tô Bạch run rẩy thân mình nghe chuyện, có điều, hắn cũng dần dần phát hiện một ít manh mối, người này tư tưởng vô cùng cực đoan mà tính tình quái dị, luôn có cảm giác thương tiếc
cùng ước ao sâu đậm đối với những người có dung mạo đẹp đẽ, cho rằng
những người này trời sinh nên được người khác yêu quý, ngược lại, những
kẻ xấu xí như Chung Vô Diệm thì nên bị thiêu sống.
Cái xã hội nhìn mặt mà sống này...
Hơn nữa hắn giống như yêu thích những người âm nhu thanh tú hơn, còn đối
với người cao lớn khỏe mạnh như Mộ Thanh Giác lại vô cảm, không, không
phải vô cảm, mà là chán ghét từ sâu trong nội tâm, mặc dù hắn cật lực
giấu diếm, nhưng trong giọng nói lại hàm chứa lờ mờ bất mãn cùng xem
thường.
Tô Bạch bất đắc dĩ mà thở dài, luôn cảm thấy Phong Vô
Tình rất giống mấy kẻ điên hoặc nhà khoa học lập dị hiến thân vì nghệ
thuật, thiên tài và kẻ điên từ trước đến nay chỉ kém một bước, từ trong
lời nói và hành động của Phong Vô Tình không khó để nhìn ra người này đã từng được dạy dỗ đàng hoàng quá, thậm chí mơ hồ mang theo khí chất
thanh lịch, lại nhìn kỹ dung mạo của hắn, làn da vô cùng tái nhợt thường khiến người ta không để dung mạo thực sự của hắn, chính là ngoại trừ
một số thứ thì hắn thật sự cũng là một nam nhân anh tuấn cường tráng đẹp trai ngời ngời.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến hắn biến thành bộ dạng như bây giờ?
Ngâm liên tục đến khi da dẻ nhăn nheo mới được phép rời đi, dù sao cũng bị
thấy hết rồi, nơi này lại không có mấy thứ như bình phong che đậy, dứt
khoát ở trước mặt Phong Vô Tình thoải mái mặc quần áo vào, hắn đã sớm
phát hiện Phong Vô Tình nhìn hắn bằng ánh mắt giống như người bình
thường nhìn thấy hoa cỏ đẹp đẽ vậy, ngoại trừ ham muốn quỷ dị muốn chiếm mình làm của riêng thì hắn chỉ đơn thuần là thưởng thức, không có mảy
may □□. Cũng đúng, không thể nào mà chính mình cong liền cảm thấy tất cả nam nhân trên đời đều là công là thụ, kiếp trước đi học trọ ở ký túc xá nam sinh cũng không thiếu người trần truồng lúc ẩn lúc hiện.
Mỹ
nhân đi tắm, Phong Vô Tình như cười mà không cười nhìn, đột nhiên thần
sắc biến đổi, nhanh chóng tiến lên đoạt lấy cái gì đó, lạnh lùng nói:
"Ngươi lấy ở đâu ra?"
Tô Bạch nhìn thoáng qua vật trong tay mà
hắn nghi ngờ, không phải là một cái túi Càn Khôn bình thường sao, có gì
đáng kinh ngạc... A? Đây không phải là thứ mà Vân Tiêu đưa cho hắn sao?
Túi Càn Khôn này phẩm tính bình thường, Phong Vô Tình tuy không phải là chủ nhân của nó, nhưng mạnh mẽ phân ra thần thức cũng có thể tiến vào xem
xét, bên trong là một ít linh thực linh thảo, còn có hai món pháp khí
trung phẩm, chỉ là đây không phải là điều quan trọng, quan trọng cấm chế trong túi Càn Khôn có xuất xứ từ Ngọc Hoa phái.
Phong Vô Tình sắc mặt như nhau, thần tình kích động mà lẩm bẩm nói: "Lại là là hắn... Quả nhiên là hắn..."
Cái này thế mà cũng có bí mật? Tô Bạch nghe xong giống như rơi vào trong
sương mù, túi Càn Khôn này chỉ là một món đồ tầm thường, nếu không ngày
đó Vân Tiêu tặng cho thì hắn cũng không dám tùy tiện nhận lấy, tại sao
lại khiến Phong Vô Tình sắc mặt đại biến? Nếu không phải túi Càn Khôn
tùy thân, vậy chỉ có thể là nguồn gốc Ngọc Hoa phái của nó, chẳng lẽ nói Phong Vô Tình cùng Ngọc Hoa phái có gì đó sâu xa? Chỉ là Ngọc Hoa phái
luôn luôn theo đuổi việc siêu thoát thế tục, đệ tử trong phái toàn bộ ở
ẩn, cũng rất ít khi tham dự sự tình ở Cửu Châu Tu Chân giới, liền lấy
chuyện Huyền Thiên bí cảnh lần trước mà nói, nếu không phải là Phó Bão
Cầm tự mình đi thỉnh cũng ở Ngọc Hoa phái nơi thiếu dương sơn tao ngộ
yêu tu, nửa thật nửa giả mà bị thương, dùng một màn khổ nhục kế, Ngọc
Hoa phái chưởng môn Vô Ưu Chân Nhân sao lại dễ dàng đồng ý để đệ tử đi
vào?
Chờ chút, Vô Ưu Chân Nhân? Như vậy xem ra đời trước của Ngọc Hoa phái chữ lót là Vô, Phong Vô Tình kia suy cho cùng vừa khéo, hay
là...
Không đợi Tô Bạch cẩn thận dò xét, Phong Vô Tình đã biến
mất như một trận gió, ngay cả túi Càn Khôn trong tay cũng quên trả cho
hắn, Tô Bạch im lặng một hồi, mơ hồ cảm thấy chính mình càng ngày càng
tiếp cận chân tướng, nếu như tìm được nguyên nhân Phong Vô Tình ẩn cư
tại đây, có phải là có thể tìm được cánh cửa đột phá, từ đó thuận lợi
chạy thoát số phận chưa bị biến thành con rối?
Địa thành không
thấy mặt trời, cũng không cách nào phân biệt ngày đêm, quan niệm thời
gian mờ nhạt, may là cứ cách một khoảng thời gian sẽ có con rối đến dẫn
Tô Bạch đi ngâm suối nước nóng, tính một chút đại khái là hai ngày một
lần.
Tự lần đó Phong Vô Tình đột nhiên rời đi, đã mấy ngày rồi Tô Bạch chưa thấy hắn, đại khái là rất tự tin đối với thực lực của mình,
cho nên Phong Vô Tình cũng không có hạn chế tự do của hắn, cho phép Tô
Bạch đi dạo loanh quanh, dù sao hắn cũng trốn không thoát, điểm này
khiến Tô Bạch hết sức hân hoan, tuy rằng hắn cảm thấy đây thật ra là
giúp mình điều tiết thể xác và tinh thần tốt hơn, từ đó làm một con rối
xinh đẹp, trên đời có một số chuyện tốt nhất đừng vạch trần.
Địa
thành mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều con rối, cái nào cái nấy
xinh đẹp, nhưng dù xinh đẹp mấy cũng không cách nào tiêu trừ cảm giác âm trầm nặng nề trên người bọn họ, bình thường Tô Bạch đều tránh bọn họ.
May là đám con rối này đã mất đi ý thức, không có lệnh của Phong Vô Tình sẽ không chủ động trêu chọc đến Tô Bạch.
Dần dần Tô Bạch bất đắc dĩ phát hiện ra một số điều, Phong Vô Tình hình như rất thích hoa cỏ,
toàn bộ địa thành nơi nơi đều là chậu cây xanh biếc, từ hỏa diễm hoa
thường thấy nhất trong giới tu chân, đến cả dao trì lưu ly thảo có thể
dẫn tới vô số tu sĩ bon chen giành giật, thậm chí còn có rất nhiều hoa
cỏ một chút linh lực cũng không có.
Tô Bạch trong ngoài tìm kiếm cũng không tìm ra chỗ nhốt bọn Mộ Thanh Giác, ngược lại thường xuyên bị hoa cỏ làm cho mê mẩn.
Hắn cao quý lãnh diễm mà bĩu môi, đừng có nấp ở bên trong không lên tiếng,
ta biết ngươi ở nhà, ngươi có bản lĩnh thì làm cương thi, ngươi có bản
lĩnh thì làm hoa hướng dương đi!