Cách người kia còn khoảng ba mét thì thân thể Mộ Thanh Giác gặp phải một lực cản mạnh mẽ giữa không trung, giống như bị đóng băng, không thể
động đậy chút nào, hai mắt hằn lên tơ máu, Mộ Thanh Giác gắt gao theo
dõi hắn, không để ý đến an nguy của bản thân, tiếp tục cưỡng chế thúc
giục nội đan trong cơ thể, sau đó hét lớn một tiếng, đột nhiên phát lực, cả người như một mũi tên xé gió lao đi. Khi xuyên qua kết giới của
Phong Vô Tình, y chỉ cảm thấy như có một loại sức mạnh vô hình đang
giằng kéo tứ chi của mình, không ngừng lôi ngược lại, giống như ngay
giây tiếp theo sẽ bị xé tan tành, khuôn mặt Mộ Thanh Giác hơi vặn vẹo
trong chớp mắt.
“Thanh Giác!” Tô Bạch thấy được sự đau đớn trong
nháy mắt của Mộ Thanh Giác, rất sợ chẳng may y xảy ra chuyện, nói năng
cũng lộn xộn: “Phong Vô Tình, ngươi đừng đả thương y, ngươi muốn chúng
ta làm gì cũng được, đừng đả thương y!”
Phong Vô Tình đứng dậy,
dùng lực đánh về phía bảo kiếm trong tay Mộ Thanh Giác. Côn Ngô kiếm bị
áp chế, không chịu khống chế lệch về một bên, sát sạt lướt qua thắt lưng Phong Vô Tình, để lại miệng vết thương đẫm máu.
Phong Vô Tình
lật cổ tay, thừa cơ tiếp tục đánh ra một chưởng, Mộ Thanh Giác không
tránh kịp, thân thể bị đánh bay ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng đau như
bị lệch hết vị trí, bên miệng không ngừng trào ra máu tươi, đáng sợ hơn
là việc y cưỡng chế luyện hóa nội đan cũng đồng thời phản phệ, ma lực
tàn sát bừa bãi trong cơ thể, va chạm tứ chi bách hài, sắc mặt Mộ Thanh
Giác tái nhợt, sau đó ngất đi.
“Thanh Giác!” “Mộ sư huynh!” Mọi
người thấy thế muốn lại gần xem sao nhưng bất hạnh lại bị bọn rối xung
quanh ngáng đường, nhất thời không thể thoát ra được.
“Thanh
Giác…” Trong lòng Tô Bạch hỗn loạn bối rối sợ hãi, từ khi người ấy lớn
lên liền ở bên bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi, chống đỡ ngăn cản mọi nguy
hiểm cho hắn, giống như chỉ cần có y ở bên, Tô Bạch liền không cần lo
lắng sợ hãi bất cứ điều gì, mà bây giờ dáng người vĩ ngạn kia đột nhiên
ngã xuống, trái tim hắn cũng trầm xuống theo.
Lòng Tô Bạch đau
xót, ánh mắt đỏ hồng, không ngừng gia lực chém những con rối xung quanh, ra tay mạnh mẽ lưu loát, mở ra một con đường máu đi về phía Mộ Thanh
Giác.
Dùng tay không cầm kiếm ôm lấy nam nhân đã ngất trên mặt
đất kia, Tô Bạch nhìn máu ướt đẫm người y, nơi mềm mại nhất trong lòng
đột nhiên khó chịu như bị ai đâm một dao, vẻ mặt hắn bối rối, môi run
run, hắn sợ Mộ Thanh Giác sẽ giống như mẹ Tô năm nào, chết ngay trước
mắt hắn, “Thanh Giác, không đâu, ngươi sẽ không sao đâu, thế giới này
vốn là của ngươi, sao ngươi có thể xảy ra chuyện gì được…” Hắn run tay
lau đi vết máu trên mặt Mộ Thanh Giác, làm lộ ra gương mặt cương nghị
tuấn lãng kia, miệng rì rầm, cũng không quan tâm có ai nghe được hay
không, có ai nghe hiểu hay không.
Phong Vô Tình lại ngồi vào
kiệu, nhìn chằm chằm hai người vẻ sâu kín, sắc mặt phức tạp khó đoán,
một lúc lâu sau mới mở miệng: “Quan hệ của các ngươi tốt lắm hả?”
Cảm nhận được thân thể trong lòng mình vẫn ấm áp, Tô Bạch hơi an tâm một
chút, lúc này mới quay đầu nhìn Phong Vô Tình, “Đừng giết y.” Ngữ điệu
kiên định như mệnh lệnh.
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói với ta
như vậy, một đám bại tướng dưới tay ta mà thôi.” Phong Vô Tình cũng
không tức giận, ngược lại giống như nghe được một chuyện cực kỳ buồn
cười, chỉ là đáy mắt hắn không hề có chút ý cười nào.
Tô Bạch
cũng âm thầm cười lạnh, dựa vào việc ta là người sáng tạo ra thế giới
này, dựa vào việc ta hiểu rõ ngươi. Hắn nâng tay, lấy tay áo lung tung
lau hai cái lên mặt, bùn đất bong xuống từng mảng, làm lộ ra khuôn mặt
tuyệt sắc khuynh thành.
Khuôn mặt Tô Bạch dần hiển lộ, đôi mắt
Phong Vô Tình cũng dần sáng lên, bất giác ngồi thẳng người, nhìn mặt hắn rồi đột nhiên cười ha ha, “Chẳng trách… lại quen thuộc như thế… Hóa ra
đúng là hắn…”
Có ý gì? Trong lòng Tô Bạch vừa động, chẳng lẽ lại có chuyện gì ta không biết đã xảy ra rồi hả?
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của hắn, Phong Vô Tình khẽ cười, “Nếu đã vậy thì theo ta trở về.”
Tô Bạch còn muốn hỏi lại, trong không khí đột nhiên thoảng qua một mùi
hương ngọt ngào, hắn thầm kêu không ổn, ý thức dần dần mơ hồ, thân thể
mềm xuống, chưa kịp tiếp xúc với mặt đất đã bị một đôi tay lạnh như băng ôm lấy.
Lạnh, rất lạnh, Tô Bạch mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo
đến tận xương tủy, có một tầm mắt lạnh lùng qua lại trên người mình
khiến cho máu hắn gần như đông cứng lại, sâu trong nội tâm không nhịn
được run rẩy, trong lúc mê man, có lẽ cảm nhận được nguy hiểm tới gần,
hắn cố sức mở mắt, một dáng người cao ngất cứng cỏi xuất hiện ngay trước mặt.
Người nọ mặt một thân áo đen xa hoa, lông mày bay xéo nhập
tấn, hai mắt sâu thẳm, ngũ quan lạnh lùng lại tràn ngập anh khí, thân
hình cao ngất như tùng trúc, mái tóc đen xõa bên người, phần tóc trên
trán buông xuống che nửa đôi mắt khiến cho cả người hắn có vẻ tối tăm,
sắc mặt tái nhợt như trát cả đống phấn khiến cho người nhìn cảm thấy sợ
hãi.
Lúc này khóe miệng đối phương đang cười nhợt nhạt, thấy Tô
Bạch tỉnh, ánh mắt liền cong theo, hơi tà tà liếc hắn một cái, đáy mắt
ẩn ẩn phát sáng.
Đối diện với tầm mắt của hắn, thân thể Tô Bạch
nhịn không được phát run, hơi hơi cứng ngắc cúi đầu né tránh, đồng thời
quét qua bốn phía, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một gian mật
thất, vách tường và sàn nhà không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng chắc chắn là cực kỳ cứng rắn, lấy thị lực của Tô Bạch có thể nhìn ra có kết
giới khắc trên đó, muốn thoát ra ngoài không hề dễ dàng.
Mật thất cực lớn, bên trong lại chẳng có bài trí gì, trừ bỏ cái giường Tô Bạch
đang nằm, còn có cái bàn cách đó không xa, trong góc khảm một hạt châu
mà hắn không biết tên đang tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, vừa có
thể chiếu sáng vừa không khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
Bởi vì quá trống trải cho nên nhìn qua một cái đã thấy hết mọi ngóc ngách
căn phòng, căn bản không có người thứ ba. Không nhìn thấy bọn Mộ Thanh
Giác, tuy Tô Bạch đã biết nguyên do nhưng vẫn cảm thấy mất mát lo lắng,
“Những người khác đâu?”
Từ lúc Tô Bạch tỉnh lại, Phong Vô Tình
vẫn yên lặng nhìn hắn, nghe vậy liền cười đầy vẻ quỷ bí, “Đồng bạn của
ngươi đang ở trong mật thất dưới lòng đất của ta, có điều ngươi yên tâm
đi, hiện tại bọn chúng đều không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Hiện tại không có cũng không có nghĩa là sau này không có, Tô Bạch biết ở
chỗ của người này căn bản không có chuyện gì tốt đẹp, chỉ mong tu vi của nam chính mau chóng đột phá. Không sai, trong nguyên tác nam chính rơi
vào tay Phong Vô Tình vốn cũng không có phần thắng, chẳng qua sau đó sở
thích quái dị của Phong Vô Tình phát tác, Mộ Thanh Giác biết được liền
giận dữ vì hồng nhan, cưỡng chế luyện hóa nội đan trong cơ thể, sau đó
một đường giết ra khỏi sào huyệt của Phong Vô Tình.
Tuy Tô Bạch
đã sớm biết chỗ cổ quái của Phong Vô Tình, nhưng vẫn không thể không làm theo cốt truyện, hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi bắt chúng ta làm
gì?”
Như Tô Bạch dự đoán, Phong Vô Tình nở nụ cười, nói đầy thâm
ý: “Khuôn mặt xinh đẹp như thế này nếu bị người khác khi nhục thì phải
làm sao, không bằng ở lại với ta đi.” Hắn nói xong liền vung tay áo lên, dứt khoát đi đến gần, giơ tay muốn vuốt ve hai má Tô Bạch, đáy mắt đủ
loại màu sắc, mặt mày ẩn tình.
Tô Bạch nhịn không được rùng mình
một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trừ Mộ Thanh Giác và Bạch Phàm ra,
hắn không quen thân cận như vậy với người khác, huống hồ hắn còn có ấn
tượng chẳng hay ho gì với người này, nâng tay muốn cản lại phát hiện
cánh tay mềm nhũn nặng tựa ngàn cân, chút sức lực bỏ ra nhẹ như gãi
ngứa, trong lúc ngây người liền bị người kia ôm lấy hai má, tùy ý vuốt
ve.
Cố nén cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong lòng, Tô Bạch nín thở nhìn chăm chú vào đối phương, hắn đã có suy đoán, âm thầm thúc giục linh lực trong cơ thể, quả nhiên linh lực bị đình trệ như nằm trong một chiếc hộp đóng kín, bất luận hắn cố gắng như thế nào cũng không thể
dùng được một chút linh lực nào. Tô Bạch thở dài, xem ra tu vi của hắn
đã bị người kia dùng bí pháp phong ấn lại, cũng may hiện giờ không biết
là Phong Vô Tình tự đại không xem Tô Bạch vào mắt hay là lười gây khó dễ mà chỉ phong ấn chứ không hoàn toàn phá hủy tu vi của hắn, nếu không
thì thực sự không có chút hi vọng sống nào nữa.
Tay Phong Vô Tình rất lạnh, đầu ngón tay lướt qua hai má Tô Bạch, ánh mắt không ngừng
biến hóa, lúc nhu tình như nước, lúc lại nham hiểm ác độc, miệng vẫn nhẹ giọng nói: “Thật là một gương mặt có thể làm cho người ta điên cuồng…”
Da gà da vịt thi nhau nổi lên, Tô Bạch hơi hơi phát run, anh giai à anh
thật sự không suy xét đến việc tiếp tục trị liệu hay sao?
Giọng
nói chậm rãi như nước chảy trong khe suối lại tiếp tục, “… Một gương mặt hoàn mỹ như vậy, nếu có dấu vết của tháng năm thì thật là đáng tiếc,
không bằng ngươi van cầu ta đi, ta giúp ngươi giữ nó lại, làm cho nó mãi mãi bảo trì trạng thái như thế này, khiến cho tất cả mọi người điên
cuồng vì dung mạo của ngươi, được không?” Phong Vô Tình cúi người nhìn
mặt Tô Bạch, chân mày khóe mắt dần dần nhiễm vẻ cố chấp điên cuồng.
Tô Bạch sợ chọc giận hắn đành cứng người để ngón tay hắn lướt qua lướt lại trên mặt mình. Hắn biết cái gọi là phương pháp bảo trì thanh xuân vĩnh
viễn trong miệng người này là gì, chính vì biết cho nên mới càng cảm
thấy sợ hãi, tránh còn không kịp, sao dám mở miệng đồng ý, “Ta cảm thấy
như bây giờ là tốt lắm rồi, không cần ngươi giúp ta, cám ơn.”
“Không, ngươi không hiểu…” Thần sắc Phong Vô Tình rất phức tạp, giống như cực
kỳ thích khuôn mặt này của Tô Bạch, lại tựa hồ ẩn ẩn có chút oán hận
không cam, “Cho dù ngươi hiện tại có tuấn mỹ tốt đẹp đến đâu, chung quy
cũng không thể đấu lại năm tháng, ngươi tưởng là cái kẻ thề non hẹn biển hoa tiền nguyệt hạ với ngươi thực sự yêu ngươi ư? Yêu? Là thứ gì vậy…”
Dù sao cũng không ăn được, Tô Bạch yên lặng phun tào.
“… Đừng có mà ngây thơ!” Thấy Tô Bạch vẫn không nói gì, Phong Vô Tình dần
dần thay đổi sắc mặt, hơi có vẻ như giận dữ Tô Bạch không hiểu thế sự
vậy, hắn dùng giọng nói thê lương tiếp tục: “Chẳng qua bọn chúng chỉ coi trọng khuôn mặt này của ngươi mà thôi, một khi ngươi đã lớn tuổi, dung
nhan không còn, bọn chúng sẽ vứt ngươi đi như vứt một đôi giày cũ, không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của ngươi nữa!”
Tô Bạch yên
lặng nhìn, cảm nhận được tâm tình kích động phẫn nộ của Phong Vô Tình
liền ẩn ẩn có suy đoán, cứ cảm thấy không phải hắn đang nói cho mình
nghe mà giống như đang giãi bày nỗi oán hận của bản thân, lại liên tưởng đến chuyện mình từng mơ hồ nhắc tới câu ‘đau khổ vì tình’ trong nguyên
tác, hình như đã phát hiện ra chuyện gì rất khó lường…
“Cho nên,
nghe lời ta không được hay sao, ở lại đây, ta có thể giúp ngươi vĩnh
viễn bảo trì bộ dạng này, những thứ tốt đẹp nên được bảo tồn…” Thần sắc
Phong Vô Tình càng ngày càng điên cuồng, hai tay gắt gao nắm chặt lấy bả vai Tô Bạch, dùng ánh mắt cố chấp nhìn hắn, không cho phép nghe được
một câu phản bác nào.
Tô Bạch: Q_Q
Hỏi con mịa nhà ngươi ấy, chẳng lẽ anh nói không đồng ý thì ngươi sẽ để bọn anh không mất sợi lông nào ra khỏi đây à?
Ngay lúc Tô Bạch đang bị Phong Vô Tình thần kinh lắc qua lắc lại, cửa đá bịt kín đằng xa đột nhiên có động tĩnh rất nhỏ, dường như có người nào đó
đang chậm rãi tới gần, sau đó tiếng gõ cửa vô cùng có quy luật vang lên, thanh âm vang dội trong không gian trống trải thanh lãnh của mật thất
càng thêm rõ ràng.