“Những thứ trong động phủ này đều do hắn để lại, sau khi ta đi rồi, hi
vọng các ngươi có thể bảo quản chúng thật tốt.” Mộ Duyên Chiêu tinh tế
nhìn từng vật phẩm trong động phủ.
Dường như đã trút được một phần tâm sự, thần sắc Mộ Duyên Chiêu thoải mái hơn một chút, đột nhiên giương ống tay áo, ra tay nhanh như chớp, thi triển thuật ngữ định thân lên người Tô Bạch.
Thần sắc Mộ Thanh Giác
biến đổi, “Ông làm gì vậy?!” Mộ Duyên Chiêu làm như không nghe thấy, thu tay ngăn cản công kích của Mộ Thanh Giác, đồng thời phát ra uy áp cường đại, ép y không thở nổi. Dù sao Mộ Thanh Giác vừa mới thức tỉnh huyết
mạch nên thực lực vẫn còn hữu hạn, Mộ Duyên Chiêu lại dốc toàn lực đánh
úp, nhất thời khiến y không kịp trở tay.
Thừa dịp y chưa kịp phản ứng, Mộ Duyên Chiêu vận linh lực tới đan điền, trong miệng chậm rãi nhả ra một viên nội đan lấp lánh ánh sáng.
Mộ Thanh Giác sửng sốt, chẳng lẽ ông ta định…
Chỉ thấy Mộ Duyên Chiêu nhanh chóng bắt lấy cổ tay Mộ Thanh Giác, tay trái
tạo lốc xoáy cuốn nội đan đưa vào miệng y. Mộ Duyên Chiêu đem nội đan
của chính mình cho y!
“Ông…” Mộ Thanh Giác quá mức khiếp sợ, nhất thời quên cả phản kháng, trố mắt nhìn Mộ Duyên Chiêu.
Mộ Duyên Chiêu buông tay, mỉm cười, ông sắp phải rời khỏi thế giới này,
nếu hủy nội đan thì thật lãng phí, chẳng bằng giữ lại cho cháu nội mình. Nội đan rời khỏi thân thể, cả người Mộ Duyên Chiêu lấy tốc độ mắt
thường có thể trông thấy mà nhanh chóng già đi, chỉ vẻn vẹn nửa khắc đã
một đầu tóc trắng.
Tô Bạch bị định thân yên lặng rơi lệ, nội tâm chưa bao giờ ngập tràn hối hận như thời khắc này, ta sai rồi, thật sự sai rồi…
Những chữ mình tùy ý viết xuống lại hóa thành cuộc sống của người khác, hủy hoại cả đời bọn họ.
Chẳng trách trong nguyên tác Mộ Duyên Chiêu truyền thụ tất cả công pháp lẫn
tâm quyết cho Mộ Thanh Giác mà không hề giữ lại bất cứ thứ gì, chẳng
trách ông ta vì giúp nam chính trở nên mạnh mẽ mà không tiếc tự tổn hại
tuổi thọ, Mộ Duyên Chiêu căn bản là tâm tồn tử chí(1). Mộ Duyên Chiêu ấy không đợi được Tô Hòa Ninh, thậm chí còn không gặp được Tô Bạch, chờ
đợi dài đằng đẵng khiến ông mệt mỏi, không muốn chờ nữa, huống hồ người
kia cũng không bao giờ quay về. Vì thế ông lấy hình thức tự sát mà
truyền tu vi cho Mộ Thanh Giác, một mình lẳng lặng đứng trong động phủ,
cho đến khi lìa đời.
Hóa ra, đây là điều mà thế giới này bổ khuyết cho cốt truyện.
Nội đan vừa vào miệng, Mộ Thanh Giác liền cảm thấy một sức mạnh mênh mông
mãnh liệt trào vào đan điền, tuôn khắp tứ chi bách hài. Y hít mạnh một
hơi, áp chế linh lực tán loạn trong thân thể, phá vỡ thuật định thân
trên người Tô Bạch, tiến lên đỡ lấy Mộ Duyên Chiêu. Lúc này Mộ Duyên
Chiêu đã mang làn da đồi mồi và mái tóc bạc trắng xóa, đâu còn bóng dáng ma tu áo tím cường thế kia, nội tâm Mộ Thanh Giác khó có được mà hơi
mềm mại.
Mộ Duyên Chiêu run rẩy đứng lên, đi về phía chiếc ghế tử đàn. Ông đã sống rất lâu rồi, mất đi tu vi, chờ đợi ông chỉ có một chữ
‘chết’.
Mộ Thanh Giác đỡ ông ngồi xuống, trên gương mặt lỏng lẻo
tràn đầy nếp nhăn của Mộ Duyên Chiêu lộ ra ý cười, bàn tay khẽ vuốt ghế
dựa dưới thân, nhẹ giọng nói: “Các ngươi không biết đâu, chiếc ghế dựa
này là thứ Hòa Ninh từng dùng, ta chỉ tùy ý nói một câu thôi, hắn liền
nhớ kỹ, ngươi xem, kỳ thực hắn đối xử với ta rất tốt.”
Sống gần
hai mươi năm, vất vả lắm mới được gặp thân nhân nhưng lại là trong tình
cảnh như vậy, trong lòng Mộ Thanh Giác nhàn nhạt chua sót, đáp: “Phải,
hắn vẫn rất yêu ông mà.”
“Yêu ư?” Mộ Duyên Chiêu nghe vậy liền nở nụ cười, giống như một đứa trẻ lấy được món đồ chơi mà mình yêu thích,
hơi hơi cúi đầu gối lên tay vịn ghế dựa, như có như không thở dài một
tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, “Nhưng ta đã mệt rồi…” Bàn tay khô héo già cả chầm chậm rơi xuống.
Trong lòng Mộ Thanh Giác khó chịu, nhất
thời chỉ đứng im, thật lâu sau mới vươn tay nắm lấy bàn tay khô gầy kia, nhẹ giọng nói: “Cám ơn ông, ông nội…”
Hai người chôn cất Mộ Duyên Chiêu trong động phủ, lại hợp lực thiết lập một kết giới, sau đó cung kính vái lạy trước bia mộ.
Dẫm lên lá rụng khô héo, dưới chân phát ra âm thanh sàn sạt, mùa thu đến
rồi, lá cây đều đã úa vàng, Tô Bạch nhất thời cảm thấy tâm tình hiu
quạnh, nhớ lại cuộc sống dưới đáy vực những ngày qua, tuy Mộ Duyên Chiêu cường thế lãnh ngạnh nhưng đối xử với hai người bọn họ lại rất tốt,
thực tâm thực lòng. Ma tôn oai phong một cõi năm đó, đến nay cũng chỉ
được chôn cất cô đơn ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời này, ngẫm lại
đáng buồn đáng tiếc đến cỡ nào, mà tên đầu sỏ gây ra tất cả lại chính là mình.
Đang nghĩ vậy, bàn tay lại đột nhiên bị một người khác nắm lấy. Mộ Thanh Giác cau mày lo lắng nhìn hắn: “Mấy ngày nay sư huynh sao vậy, cứ mang bộ dạng không có tinh thần là sao?” Nếu nói là vì chuyện
Mộ Duyên Chiêu mà khổ sở trong lòng thì cũng không nên thất hồn lạc
phách như vậy, cả ngày mệt mỏi, giống như không còn hứng thú với bất cứ
thứ gì nữa.
Mộ Duyên Chiêu chết đi khiến Tô Bạch áy náy trong
lòng. Hắn lâm vào một loại cảm xúc cực độ ghét bỏ bản thân mình, cứ
không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu như không có mình thì những người này
có phải sẽ có một cuộc đời khác hay không, nếu như mình không viết cái
văn ngựa đực gì đó, không vì mở ra bản tay vàng cho nam chính mà tổn hại tới vận mệnh người khác thì có phải Mộ Duyên Chiêu và Tô Hòa Ninh sẽ có thể bên nhau hay không?
Thấy Tô Bạch không đáp, Mộ Thanh Giác
càng thêm lo lắng, nâng tay xoa đầu mày nhíu chặt của hắn, “Nếu sư huynh có chuyện gì khó nghĩ thì có thể nói cho ta biết, cho dù là gì ta cũng
sẽ giải quyết giúp huynh, không nên như vậy nữa.” Chẳng lẽ người này
không biết rằng nhìn hắn khổ sở, trong lòng mình sẽ càng khó chịu hơn
hay sao?
Lời y nói vô cùng chân thành, trong lòng Tô Bạch chấn
động, giương mắt nhìn Mộ Thanh Giác. Nếu ngươi biết được ta là người
sáng tạo ra thế giới này, biết được cái mà ngươi gọi là nhân sinh chẳng
qua chỉ là một đoạn kí tự dưới ngòi bút của ta thì ngươi còn có thể đối
tốt với ta như vậy nữa hay không, chỉ sợ là sẽ hận ta thấu xương, sau đó khiến ta có kết cục còn thê thảm hơn cả nguyên chủ của thân thể này
nữa, một người kiêu ngạo như ngươi sao có thể chịu được việc bị lừa gạt
như vậy.
“Ngươi sẽ giết ta sao?” Ánh mắt Tô Bạch mê mang, bất an hỏi.
“Sư huynh!” Mộ Thanh Giác vừa bực mình vừa buồn cười, thấy bộ dạng thấp
thỏm lo âu như vậy của hắn lại không nhịn được mà đau lòng, bất đắc dĩ
ôm Tô Bạch vào lòng, vỗ về mái tóc dài của hắn trấn an: “Rốt cục huynh
đang bất an điều gì vậy? Sao ta nỡ thương tổn huynh chứ.” Đúng vậy, cho
dù hành vi của Tô Bạch ẩn ẩn khiến y cảm thấy kỳ quái, đúng là trong
lòng y từng phỏng đoán rốt cục sư huynh đang che giấu điều gì, tuy có
nghi hoặc nhưng y chưa từng hoài nghi rằng Tô Bạch sẽ hại mình, lại càng không muốn vì vậy mà hai người trở nên xa cách.Đầu tiên là bị đuổi giết, sau đó nhảy xuống vực, lúc nguy cấp y không kịp
suy xét nhưng rảnh rỗi nghĩ lại liền phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng. Đêm hôm đó rõ ràng sư huynh cố ý để cho Bùi Nhiên giữ chân y, sau đó khi
hai người bỏ chạy, Tô Bạch nghĩ cũng không nghĩ đã dẫn y tới Thất Ma
Nhai, mà trùng hợp là dưới đáy vực lại gặp được Mộ Duyên Chiêu. Tiếp sau đó, khi nhìn thấy Mộ Duyên Chiêu, sư huynh một lời chắc chắn người nọ
là ông nội của y. Nếu nói hết thảy chỉ là trùng hợp, Mộ Thanh Giác nhất
định không tin. Y coi Tô Bạch là người quan trọng nhất trong sinh mệnh,
nhất cử nhất động của hắn y đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Khi Mộ Duyên
Chiêu qua đời, Tô Bạch thương tâm rơi lệ nhưng mấy ngày tiếp theo hắn
vẫn tự trách bất an, kỳ quái hơn nữa là khi hắn nhìn y thì trong ánh mắt lại toát ra sự e ngại. Hắn đang bất an điều gì, lại đang tự trách điều
gì vậy. Mộ Duyên Chiêu tự sát mà chết, cho dù tự trách thì cũng nên là
đứa cháu đã nhận nội đan của ông – Mộ Thanh Giác này, chứ không phải Tô
Bạch.
Hiện tại sư huynh không muốn nói, vậy y sẽ đợi đến ngày nào đó hắn tự nguyện nói ra, tóm lại hai người có rất nhiều thời gian,
không phải sao?
Mộ Thanh Giác ôm hắn, dựng thẳng ba ngón tay thề: “Ta, Mộ Thanh Giác hôm nay lập lời thề tâm ma, cả đời này sẽ trân trọng sư huynh Tô Bạch, nếu có một chút thương tổn hắn thì khiến cho ta thần
hồn câu diệt, trọn kiếp không thể luân hồi.”
“Thanh Giác!” Nghe y nói ra lời tàn nhẫn như vậy, Tô Bạch không khỏi cắt ngang, trong lòng
vừa cảm động vừa áy náy, “Ngươi không cần phải như thế.”
Mộ Thanh Giác cẩn thận nhìn vào mắt Tô Bạch, thấy hắn không còn cảm xúc sợ hãi
đối với mình nữa mới yên lòng mỉm cười nói: “Có thể giúp huynh yên tâm
là được.” Huynh biết không, mỗi khi nhìn thấy thần sắc e ngại trong đáy
mắt huynh thì ta chỉ hận không thể giết chết chính mình, tất cả những
thứ có thể thương tổn đến huynh đều không nên tồn tại trên đời này.
Nhận ra tâm tư âm u của mình, ở góc độ mà Tô Bạch không nhìn thấy, Mộ Thanh
Giác lộ ra tươi cười lạnh bạc, gần đây bản thân mình quả thật càng ngày
càng thích màu máu tươi, quả nhiên không hổ là huyết mạch Huyền Xà lãnh
huyết thị sát.
Lo lắng dọa đến Tô Bạch, Mộ Thanh Giác thu lại hơi thở tàn nhẫn, rút Côn Ngô kiếm ra, “Sư huynh, chúng ta trở về đi.” Nắm
chặt lấy tay Tô Bạch, mười ngón đan vào nhau.
Bảo kiếm bay lên
không trung, thuận chiều gió mà bay, ẩn ẩn có thể thấy đình đài lầu các
từ xa. Phải trở về rồi, nghĩ tới những kẻ mơ ước sư huynh, khóe môi Mộ
Thanh Giác mỉm cười, người nổi lên tâm tư không nên có thì phải bị trừng phạt, không phải sao? Còn có ả Nhạc Linh Nhi kia nữa, lần trước dám hại sư huynh bị thương, không thể tha thứ được. Liếm liếm khóe miệng, trước kia y không biết, hiện tại đột nhiên lại phát hiện ra hương vị máu tươi thật đúng là mỹ vị.
Côn Ngô gào thét, hai người một đường bay thẳng về phía nội viện của Chung Tú sơn.
Từ rất xa chỉ thấy mấy tu sĩ áo trắng đang đứng trước một bụi cỏ, hình như đang tranh chấp gì đó, có người tinh mắt phát hiện ra hai người bọn họ, sửng sốt một chút, đột nhiên lớn tiếng hét: “Đại sư huynh, đại sư huynh đã trở lại rồi!”
Những người còn lại nhìn theo tầm mắt của gã,
thấy rõ người tới thì đều lộ ra sắc mặt vui mừng, “Thật sự là đại sư
huynh hả? Đại sư huynh không sao hết!”
Tô Bạch từ trên Côn Ngô
nhìn xuống, đều là mấy vị sư đệ thường ngày quen biết, trong lòng ấm áp
liền gật đầu nói: “Ta đã trở về rồi.”
Một thiếu niên nghe được
động tĩnh từ xa xa chạy tới. Người nọ có gương mặt tròn tròn như cái
bánh bao, vừa khóc vừa cười nhảy tới ôm lấy Tô Bạch, khóc lóc hu hu,
“Đại sư huynh, rốt cục huynh đã trở lại rồi, ta biết mà, huynh sẽ không
sao, ta lo lắng chết đi được…”
“Buông ra!” Gầm lên một tiếng, Mộ Thanh Giác cường ngạnh kéo hắn ra, suýt nữa không áp chế được hơi thở thị huyết trên người.
“Thanh Giác.” Tô Bạch bị y làm hoảng sợ, nghi hoặc nhìn Mộ thanh Giác, đứa nhỏ này sao lại tức giận ghê vậy? Trong lòng Mộ Thanh Giác cả kinh, vừa rồi thiếu chút nữa đã để sư huynh phát hiện ra mình khác thường, thu tâm tư thô bạo lại, thay bằng thần sắc ngượng ngùng, “Là do ta luống
cuống(2).”
Thấy y nhận sai, Tô Bạch cũng không để trong lòng.
“Hức, ngươi dựa vào cái gì… Hức, mà quản đại sư huynh… Hức!” Đang khóc rất
nhập tâm lại đột nhiên bị dọa, Bạch Phàm nấc cụt, thấy ánh mắt buồn cười của các sư huynh đệ xung quanh thì không khỏi vừa thẹn vừa giận, mơ hồ
không rõ nói: “Một lũ đáng ghét… Hức!”
Trải qua một trận khôi hài như vậy, tâm tình u ám mấy ngày qua của Tô Bạch cũng phai nhạt, đưa tay xoa xoa tóc Bạch Phàm, trấn an: “Không sao, chúng ta đều không nghe
thấy gì hết.”
Mọi người: …
Bạch Phàm: … Đây vẫn là vị sư
huynh ngoài lạnh trong nóng vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa tâm địa
thiện lương hay sao, ngươi là con khỉ nhà ai phái tới có đúng không!
~
(1)Tâm tồn tử chí: trong lòng có ý muốn chết.
(2) Thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng (thường là đối với người trên)