Nếu hỏi Tô Bạch hắn kiêng kị ai nhất trong thế giới này thì nhất định sẽ là Tiêu Lâu!
Tiêu Lâu lúc nhỏ bất hạnh, sai lầm nhập vào ma đạo. Tuy là thân nam tử nhưng trời sinh băng cơ ngọc cốt(1), dung mạo vô song, vì sinh tồn mà không
thể không nằm dưới thân người khác, từng bước một tiến lên vị trí hộ
pháp Thiên Ma môn. Nhưng như vậy với gã vẫn chưa đủ. Gã là một người rất có dã tâm, mưu tính kĩ càng, tích lũy thế lực của mình từng chút từng
chút một, cuối cùng nhẫn tâm tuyệt tình, thừa dịp Mộ Liên Thành chưa
chuẩn bị mà thành công chiếm ngôi vị Ma tôn.
Thật đúng là vô cùng kiên trì.
Nếu chỉ có thế thôi thì Tiêu Lâu cũng được coi như một kẻ kiêu hùng đáng
kính nể, dù sao anh hùng không hỏi xuất xứ. Nhưng Tô Bạch thân là tác
giả lại biết rằng người này không hề đơn giản như vậy.
Cuộc đời
bất hạnh bi thảm, hàng năm phải nhìn sắc mặt người khác mà sống đã tạo
nên tính cách tối tăm, mẫn cảm và tư tưởng cực đoan quái dị, âm tình bất định(2) của Tiêu Lâu. Quan trọng nhất là người này rất đa nghi. Gã chỉ
tin tưởng vào thực lực, không tin vào sự trung thành của thuộc hạ, mạng
người đối với gã cũng chẳng đáng là gì. Trong nguyên tác còn có nhiều
thuộc hạ bị gã dùng thủ đoạn nham hiểm giết hại.
Số người trong
Thiên Ma môn giảm mạnh khiến lúc gã quyết đấu với nam chính đại diện cho chính nghĩa thì bị rơi vào thế yếu. Thực ra tác giả Tô Bạch cũng từng
phân tích tính cách của gã. Người này mạnh mẽ tà mị, cho dù là thực lực
hay ý chí đều không thua nam chính, cuối cùng nguyên nhân thất bại trong tay nam chính cũng là do gã cố ý bỏ cuộc. Cả đời gã đều theo đuổi quyền lực tối cao, lúc thật sự có được rồi lại thấy tịch liêu cô độc. Nếu nói hành vi của gã là thật sự căm ghét, không ngừng chèn ép nam chính vì
muốn bảo đảm địa vị Ma tôn của mình, chẳng bằng nói là gã đơn thuần chỉ
đang trả thù xã hội.
Đơn giản mà nói thì Tiêu Lâu hận thế giới
này, nhưng gã càng hận bản thân mình hơn, cho nên cuối cùng gã mới dùng
cách chọc giận nam chính để tự sát.
Hơn nữa, đại khái là do những chuyện trong quá khứ nên Tiêu Lâu có một loại cảm tình phức tạp vừa yêu vừa hận đối với dung mạo của mình, một mặt cảm thấy khuôn mặt mị hoặc
mà cha mẹ ban cho giúp mình gặp được kỳ ngộ, một mặt lại oán hận nó
khiến mình rơi vào địa ngục.
Trong nguyên tác cũng từng nhắc qua
một đoạn ngắn, một đệ tử ma tu vô ý nhìn mặt Tiêu Lâu mà thất thần liền
bị gã không chút do dự ném vào trong Tỏa Hồn tháp, bị tra tấn bảy ngày
bảy đêm mới tắt thở.
Cũng vì vậy mà Tiêu Lâu thấy những người mỹ
mạo thì đều có một loại tâm tình bệnh trạng hỗn loạn vừa thương tiếc vừa ghét hận. Những người đó sẽ làm cho gã nhớ tới bản thân mình, do đó nảy sinh sự thương tiếc, nhưng cũng vì liên tưởng đến bản thân mà gã sẽ vặn vẹo ghen ghét, ôm ý tưởng “nếu ta không hạnh phúc thì mọi người đều
không thể hạnh phúc”, liều mạng hại những người đó — Tiêu Lâu lựa chọn
Tô Bạch làm nội ứng cũng có một nguyên nhân là do dung mạo của hắn.
Nói tóm lại, một câu khái quát thì Tiêu Lâu chính là một tên biến thái lại thêm bệnh kiều(3) nữa!
Mợ nó, tuy nói ‘bệnh kiều’ nghe vô cùng cao thượng, khiến cho người ta vô
cùng thương tiếc, nhưng mà, ta không hề muốn gặp một tên bệnh kiều người thật việc thật một chút nào có được không, nhất là giới tính của tên
bệnh kiều này còn là nam nữa.
Một! Chút! Cũng! Không!
Mắt thấy Tiêu Lâu muốn ra tay, Tô Bạch nhất thời toát mồ hôi lạnh, trong lòng tính toán nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Đại sư huynh!” Đúng lúc này, một tiếng gọi thanh thúy truyền tới. Nhạc Linh Nhi xuất hiện, theo sau còn có Mạc Ngôn và Bạch Phàm.
Mịa, người đến đông đủ cả rồi, chỉ thiếu bị người ta thịt cả bọn nữa thôi.
“Mộ sư đệ, ngươi ở đây hả?” Nhạc Linh Nhi tròn mắt nhìn nam chính. Bạch
Phàm trợn trắng mắt, nghĩ rằng không phải ngươi muốn tìm Mộ sư đệ nên
mới theo đuôi Bùi Nhiên chạy tới sao, giờ lại bày ra cái bộ dạng này.
Từ lúc Nhạc Linh Nhi mở miệng gọi một tiếng ‘Mộ sư đệ’ thì trong lòng Bùi
Nhiên và Tô Bạch đều kêu rên, mẹ nó, giờ thì xong thật rồi!
Tiêu
Lâu cười âm u, nhìn Mộ Thanh Giác nói: “Ngươi quả nhiên là họ Mộ, tìm
lâu như vậy, thật đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy
được lại chẳng tốn chút công sức.”
Mộ Thanh Giác nhíu mày, xem nhẹ chút quái dị trong lòng, “Sao ngươi lại tìm ta? Ta là ai?”
“Ngươi?” Thanh âm Tiêu Lâu mang theo sự trào phúng nhàn nhạt, cười như không
cười nhìn y, vươn ngón tay giống như muốn chạm vào hai má nam chính, lại bị y tránh thoát. Tiêu Lâu cũng không giận, “Ngươi đương nhiên là…”
“Nè, ngươi là ai chứ, đụng vào Mộ sư đệ làm gì?!” Tiểu sư muội vẫn theo bản
năng cho rằng Mộ Thanh Giác thuộc sở hữu của mình, mợ nó chứ con hồ ly
tinh này chui từ đâu ra vậy, dám quyến rũ Mộ sư đệ trước mặt ta, không
thể nhẫn nhịn nha!
Tô Bạch và Bùi Nhiên đã biết thân phận của
Tiêu Lâu đồng thời chấn động, ánh mắt nhìn cô nương này đều mang theo sự thương hại, trong lòng yên lặng thắp cho nàng ta một ngọn nến.
Ánh trăng mông lung, dáng người Tiêu Lâu tinh tế thon dài, tóc đen xõa
tung, mi mục tinh xảo, Nhạc Linh Nhi nhất thời bị ghen tuông che mờ lý
trí, coi gã là nữ nhân, cau mày hờn giận nói: “Ngươi cái nữ nhân này
thật đúng là vô liêm sỉ, dám quyến rũ…”
Thân ảnh mơ hồ xẹt tới,
một bàn tay trắng nõn thon dài hung hăng bóp cổ Nhạc Linh Nhi. Vẻ mặt
Tiêu Lâu âm ngoan, lạnh lùng nói: “Thật là cái miệng ti tiện ba hoa, có
tin ta làm cho ngươi không nói được nữa không!”
Trong lòng Tô
Bạch yên lặng che mặt, thị lực em gái Linh Nhi không tốt thì thôi đi,
lại không ngừng muốn chết, không ngừng muốn chết thì cũng thôi đi, lại
còn nhiều lần giẫm mạnh lên nỗi đau của Tiêu Lâu, đúng là vô cùng ổn,
chuẩn, ngoan!
Tuy rằng trong lòng len lén cảm thấy em gái Linh
Nhi hoàn toàn là chết vì ngu nhưng dù sao đã có tình cảm nhiều năm, Tô
Bạch cũng không đành lòng thật sự nhìn nàng gặp chuyện không may, vừa
ngăn Bạch Phàm và Mạc Ngôn không được hành động thiếu suy nghĩ, vừa
nhanh chóng nghĩ cách cứu nàng.
“Khụ khụ…” Không khí trong phổi ngày càng ít, mặt Nhạc Linh Nhi đỏ gay, vẻ mặt đau khổ, hoảng sợ gọi: “Sư huynh, cứu, mạng!”
Người trước mắt mang vẻ mặt dữ tợn, tóc tai xõa tung, sát khí tứ phía, Nhạc
Linh Nhi thật sự sợ hãi, nàng không hề nghi ngờ rằng người này sẽ thật
sự giết nàng.
Phải làm sao đây, mẹ nó, Tiêu Lâu cái tên biến thái chết tiệt này xưa nay chưa từng hành động theo lẽ thường, đối phó không tốt thì chúng ta đều xong đời hết cả lũ Q_Q!
Ánh mắt ám trầm của Mộ Thanh Giác liếc qua Nhạc Linh Nhi một cái, tiến lên chắn trước mặt
Tô Bạch, hiển nhiên là không muốn hắn mạo hiểm lúc này, Côn Ngô kiếm
trong tay tùy thời chuẩn bị ngăn địch. Tô Bạch chú ý thấy động tác nhỏ
của y, trong lòng vừa động, đứa nhỏ này không phải là muốn mang ta chạy
trốn đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đây liền thấy Tiêu Lâu quay đầu về
phía hai người lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh như băng, giống như đang
cười Mộ Thanh Giác không biết tự lượng sức mình.
Tay Tiêu Lâu
càng thêm dùng sức, hai mắt Nhạc Linh Nhi trắng dã, không còn sức giãy
dụa nữa. Tô Bạch hoảng hốt, gã còn không buông tay thì Nhạc Linh Nhi sẽ
thật sự đi đời nhà ma mất. Hắn bất động thanh sắc nhìn về phía xa xa,
trong lòng lo lắng vạn phần, sao vẫn chưa tới, không phải xảy ra biến cố gì chứ. Nếu còn không đến, không bằng cứ nói cho gã biết Mộ Liên Thành…
Nhưng vào lúc này lại thấy một tu sĩ trung niên mặc áo trắng đội kim quan đang cấp tốc ngự kiếm bay tới.
Minh Tịnh chân nhân đang bế quan thì nhận được tin tức cầu cứu của đệ tử,
biết đại đệ tử của mình xưa nay ổn trọng, nếu không có chuyện quá khẩn
cấp thì chắc chắn sẽ không quấy nhiễu ông thanh tu, liền lập tức xuất
quan tìm theo hơi thở của Tô Bạch mà đến. Từ xa đã cảm nhận được một uy
áp cường đại, trong lòng rùng mình, uy áp mạnh đến vậy, chỉ có tu sĩ đã ở ngoài Kim Đan kỳ mới có. Tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không dễ gặp, dám đắc
tội với Vô Thượng tông thì càng ít, chẳng lẽ là…
“Cuồng đồ lớn
mật!” Thấy tình trạng chật vật của nữ đồ đệ duy nhất, dù là Minh Tịnh
chân nhân – người luôn nhân từ nương tay, cũng không khỏi tức giận. Đợi
thấy rõ bộ dạng ma tu áo xanh kia thì càng giận không thể áp chế được,
ống tay áo vung lên một đòn tấn công cường đại nhắm về phía Tiêu Lâu.
“Sư phụ đến rồi?!” Bạch Phàm, Mạc Ngôn vừa mừng vừa sợ, tuy rằng không biết thân phận của tu sĩ áo xanh nhưng tu vi của người này rất bí hiểm, nhìn thần sắc đại sư huynh cũng biết người này không dễ đối phó, lo lắng đề
phòng nửa ngày, hiện tại sư phụ đã đến, cuối cùng có thể yên tâm rồi.
Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cảm thấy may mắn cuối cùng đã đến kịp.
May mà lúc nãy mình thấy tình huống không đúng liền bóp nát ngọc giản
cầu cứu mà sư phụ ban cho, nếu không hôm nay mấy người bọn họ chỉ sợ là
đều phải chết trong tay Tiêu Lâu.
Tiêu Lâu nghiêng người tránh
đi, sức lực trên tay giảm bớt. Dáng người Minh Tịnh chân nhân phiêu dật, động tác nhanh như chớp đánh úp lại, chỉ vài chiêu đã khiến cho Tiêu
Lâu không kịp trở tay, lúc này gã mới buông Nhạc Linh Nhi ra.
Vừa được tự do, Nhạc Linh Nhi đã hoảng sợ chạy tới chỗ Mộ Thanh Giác, thân
thể lung lay như sắp đổ, hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, rất động
lòng người, nhỏ giọng khóc: “Mộ sư đệ… Hu hu hu.” Khi nói chuyện lại làm ra bộ dạng mềm mại đáng yêu, ngã vào lòng Mộ Thanh Giác!
Đáng
tiếc Mộ Thanh Giác không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc, vẻ mặt
phiền chán tránh đi. Sau đó thì Tô Bạch liền ôm đầy lòng nhuyễn ngọc ôn
hương!
Tô Bạch: …
Nhạc Linh Nhi: …
Mộ Thanh Giác:
Sớm biết vậy lúc nãy đã không tránh! Còn phẫn nộ hơn việc bản thân mình
bị nữ nhân này quấy rầy, quả thực không thể nhịn được!!!
Nhận ra mình ôm nhầm người, Nhạc Linh Nhi lại ‘hu hu hu’, định cố gắng lần nữa, lần này nhất định phải ngắm chuẩn rồi mới ngã!
Mặt Mộ Thanh Giác lạnh như băng sương, động tác lưu loát kéo Nhạc Linh Nhi
ra, thuận tay ném cho Bùi Nhiên đang đứng một bên vây xem. Mắt thấy Nhạc Linh Nhi lại làm bộ muốn nhào tới chỗ mình, trong lòng nhất thời càng
thêm chán ghét người này, lạnh lùng nói: “Vô liêm sỉ.”
Quả nhiên là cười người hôm trước hôm sau người cười!
Vừa mới mắng người khác vô liêm sỉ, xoay người lại bị người trong lòng mắng câu y hệt, Nhạc Linh Nhi lập tức khóc nức nở: “Hu hu hu…”
Mịa,
hóa ra thật sự có người có thể khóc thành tiếng ‘hu hu hu’ hả, cái kỹ
năng có yêu cầu độ khó cao như vậy quả thực quá bá đạo!
“Nhiều
năm không gặp, tu vi của Minh Tịnh chưởng môn càng ngày càng thâm hậu.”
Tiêu Lâu né tránh một đòn công kích sắc bén của Minh Tịnh, giọng điệu
trào phúng nói.
Sắc mặt Minh Tịnh chân nhân lạnh nhạt, đáy mắt
mang theo lãnh ý, “Không dám nhận là thâm hậu, có điều thu phục một số
kẻ tà ma ngoại đạo thì vẫn đủ dùng.”
Trước đây chỉ mới thấy sư
phụ hoặc ôn nhu từ ái, hoặc trang nghiêm, chưa từng thấy một mặt tà mị
cuồng bá duệ này của Minh Tịnh chân nhân, Tô Bạch thấy rất mới mẻ, nhìn
chiêu thức của hai người mà like một phát cho sự phun tào âm thầm nhưng
sắc bén của Minh Tịnh chân nhân.
Trong mắt chợt lóe lãnh ý, Tiêu
Lâu hé miệng cười: “Đừng nói sớm thế, cũng chưa biết ai có thể cười đến
cuối cùng đâu.” Nói xong nhẹ nhàng vung tay trái lên. Sau đó vô số hắc y nhân nháy mắt chui ra như lũ chuột đồng từ trong bụi cỏ, chẳng nói
chẳng rằng bao vây mấy người bọn họ.
Móa, hơn nửa đêm ngươi vung
tay một cái nhẹ như vậy, sau đó bọn chúng đều đi ra hết rồi? Sao ngươi
có thể cam đoan là bọn chúng nhìn thấy, không cần chớp mắt hả? Trợn mắt
thời gian dài mà không thấy mỏi sao?
Cho dù mọi người đều là tu sĩ đi nữa thì cái này cũng không khoa học một chút nào có được không!
Còn nữa, vì cái lông gì mà tất cả đều là hắc y nhân vậy, loại cảm giác xã
hội đen nồng đậm này thực sự rất không ổn có hiểu không, tưởng rằng cứ
mặc nguyên một cây đen là rất bá đạo hả?
Kỳ thực tuyệt đối là không!
~
(1) Băng cơ ngọc cốt: 冰肌玉骨 – Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình
dáng dấp người con gái đẹp. Cũng có thể nói là băng cơ ngọc thể – 冰肌玉 體
(2) Âm tình bất định: tâm tình không ổn định, biến hóa vô thường, trước mặt người khác không thể giữ vững bình tâm hòa khí.
(3) Bệnh kiều: Đây là từ được mấy bạn TQ dịch từ “yandere” của Nhật.
Yandere là gì? – Đây là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút
nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm
bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự
chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý ko bình
thường. Từ “yan” là một phần của từ “yanderu” có nghĩa là “bệnh”.
Theo định nghĩa của baike thì “bệnh kiều” là kiểu tinh thần tật bệnh, người
mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc
nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như
bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương
tổn người khác, vân vân…