Mặt vô biểu tình nhận mấy thẻ phòng trong tay Tô Bạch, Mộ Thanh Giác
xoay người phân phát cho mọi người, cố ý giữ lại tấm thẻ cạnh phòng Tô
Bạch.
Dặn mọi người về phòng nghỉ ngơi đợi tới buổi tối mới hành
động xong, Tô Bạch về phòng. Theo hắn nghĩ thì dù sao sớm muộn ma tu
cũng sẽ tìm đến tận cửa, không cần nhất thời nóng lòng. Lần đầu tiên
nhìn thấy phòng trọ cổ đại, Tô Bạch tò mò quan sát mấy lần, bố trí mộc
mạc sạch sẽ, đồ dùng đầy đủ, đệm giường là màu lam nhạt, thoạt nhìn rất
ấm áp.
Xem xét một hồi, ấn tượng của Tô Bạch đối với quán trọ
Duyệt Lai ngày càng tốt, nghĩ rằng không hổ là khách sạn năm sao của cổ
đại.
Trong lúc hắn quan sát phòng thì Mộ Thanh Giác ở cách vách
cũng đang chú ý đến động tĩnh của hắn, vừa khoanh chân ngồi thiền vừa
điều hòa hơi thở trong cơ thể. Mới vận hành tâm pháp được một vòng thì
chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ một lát, Mộ Thanh Giác liền đoán được
người đến là ai, không khỏi cảm thấy phiền chán.
Người bên ngoài
tiếp tục gõ dai dẳng, Mộ Thanh Giác nhíu mày, nghe tiếng người nọ hô:
“Mộ sư đệ, ngươi có ở đó không? Mộ sư đệ…” Không muốn Nhạc Linh Nhi ồn
ào ảnh hưởng tới sư huynh, Mộ Thanh Giác đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở, Nhạc Linh Nhi liền vui vẻ nhảy vào, mang ý cười e thẹn nhỏ giọng
nói: “Mộ sư đệ, ngươi chưa đến trấn Thanh Bình bao giờ đúng không, phía
đông có một hồ nước, bên trong trồng rất nhiều hoa sen, cảnh sắc tuyệt
đẹp, không biết sư đệ có muốn…”
Đang ở khoảng cách gần, với tu vi của Tô Bạch thì có thể nghe thấy đối thoại của hai người, bởi vậy Mộ
Thanh Giác cũng không thể quá mức cường ngạnh, chỉ lạnh nhạt nói: “Cảm
tạ ý tốt của sư tỷ, Thanh Giác không thích hoa sen.”Nhạc Linh Nhi có chút thất vọng nho nhỏ, có điều vẫn cố gắng khuyên bảo:
“Không sao, không thích hoa sen thì chúng ta có thể tới chỗ khác, ta
cũng không để ý…” Ở trong lòng lại vụng trộm bỏ thêm một câu: chỉ cần ở
bên ngươi là được.
Tâm tình Mộ Thanh Giác phiền chán, đối đáp ứng phó mấy câu, tốn không ít nước bọt mới đuổi được nàng ta, vừa định thở
phào nhẹ nhõm liền phát hiện cách vách không có động tĩnh gì cả.
Tô Bạch nghe thấy hai người kia nói tới nói lui, nghĩ rằng nam chính cái
đứa nhỏ này cũng thật là, tán gái cũng không biết tạo cái kết giới, bị
người khác nghe lỏm hiện trường thì làm sao? Nghe lén một hồi liền trực
tiếp quăng kết giới ra, cố lên nam chính, sư huynh chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi!
Cái mũi thính dị thường ngửi thấy mùi đồ ăn, giờ
đang là bữa trưa, có rất nhiều thực khách tới ăn cơm. Tuy Tô Bạch hiện
tại đã ở cuối Tích Cốc kỳ, hoàn toàn không cần ăn cơm, thân thể không
thấy đói nhưng ham muốn ăn uống vẫn còn nha, vì thế hắn đi theo mùi
hương hấp dẫn xuống lầu.
Mới bước xuống cầu thang, đại sảnh vốn
đang náo nhiệt nháy mắt im bặt, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả
tiếng chiếc kim rơi trên mặt đất.
Thiếu niên áo trắng kia động
tác thong thả bình tĩnh từng bước xuống lầu, tư thái tao nhã, khí chất
cao quý, giống như vị vua ở trên cao bễ nghễ chúng sinh.