Tỷ thí là đấu loại theo vòng. Ngày đầu
tiên một nửa số đệ tử giành thắng lợi vòng sơ khảo sẽ quyết đấu vòng hai vào hôm sau. Người thắng tiếp tục đấu hai người một, tới khi nào định
ra ba người đứng đầu mới thôi.
Vòng hai này phấn khích hơn những
trận đấu hôm qua nhiều, dù sao những người thắng được vòng sơ khảo cũng
đều có chút tài năng. Tỷ thí còn chưa bắt đầu Nhạc Linh Nhi đã sớm đi
lên Thử Kiếm Đài. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt thêu
mấy đóa hoa, trang trí tinh xảo, búi tóc nhìn cũng phức tạp hơn hôm
trước, trên đầu cài hai cây trâm hồ điệp(*) được khắc rất sống động,
thoạt nhìn ăn diện rất cẩn thận.
Không bao lâu sau Bùi Nhiên lên
sân khấu. Người này như trước mặc một thân áo trắng, trên mặt mang vài
phần cười yếu ớt. Cho dù trong lúc tỷ thí bị rơi vào thế yếu vẫn giữ bộ
dạng công tử thanh tú nhã nhặn, không chút bối rối mà tập trung quan sát chiêu thức của đối thủ để tìm ra nhược điểm. Tâm tư kín đáo gặp nguy
không loạn, trong mắt vài vị trưởng lão đều lộ ra ý tán thưởng.
Mộ Thanh Giác nhàn nhạt đứng ngoài cùng.
Đứng gần đó là em gái Hà Thanh, Tô Bạch bất giác hơi lo lắng. Thực lực của
nàng có hạn, trận đầu thắng là do tâm tư linh hoạt cộng thêm vận dụng
sách lược phù hợp. Nhưng trận thứ hai này vốn không hề có may mắn như
vậy nữa. Lần này nàng phải đối mặt với một đối thủ mạnh, lại không có
trâm ngọc nam chính đưa cho như trong truyện, khả năng thắng được là
không lớn.
Quả nhiên Hà Thanh lấy tu vi của kiếm tu Trúc Cơ tầng
một hiển nhiên không địch lại khí tu Trúc Cơ tầng ba, lên đài chưa được
bao lâu đã bị rơi vào thế yếu, bất giác hơi kích động. Đệ tử khí tu kia
cũng là người lanh lợi, thấy tình cảnh này lập tức tóm lấy thời cơ, bảo
khí trong tay phát ra hào quang càng thêm mãnh liệt, phất tay hất văng
kiếm khí ra. Hà Thanh sắc mặt trắng bệch, thân thể bị kiếm khí bay ngược lại đánh xuống đài, suýt nữa thì ngất đi!
Thân hình Tô Bạch vừa
động, thiếu chút nữa nhịn không được há miệng chửi bậy, mẹ nó, đối với
một em gái mềm mại đáng yêu như thế mà ngươi cũng ra tay độc ác được,
xứng đáng độc thân cả đời! Phải trói ngươi lại quất một trăm roi a một
trăm roi!
Lần này Hà Thanh bị thương không nhẹ, một hồi lâu vẫn
không thể đứng dậy được. Tô Bạch nhìn thấy mà đau lòng không thôi, chỉ
muốn chạy tới nâng nàng dậy, lại kiêng kị thân phận của mình. Đại khái
là trên mặt hắn lộ ra biểu tình gì đó, Bạch Phàm hơi hơi nghiêng đầu,
nghi hoặc: “Sư huynh, huynh sao thế?”
“Không sao.” Tô Bạch thở
dài nhẹ nhõm, bởi vì hắn thấy trong lúc hai người nói chuyện thì Điền
Doanh Doanh đã đến đỡ nàng dậy, dìu nàng vào trong mái đình cách đó
không xa.
Nhìn theo hai người tới khi họ ngồi vào trong đình, Tô
Bạch quay đầu, bất ngờ chạm mắt nam chính. Mày kiếm của nam chính nhíu
chặt, ánh mắt nhìn hắn vô cùng khó chịu.
Mẹ nó nha, Tô Bạch buồn
bực, ta làm gì chọc tới vị tổ tông này vậy?! Thật sự chịu không nổi loại ánh mắt này của nam chính đành giả bộ không biết gì quay đầu nhìn lên
đài.
Lại hai trận nữa, nam chính lên sân khấu. Đứa trẻ không hay
ho này chẳng biết bị làm sao nữa, vừa lên đài như bị nghẹn cục tức đã
lâu, không ngừng công kích đối thủ, động tác vừa ngoan(**) vừa chuẩn,
đánh như nã pháo khiến đối phương không kịp trở tay, chỉ biết luống
cuống phòng ngự, càng miễn bàn tới công kích lại.
Nam chính vừa
lên đài, Nhạc Linh Nhi ngồi bên Tô Bạch lập tức hưng phấn như cắt tiết
gà, mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào người nọ, quả thực cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, hóa ra y lợi hại như vậy nha.
Nam chính
công kích như gió lốc, Côn Ngô kiếm trong tay khí thế sắc bén, hàn quang bắn ra tứ phía. Không đợi đối thủ kịp phản ứng, kiếm đã chỉ vào vị trí
trái tim gã. Người nọ ngẩn người một lúc mới hiểu ra mình đã thua, bất
giác hơi buồn bực, cúi đầu xuống đài.
“Thật là lợi hại…” Ánh mắt Nhạc Linh Nhi mê muội nhìn nam chính, si ngốc nói.
Tô Bạch lén trợn trắng mắt, nữ nhân này nghĩ kiểu quái gì thế. Rõ ràng tu
vi của bản thân Nhạc Linh Nhi đang ở Tích Cốc kỳ, hiện tại lại khen một
kiếm tu Trúc Cơ kỳ. Phải biết rằng Nhạc Linh Nhi luôn là mắt cao hơn
đầu, dùng mũi để nhìn người.
Aizzz, chỉ số thông minh của phụ nữ đang yêu quả nhiên là bằng không!
Trong cổ đình, sắc mặt Hà Thanh vẫn hơi trắng bệch, vô lực dựa vào cột, nhìn
Điền Doanh Doanh xanh mặt bên cạnh, không yên mở miệng: “A Doanh… Ta
không sao.” Hà Thanh nắm tay nàng im lặng nói tiếng xin lỗi, mình lại
hại A Doanh phải lo lắng.
“Không sao?!” Vừa nghe lời này, sắc mặt Điền Doanh Doanh càng khó nhìn, tức giận nhìn nàng mắng, “Không đánh
được cũng đừng cậy mạnh, muốn vào nội viện cũng phải còn mạng mới vào
được.”
“Khụ…” Thanh âm Hà Thanh còn có chút vô lực, sợ hãi nhìn
nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo ý cười lấy lòng, “Ta không
ngờ rằng đối thủ lại lợi hại đến vậy, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Ngươi ấy à!” Điền Doanh Doanh cắn răng, “Ngươi luôn luôn không quan tâm tới
thực lực với tu vi, muốn vào nội viện không phải chỉ vì đại sư huynh
thôi sao. Ta nói ngươi chính là ngốc, tội gì liều sống liều chết ở chỗ
này, chỉ cần ngươi được sư huynh ưu ái, đại sư huynh nói một câu là vào
được nội viện ngay. Ngươi cũng không nghĩ xem chưởng môn sư bá coi trọng hắn như thế nào.”
“Như vậy không tốt đâu…” Hà Thanh không tán
thành, “Đại sư huynh phẩm hạnh đoan chính lễ độ, những việc phá hỏng môn quy này huynh ấy sẽ không làm đâu?”
“Sao lại không? Chỉ cần yêu
ngươi rồi thì chuyện gì hắn cũng làm cho ngươi hết, nam nhân đều là như
vậy.” Điền Doanh Doanh cười trào phúng, năm đó người cha phong lưu háo
sắc kia vì muốn chiếm được mẫu thân mình mà cả chuyện cưỡng đoạt dân nữ
cũng làm ra đấy thôi? Nam nhân đều như thế cả, cho dù mặt ngoài nhã nhặn đứng đắn cỡ nào đi chăng nữa, bên trong đều là mặt người dạ thú. Chỉ là phải xem đối tượng có đáng giá cho bọn họ cởi bỏ cái mặt nạ ngụy trang
kia ra hay không thôi. Có đủ lợi thế rồi thì không lo bọn họ không điên
cuồng vì ngươi.
“Ta… Ta không muốn làm đại sư huynh khó xử.” Hà
Thanh cắn môi, tuy A Doanh luôn nói rất đúng nhưng nàng vẫn không đành
lòng để cho đại sư huynh đoan chính như ngọc làm loại chuyện này.
Điền Doanh Doanh nhìn nàng như vậy liền thấy ngứa răng, “Cho dù ngươi muốn
tỷ thí, trước đó cũng nên nói một câu với đại sư huynh. Đến hiện tại
ngươi vẫn chưa có món pháp khí gì, nếu đại sư huynh đồng ý cho ngươi
mượn Long Uyên kiếm hoặc mấy loại pháp bảo khác…”
“A Doanh!” Hà
Thanh cao giọng ngắt lời nàng, “Ta không muốn lợi dụng đại sư huynh.”
Huống hồ, nàng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, “Đại sư huynh không thích ta.”
Thấy nàng thương tâm, Điền Doanh Doanh đành phải bỏ ý định của mình, khuyên
giải: “Cũng chưa chắc, chuyện tình cảm ai có thể nói trước được.”
Cho Hà Thanh uống đan dược xong, thấy sắc mặt nàng khôi phục như thường,
lại sắp tới lượt mình tỷ thí, Điền Doanh Doanh dặn nàng mấy câu rồi quay lại.
Mũi chân điểm nhẹ, thân mình nhẹ như làn gió, Điền Doanh
Doanh đoan chính đứng trên đài, cười tít mắt thi lễ. Đối diện là một
kiếm tu khuôn mặt nghiêm túc, thấy nàng thi lễ thì hai tai hơi đỏ. Trong mắt Điền Doanh Doanh hiện lên ý cười, rút Hàn Thủy kiếm, thân kiếm bao
phủ sương mù, giống như mặt hồ sương lạnh. Đệ tử đối diện kia là Trúc Cơ tầng bốn, lúc này chỉ cầm trong tay một thanh Tuyệt Trần kiếm mà đệ tử
ngoại viện ai cũng có, chiêu thức sử dụng cũng rất bình thường, chỉ là
vẻ mặt vô cùng đoan trang cẩn thận.
Hai người đều là kiếm tu,
công pháp và chiêu thức gần giống nhau, tu vi cũng chẳng hơn kém là bao, nhất thời đấu đá khó phân thắng bại. Điền Doanh Doanh chiếm ưu thế về
tâm tư linh hoạt, dáng người nhẹ nhàng, thanh niên kiếm tu kia cũng vô
cùng cẩn thận, chỉ tập trung vào đánh cho chắc, một lòng tỷ thí.
Bạch Phàm không khỏi nổi lên tâm tính ham chơi: “Mọi người nói xem, trận tỷ thí này ai sẽ thắng?”
Nhạc Linh Nhi lúc này còn đang bận một lòng tưởng nhớ ca ca họ Mộ, căn bản
không chú ý tới tình cảnh trên đài. Bạch Phàm vốn cũng chẳng mong nàng
trả lời nhưng một vị sư đệ thành thục lão luyện bên cạnh lại cười nói:
“Thiếu nữ kia tuy thân pháp linh hoạt nhưng căn cơ không ổn. Ta thấy ánh mắt nàng linh động, vẻ mặt lanh lợi nhưng quá trí tuệ, tâm cơ quá nặng, cho dù vào được nội viện, tương lai cũng vô vùng hạn hẹp.”
Tô
Bạch bất giác nhìn vị sư đệ kia thêm mấy lần, không thể ngờ được còn có
một người hiểu biết như vậy, không bị dung mạo của Điền Doanh Doanh mê
hoặc, một câu trúng ngay điểm mấu chốt. Sư đệ kia thấy sư huynh nhìn
mình, mỉm cười gật đầu.
Tình hình chiến đấu của hai người bên này ngày càng kịch liệt, Điền Doanh Doanh tuy nhiều tâm tư nhưng kiếm tu
kia lại vô cùng hiểu biết và kiên trì, mặc kệ ngươi nhiễu loạn thế nào
ta vẫn giữ tâm bình thản, chỉ một lòng tỷ thí mà thôi, không hề sinh ra
chấp niệm.
“Tâm tính không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Mấy vị trưởng lão có ấn tượng tốt, hỏi đệ tử mình xem vị kiếm tu này tên là gì.
Thường Đức lật danh sách, cung kính nói: “Người này tên Mạc Ngôn, đệ tử của Từ sư thúc Bách Thú Viên.”
Một lúc lâu sau, Điền Doanh Doanh rơi vào thế yếu, dần dần bị dồn đến thất
bại, trong lòng thầm hận, nếu đêm đó không phải Tô Bạch tự dưng xuất
hiện, mình đã sớm…, cũng sẽ không chật vật như bây giờ. Ngày ấy sư phụ
nhìn thấy nhẫn trên tay Mộ Thanh Giác đã nói qua bên trong tuyệt đối có
không ít bảo vật, nếu mình có thể lấy được một hai thứ, lo gì tỷ thí
không thắng. Huống chi trong một năm nay tu vi của Mộ Thanh Giác đột
nhiên tăng mạnh, khẳng định là có bí pháp gì đó. Nếu mình có thể thành
đạo lữ của y, tu vi sẽ tăng tiến rất nhanh, con người Mộ Thanh Giác lại
cao ngạo thông minh, tương lại tiền đồ vô hạn, có quan hệ với y rồi thì
cuộc sống của mình và A Thanh sẽ thoải mái hơn nhiều. Chỉ đáng tiếc kế
hoạch bị Tô Bạch phá hoại, lại còn kết thành thù với Mộ Thanh Giác. Nghĩ đến ánh mắt y nhìn mình đêm đó, Điền Doanh Doanh không khỏi rùng mình.
Trong lúc tâm tư hoảng hốt, Tuyệt Trần kiếm trong tay đệ tử kiếm tu kia đã
lóe mũi nhọn. Điền Doanh Doanh muốn phản kích lại bất hạnh bị kiếm phong áp chế, nhất thời vô ý thiếu chút nữa bị thương. Kiếm tu kia cũng là
người trung hậu, không muốn làm khó một cô gái, chỉ dùng động tác phát
ra uy áp như đang đợi nàng mở miệng nhận thua.
Trong lòng Điền
Doanh Doanh đầy oán hận, không cam nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nhợt nhạt điềm đạm đáng yêu, khiến người nhìn mà sinh lòng thương tiếc. Người
ngoài không biết tâm tư của nàng, Mộ Thanh Giác ở dưới đài lại thấy rất
rõ ràng, khóe miệng cong lên thành ý cười lạnh bạc(***), cái loại nữ
nhân ngu xuẩn này mà cũng muốn vào được nội viện. Chưa nói thực lực ả
không giỏi, mà cho dù ả có thể đánh bại những đệ tử ngoại viện khác thì
ta cũng sẽ không để cho ả được như nguyện, nội viện là nơi người kia
thường sinh hoạt và tu luyện.
Chung quy là thực lực không bằng
người, thân thể bị uy áp của đối phương bức bách, tay gần như không giữ
nổi thanh kiếm nữa, Điền Doanh Doanh mặt tái nhợt nhận thua. Khi xoay
người lại oán hận liếc nhìn Tô Bạch. Vị đại sư huynh này đang vô cùng mờ mịt nghĩ không biết Đào Bảo lại chạy đi đâu kiếm ăn rồi, mong là không
đi lạc, hoàn toàn không biết mình bị mỹ nữ trừng mắt nhìn.
Hắn không biết nhưng có người lại thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Điền Doanh Doanh càng thêm rét lạnh…
~
(*) Hồ điệp: con bướm
(**) Ngoan ở đây là ‘ngoan’ trong ‘ngoan lệ’ độc ác ấy