Vô Tận Chém Giết
Thi triều hiện cách
bọn họ không còn xa, cô nhanh chóng thông báo mọi người rời khỏi. Những
quân nhu kia ngược lại cô không quan tâm hiện tại có lấy hay không, thi
triều này là thi triều lớn nhất từ khi mạt thế cô gặp phải, đồng thời
còn có thể có một xác sống cực mạnh dẫn đầu thi triều. Với năng lực của
đám người Cao Trường Tôn, việc vận chuyển toàn bộ quân nhu chạy trốn
chính là không có khả năng. Bất quá sau khi thi triều qua đi cô lại trở
lại để tìm quân nhu
- Doãn Mạt! Thi triều hiện tại đang tăng
tốc rất nhanh, có lẽ bọn chúng đã phát hiện chúng ta, với tốc độ hiện
tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp. – Dị năng tinh thông báo.
Doãn Mạt
nhíu mày, hiện tại đoàn người của cô có một số người bình thường như ba
mẹ và Diệp Nhiên, nếu trước mặt đám người Tống Diệu lộ ra không gian dị
năng, cô vẫn chưa nắm chắc có thể tin tưởng bọn họ. Cách tốt nhất vẫn là tìm căn cứ tránh thi triều.
- Gần đây có căn cứ nào lớn không? Dĩ nhiên là ngoài căn cứ Thanh Long – Cô hỏi.
Thanh Ca suy nghĩ thoáng một lát rồi trả lời:
- Căn cứ Chu Tước cách đây khoảng 4-5 ngày đi đường, nếu có thể chạy hết tốc
độ, chúng ta có thể đến đó trước khi thi triều đuổi kịp.
- Được! vậy đến căn cứ Chu Tước – Tống Diệu cũng đồng ý, dù sao với hắn, căn cứ nào cũng như nhau.
Mọi người nhanh chóng quay đầu chạy hết tốc lực về phía căn cứ Chu Tước,
may mắn cô vẫn còn lượng lớn xăng trong không gian, bất quá có thể lén
đổ đầy bình xăng. Đồng thời những thiết giáp này được chế tạo đặc biệt
cho chiến tranh, nên bình xăng được thiết kế tương đối lớn, chạy khoảng
4-5 ngày tối đa chỉ cần đổ đầy 2 lần.
Cả nhóm chạy đến ngày thứ 2 thì trong không khí thấp thoáng có mùi máu nhè nhe lan đến, Doãn Mạt
nhíu mày, không lẽ phía trước xảy ra chuyện? Mặc kệ vậy, hiện tại chỉ có thể gặp thì đánh thôi, cô cũng không thể quay lại đường cũ.
Phía trước là một trấn nhỏ trong núi, nơi đây có lẽ là nơi một số nông dân
sống gần dãy núi này lựa chọn xây dựng làm nơi ở tạm trong thời gian lên núi làm việc. Theo lời Thanh Ca thì ngọn núi này có một quặng kim loại
lớn, nhà nước đang tiến hành khai thác quy mô, nên lượng nhân công có
tới tận vài ngàn người làm việc ngày đêm, thôn này cũng là nơi họ xây
dựng cho những nhân công này. Mùi máu là từ nơi đó truyền đến?
Tuy nhiên cô quyết định mặc kệ việc này, bởi hiện tại cô không thể chậm
thêm một giây phút nào, nhanh chóng đến căn cứ Chu Tước chính là mục
tiêu ưu tiên hàng đầu, cô không thể tốn thêm thời gian tìm hiểu việc
khác.
Mọi người cũng có cùng suy nghĩ, đến căn cứ trước, sau đó
nghỉ ngơi rồi tính tiếp. Đám người Thanh Ca nhanh chóng thay đổi trang
phục, trái lại bọn họ không sợ bị phát hiện, với sát thủ thì hóa trang
chính là một việc dễ như ăn cơm, lúc trước bị một đường đuổi giết khiến
bọn họ không có cách nào hóa trang chạy trốn. Hiện họ chỉ cần thay đổi
trang phục cùng gương mặt là có thể trà trộn vào người bình thường vào
căn cứ. Chắc hẳn tên Vân Vũ Lam sẽ không ngờ bọn họ còn có thể chạy về,
mỗi ngày cũng có rất nhiều người chạy nạn đến các căn cứ lớn, việc phát
hiện một nhóm hơn mười người là việc có xác suất cực nhỏ.
Sau khi
Thanh Ca cùng đồng đội hóa trang xong thì bọn hắn hoàn toàn thay đổi,
nhóm của cô chỉ khoảng bốn mươi người, nên việc gây chú ý hầu như không
thể. Cô còn cố ý khiến cho trang phục bẩn đi như người chạy nạn.
- Có người chạy phía sau chúng ta? – Tống Diệu mơ hồ cảm nhận được dao động
trong không gian xung quanh, tần số dao động cực nhỏ, nhưng hắn là dị
năng giả không gian cấp 4 nên có thể cảm nhận được.
Quả nhiên
không lâu sau có một nhóm nhỏ người chạy sát phía sau bọn họ, không ai
xa lạ chính là những bạn học đại học của Doãn Mạt, nhóm bọn họ hơn mười
người, chỉ có 4-5 dị năng giả, trong đó Liễu Dã là có sức chiến đấu cao
nhất. Anh ta cũng không rõ tại sao lại cất bước theo cô, nhưng lại có
một niềm tin mãnh liệt vào Doãn Mạt.
- Liễu Dã? – Doãn Mạt bất ngờ hỏi.
- Là mình, mình sẽ không làm gánh nặng của cậu. Bọn mình chỉ đi theo phía
sau, đến căn cứ mình sẽ rời khỏi. – Liễu Dã bất đắc dĩ nói, anh ta chỉ
mang theo một nhóm nhỏ bạn học rời đi, những người còn lại lựa chọn theo đám quân nhân kia về căn cứ Thanh Long, nên cũng không còn cách nào
khác.
Cô từ chối cho ý kiến, với tình trạng hiện tại, bọn cô còn
đang chạy trối chết thì làm sao có thời gian lo cho người khác, thi
triều đuổi kịp cô không lo lắng cho người thân nhưng cũng không thể thu
tất cả mọi người vào không gian được. Nên biện pháp an toàn nhất chính
là chạy về căn cứ lớn.
Mọi người chẳng ai nói với ai, nhắm hướng căn cứ Chu Tước mà tiến tới, phía sau mùi máu nhàn nhạt tỏa ra trong
không khí, có lẽ đám người Cao Trường Tôn đã phát sinh chiến đấu với xác sống, nên áp lực của nhóm bọn cô không còn nặng nề như lúc nãy.
Vòng qua khỏi trấn nhỏ trên núi, cả nhóm lập tức phát hiện bất thường. Đúng
vậy, chính là rất bất thường, hơn một giờ chạy nhanh, không hề gặp một
xác sống hoặc một động vật sống nào. Mặc dù trong mạt thế, nhưng cũng
không thể suốt mấy dặm không có sự sống thế này, cộng thêm việc cả trấn
nhỏ không có bóng người khiến tính cảnh giác của mọi người tăng mạnh.
- Dừng lại, mọi người tập trung lại, đừng tản ra – Doãn Mạt nói.
- Có chuyện gì? – Doãn Văn hỏi.
- Em cứ có cảm giác đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm chúng ta từ lúc đi qua
trấn nhỏ ban nãy, em không rõ nó là thứ gì nhưng chắc chắn không có ý
tốt – Cô thận trọng lên tiếng.
Sột soạt…
Âm thanh xung
quanh vọng lại khiến da đầu mọi người chợt tê dại một hồi, lông tơ đều
dựng đứng. Một mùi hôi thối sộc vào mũi từng người.
- Cẩn thận – Tống diệu la lớn.
Âm thanh sột soạt ngày càng lớn hơn, dường như vang đến từ mọi phía, cả
nhóm nhanh chóng đứng tựa lưng vào nhau nhìn xung quanh. Âm thanh đột
nhiên chấm dứt, sau đó lại một loạt tiếng chít chít vang lên, những đôi
mắt đỏ ngầu ẩn sau cây cối rậm rạp đang nhìn chòng chọc họ.
- Là thú biến dị, một đàn hắc thử! – Đế Tư nhanh chóng nhận ra dao động năng lượng của đám thú biến dị này.
- Chuột biến dị? – Cô rùn mình hỏi lại.
- Đúng vậy – Đế Tư khẳng định.
- Có bao nhiêu con ?
- Hơn một ngàn con, không, có lẽ nhiều hơn, chúng đang không ngừng chạy về
hướng này. Không giống với các động vật khác, chuột rất dễ dàng trở
thành thú biến dị, mà chúng chỉ cần biến dị một con, thì chính là nhanh
chóng lan ra cả đàn, hơn nữa đa phần chúng đều sẽ biến dị tốc độ, rất
khó đối phó – Đế Tư nói thêm.
Cô rợn cả da khi nghĩ đến cảnh cả
đàn chuột, mỗi con đều to bằng con mèo với bộ hàm sắc nhọn lao đến tấn
công, đó chính là một cơn ác mộng.
- Chúng ta phải làm sao? – Cô cố gắng trấn định hỏi.
- Chạy, chạy nhanh nhất có thể về hướng không có rừng cây, lúc đó có thể tấn
công chúng bằng hỏa công, hiện tại nếu dùng hỏa, thì chỉ có thể đồng quy vu tận với bọn nó.
Cô nhìn quanh, không gian bao quanh tất cả
chính là một mảng rừng cây rậm rạp, tiến hành hỏa công không khác nào tự sát, nướng chính cả đám cùng đàn chuột biến dị này.
- Tống
Diệu, anh và đội của anh hãy mở đường phía trước về hướng căn cứ Chu
Tước, tôi và Đế Tư sẽ bọc hậu phía sau. Hãy nhớ, chạy nhanh nhất có thể
ra khỏi rừng núi, sau đó các dị năng hệ hỏa hãy tấn công, chúng ta đang
bị một đàn chuột biến dị hơn ngàn con bao vây – Cô quát lớn.
- Cô đi trước, tôi bọc hậu – Tống Diệu không đồng ý nói.
- Không cần, bảo vệ gia đình tôi. Anh an tâm, tôi có thể chặn bọn chúng một
thời gian, sẽ không để mình gặp nguy hiểm. – Cô kiên định nói.
Tống Diệu suy nghĩ rất nhanh rồi im lặng chạy về phía Tây, anh ta không có
thời gian chần chờ, sau khi đưa mọi người ra khỏi sẽ quay lại tìm cô.
- Cẩn thận, tôi sẽ quay lại - Anh gần như chuyên chú khắc ghi vào mắt bóng
dáng nhỏ bé kiêng cường, sau đó lập tức quay lưng lại.
- Đội một mở đường, đội hai tản ra bảo hộ những người bình thường, chạy hết tốc lực về phía Tây. – Anh gần như quát lên.
- Rõ
Nhanh chóng có một đám người trật tự theo lời Tống Diệu tản ra, cực kỳ ăn ý, nhóm sát thủ Ám Mang cũng nhanh chóng sắp xếp đội hình chuẩn bị phá
vòng vây. Dị năng hệ phong trong nhóm Tống Diệu và Ám Mang lập tức tạo
ra những cơn gió mạnh, quật đổ những vật cản trước mặt. Đám chuột biến
dị thấy con mồi định bỏ chạy thì lập tức phẫn nộ chít chít liên tục, lao ra tấn công, từng hàm răng sắt nhọn lao vào cắn xé mọi thứ. Doãn Mạt
nhanh chóng chạy về phía sau đội hình, dị năng hệ thủy hóa thành những
băng đao cở nhỏ bằng con dao găm, phóng về đám chuột đang lao tới. Cả
đoàn người chạy về phía Tây, duy chỉ một bóng dáng nhỏ bé lao về hướng
ngược lại, cô không ngừng tạo ra băng đao, mỗi lần hơn mười đạo, thanh
âm chít chít đau đớn rít lên, kèm theo đó là tiếng sột soạt, mùi máu
tươi nồng đậm. Đế Tư không thể sử dụng hỏa công, nên chỉ có thể dùng hàm răng sắt nhọn cùng móng vuốt tấn công đám chuột.
Chuột biến dị
tốc độ cực kỳ nhanh, hai người bọn cô đối phó có chút khó khăn, cũng may bọn nó không phải là xác sống, nếu không thì chỉ cần bị cắn một cái
chính là khó chữa. Cả nhóm nhanh chóng rút lui, đám người Liễu Dã tuy
chạy phía sau nhưng cũng không xa lắm nên may mắn không lọt vào tầm tấn
công, hơn nữa vị trí bọc hậu của Doãn Mạt cũng ở phía sau bọn họ nên
công kích của đám chuột ảnh hưởng không lớn, nếu cố sức vẫn có thể chống đỡ.
Vừa đánh vừa lui, trên tay Doãn Mạt không ngừng xuất ra băng đao, càng ngày càng nhiều chuột biến dị lao đến, đôi mắt đều là đỏ
ngầu, răng vuốt sắc nhọn dính đầy thịt tươi đang rỉ máu, có lẽ đám người trong trấn kia chính là bị chúng giết chết. Vừa qua lưng chừng núi,
tiến vào đoạn dốc, một bên là vách núi cheo leo, bên còn lại chính là
sườn dốc, đường có thể di chuyển chỉ khoảng năm sáu mét, được xây đựng
đơn sơ, chỉ có thể từng nhóm đi qua, xe thiết giáp đã được thu vào không gian. Với đường rừng núi, thì chạy bộ lại có hiệu quả hơn xe đặc chủng. Doãn Mạt dần lui về phía đám người Liễu Dã, đàn chuột biến dị vẫn đang
không ngừng xông đến, cô từ trên lưng Đế Tư nhảy xuống, cả hai định sẽ
tách ra tấn công đám chuột, chỉ cần qua khỏi đoạn dốc này, chạy thêm một đoạn ngắn là có thể ra khỏi vùng rừng cây rậm rạp, lúc đó hỏa công sẽ
phát huy hiệu quả. Cô một bên phóng băng đao, xoay lại định lên tiếng
với Liễu Dã:
- Liễu Dã, tôi sẽ… A…
Trong lúc cô còn
chưa lên tiếng xong, một lực đẩy mạnh từ phía sau hướng lưng cô đập tới, Doãn Mạt đang đứng chênh vênh cạnh sườn núi, một mặt đối phó đám chuột
nên không đề phòng người sau lưng. Bất chợt bị đẩy mạnh, cô lập tức mất
trọng tâm sẩy chân, bên tay phải chính là sườn dốc cheo leo, rơi xuống
tám phần chết hai phần sống, dù có sống thì cũng sẽ bị thương, trở thành mồi cho đám xác sống cùng biến dị thú.
Quá bất ngờ cô không phản ứng kịp, cả người rơi xuống dốc núi, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh
ngược của Lục Nhu, bên cạnh cô ta chính là Vân Vũ Hi, mặc dù Vân Vũ Hi
không ra tay đẩy cô, nhưng cô ta đứng cạnh Lục Nhu, thấy nhưng không
cản, cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Doãn Mạt cười lạnh, thù này, cô nhớ kỹ, đợi cô quay lại, chính là ngày chết của bọn họ.
Thân ảnh Doãn Mạt cấp tốc rơi xuống núi, thanh âm bi phẫn của Liễu Dã cùng
tiếng rống giận dữ của Đế Tư là thứ cô nghe thấy sau cùng. Lát sau, một
con thú đen lớn nhanh chóng lao xuống vực, ngay tại vị trí Doãn Mạt rơi
xuống.