Vô Tận Chém Giết
Nhóm người do thám hớn hở trở về báo cáo khiến Trường Tôn mừng như điên, bên trong đúng là một kho quân nhu cực kì lớn. Có hơn mười tấn lương
thực cùng vô số đạn dược vũ khí tối tân, còn có mười khẩu đại bác, hai
mươi chiếc trực thăng cùng xe tăng, thiết giáp nhiều vô kể.
Doãn
Mạt cũng kích động, trời ạ! Là trực thăng, nếu có thể thu một vài chiếc
vào không gian thì thực tốt, cô sẽ có thể đưa cả gia đình đến căn cứ an
toàn.
Xác định không có nguy hiểm, Trường Tôn lập tức sắp xếp
người tiến vào bên trong kho quân nhu. Nhóm của cô do Tống Diệu dẫn đầu
bước vào, Doãn Mạt cẩn thận quan sát, kho quân nhu quả thực lớn đến dọa
người, mỗi căn phòng đều cao hơn mười thước, rộng một trăm thước vuông, chứa đầy lương thực và vũ khí quân dụng. Cô dùng tinh thần lực lướt một vòng quanh kho quân nhu để tìm vị trí của trực thăng và vũ khí. Sau một lúc thì cô đã có thể phác họa sơ lược bản đồ của kho quân nhu này, có
tổng cộng hai mươi kho lương thực, mười kho vũ khí, mười kho xe tăng và
trực thăng. Đoàn người của Cao Trường Tôn nếu muốn vận chuyển tất cả về
căn cứ thì phải mất một khoảng thời gian không nhỏ, cô có thể tranh thủ
kẻ hở. Doãn Mạt còn phát hiện có một cây cổ thụ rất lớn bên cạnh, cô
nhíu mày suy ngẫm, trực giác cho cô biết không nên ở lại đây quá lâu,
tranh thủ lấy một ít vật dụng, cô sẽ dẫn gia đình vòng ra phía ngoài xa.
Cô dần lùi lại phía sau đội hình, hiện tại không gian là con bài tẩy của
cô, cho đến khi thực lực cô mạnh mẽ, không thể bại lộ. Doãn Mạt một tay
nắm lấy băng kiếm, nhiệt độ trong kho khiến băng kiếm từng đợt nhả ra
hơi lạnh thấu xương, nên những quân nhân khác cũng không muốn đến gần
cô, đây là điều cô muốn. Doãn Mạt lách ra phía sau một cánh cửa, theo
bản đồ phác họa ra mà chạy nhanh về phía kho vũ khí, Đế Tư cẩn thận chạy theo phía sau cô, sau khi tìm được một kho súng ống, hắn nhanh chóng
biến thành to lớn, tử diễm hỏa nung chảy khóa sắt thành chất lỏng nhỏ
xuống nền nhà, xích sắt không chịu được sức nóng của tử hỏa cũng tan
chảy. Cô đẩy mạnh cửa sắt, một luồng hôi thối lập tức đập vào mũi khiến
cô nhíu mày, thả chậm tinh thần lực ra bên ngoài, vẫn không cảm nhận
được thứ khác ngoài gốc cổ thụ lớn kia.
- Chủ nhân, là thực vật biến dị. Cô nhìn xem dưới lòng đất.
Doãn Mạt nhận được nhắc nhở của dị năng tinh lập tức dẫn tinh thần lực xuống dưới mặt đất. Cảnh tượng bên dưới khiến cô lạnh cả sống lưng, phía dưới khu quân nhu là một mạng lưới rễ cây khổng lồ chằng chịch, mỗi rễ cây
đều cắm một xác nhân loại hoặc xác sống. Thì ra tất cả sinh vật ở kho
quân nhu này không phải đã rời khỏi mà đều bị cây biến dị này hấp thu. Thực vật biến dị rất khó phát hiện nếu không tinh ý quan sát, chúng
phát triển âm thầm và không mang theo thi khí, nhìn bề ngoài chỉ như
thực vật thông thường, chúng có thể hấp thu năng lượng từ dị năng giả
đến xác sống, thú biến dị… nên trong mạt thế, thực vật biến dị là một
mối nguy hiểm tiềm ẩn đáng sợ.
- Chủ nhân yên tâm, nó dường
như vừa hấp thu một lượng lớn dị năng nên đang trong quá trình tăng cấp
từ cấp hai lên cấp ba. Nếu chúng ta không đánh động đến nó thì nó sẽ
không chủ động tấn công chúng ta.
- Có cần tiêu diệt nó không? – Cô hỏi.
Dị năng tinh suy nghĩ chốc lát rồi nói.
- Nếu không bất đắc dĩ thì tôi nghĩ không nên, thực vật biến dị khác với xác
sống, muốn tiêu diệt nó thì phải tìm được tinh hạch trong cơ thể nó, sau đó lấy tinhh hạch ra khỏi cơ thể nó. Mà hiện tại cây cổ thụ này đang
tiến cấp nên tinh hạch còn chưa ổn định vị trí, rất khó đối phó.
Doãn Mạt gật đầu:
- Vậy chúng ta nhanh chóng thu thập quân nhu, sau đó rời khỏi đây.
Cô vung tay, lập tức những vũ khí trong phòng lập tức biến mất, đồng thời
trong không gian, trong một góc nhỏ bên cạnh nhà gỗ, một đống vũ khí
ngổn ngang xuất hiện, có súng ống đạn dược các loại, thậm chí còn có hai khẩu đại bác cỡ lớn. Doãn Mạt dự định chỉ lấy hai kho vũ khí, một chiếc trực thăng, một chiếc xe tăng có lắp súng tầm xa, gia đình cô không
nhiều người, nếu quá tham lam sẽ gây nên nghi ngờ đối với Cao Trường
Tôn.
Nghĩ là làm, cô nhanh chóng chạy về phía đối diện, như lúc
trước, Đế Tư phun tử diễm hỏa khiến xích sắt tan chảy, nhiệm vụ của cô
chỉ là thu vũ khí vào không gian. Sau khi chiếc trực thăng cùng xe thiết giáp đã yên vị trong không gian, cô mới thỏa mãn tìm kiếm vị trí đội
ngũ.
Đội của Cao Trường Tôn vẫn đang đắm chìm trong mừng rỡ, họ
còn đang liên tục khuân vác vật tư ra bên ngoài, với một lượng lớn vật
tư như thế, bọn họ có thể cung cấp cho căn cứ một thời gian dài an ổn.
Từng dòng người nối đuôi nhau không ngừng nghỉ khuân chuyển lương thực,
đoàn xe tăng chỉ có hơn bốn trăm chiếc nay đã hơn một nghìn, những người thường cũng tham gia vận chuyển vật tư. Họ được quân đội chia cho một
phần mười lượng lương thực tìm được, tuy đó không phải là một con số
lớn, nhưng đối với người bình thường đã là cơ hội khó kiếm được. Cả hơn
một nghìn người ngoại trừ Doãn Mạt, không ai biết mình đang đi lại trên
một mộ địa khổng lồ, bên dưới lòng đất là một loài thực vật biến dị cực
kì nguy hiểm.
- Tránh ra, đây là những vật dụng tôi rất cần thiết, không thể nhường cho các người được.
Một thanh âm lanh lảnh lọt vào tai Doãn Mạt, phía trước dường như có tranh
cãi, cô châm rãi nhập đội, sau đó đi về hướng thanh âm. Quả nhiên có sự
tranh cãi của một nhóm người bình thường với quân đội, nguyên nhân vụ
tranh cãi là một kho vật tư gồm nhiều loại thức ăn đông lạnh cùng sữa
bột, một người phụ nữ ẳm con nhỏ khư khư giữ lại toàn bộ sữa bột, con
trai của cô ta cứ khóc không ngừng đòi ăn, nhìn thấy kho sữa này, cô ta
mừng rỡ vô cùng, tuyệt đối không muốn chia sẽ với người khác.
- Vị này, trong căn cứ cũng cần những vật dụng này, ở đây cũng chỉ có một
kho sữa bột. Chúng tôi có thể để cô giữ lại một phần mười sữa bột ở đây. Cũng đủ cho cô và con cô sử dụng trong hơn ba tháng.
- Không được! Chúng tôi cũng muốn một phần thịt, các người là quân nhân, có thể đi tìm thêm nơi khác, còn chúng tôi chỉ là người bình thường, muốn xông ra bên ngoài đầy rẫy xác sống chính là tự sát!