Ngày 15 tháng 3 năm
2003, Tổ chức y tế thế giới (World Health Organization, viết tắt là WHO ) thông báo đã xuất hiện một dịch bệnh mới gây biến chứng cấp tính về
đường hô hấp rất nghiêm trọng: Đó là Hội chứng viêm đường hô hấp cấp
(Severe acute respiratory syndrome - viết tắt là SARS) do virus
Coronavirus gây ra. (*) Tính truyền nhiễm của loại dịch bệnh mới này rất mãnh liệt, biểu hiện lâm sàng của bệnh chủ yếu là viêm phổi. Bệnh xuất
hiện ở những nơi tụ tập đông người như ở gia đình và bệnh viện.
(*) Hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tiếng Anh: Severe acute respiratory
syndrome; viết tắt: SARS) là một chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra
bởi một loại virus mang tên virus SARS. Giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hồng Kông, lan tỏa ra toàn cầu và gần
như trở thành một đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử
vong trên toàn thế giới (10,9% tử vong) - theo Tổ chức Y tế Thế giới.
Chỉ trong vòng vài tuần lễ, SARS lan từ Hồng Kông sang lây nhiễm nhiều
người khác tại 37 quốc gia trên thế giới vào đầu năm 2003.
Lúc đó, tại thành phố J lúc trước đang gió êm sóng lặng, chợt có tin
tức nho nhỏ truyền đến, ở Quảng Đông, ở Hongkong,
ở Bắc Kinh, dịch bệnh này đã sớm tàn sát bừa
bãi, gây tử vong cho không ít người. An Hồng hoàn toàn không hề để ý đến loại tin tức này ở trong lòng. Thậm chí cô còn đang băn khoăn không
biết có nên ghẹn gặp mặt cùng với Tần Nguyệt hay không. Năm học mới đã
khai giảng được hơn nửa tháng, cô vẫn chưa có dũng khí để gọi điện thoại cho Tần Nguyệt. Hoặc là nói đúng hơn, cô không hề hành động gì vì vẫn
không có động lực để nhúc nhích.
Lộ Vân Phàm mang đến cho An Hồng rất nhiều rễ bản lam cùng khẩu trang,
làm cho An Hồng phải dở khóc dở cười: "Cậu làm cái gì vậy? Sao cậu sợ
chết như vậy hả?"
(*) Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
Biểu cảm của Lộ Vân Phàm cực kỳ nghiêm túc: "Cậu đừng tưởng rằng là trò đùa! Tôi nghe nói, thành phố J đã chẩn đoán chính xác là có ca bệnh
rồi. Người này đi công tác qua Nghiễm Châu,
khi trở về người đã phát sốt cao, đi làm 1 tuần lễ mới đi khám bệnh,
không biết đã truyền bệnh cho bao nhiêu người rồi."
"Thế nào mà tôi lại không có nghe thấy nói gì thế nhỉ? Tin tức cũng không thấy thông báo gì hết." An Hồng bĩu môi.
"Chỗ nào dám thông báo chứ? Thừa dịp trước khi người còn chưa có chết
phải cứu sống lại đã rồi hãy nói. Bây giờ mà thông báo lên thì toàn bộ
thành phố này khủng hoảng rồi."
An Hồng nửa tin nửa ngờ, nhưng là không quá bao lâu, cô đã biết tin
rồi. Bệnh nhân đi công tác Nghiễm Châu trở về hiện đã tử vong. Chính phủ thông qua truyền thông đã thông báo chính thức về tin tức của người
này, đề nghị những người đã từng có tiếp xúc chặt chẽ gần với anh ta cần chủ động đi đến bệnh viện để thực hiện kiểm tra sức khỏe.
An Hồng xem báo chí, rốt cục thấy ra một vẻ khẩn trương.
Tiếp tục sau đó, tình hình cũng có chút
không kiểm soát được. Tin tức xác nhận chính xác đã có một người tử
vong, lại xác nhận có thêm một người nữa, rồi lại thêm một người nữa,
lại thêm một người nữa đã chết.
An Hồng bắt đầu nhận ra sự khác thường. Người đi trên đường rõ ràng đã
giảm bớt. Tiệm bán gà KFC khách hàng cũng thưa thớt. Khắp nơi đều rộ lên tin tức điên cuồng đi mua rễ bản lam, mua giấm trắng, mua khẩu trang.
An Hồng liền phân phát cho bạn cùng phòng khẩu trang và rễ bản lam mà Lộ Vân Phàm đã mang đến cho cô, khiến cho nhóm bạn của cô kích động không
thôi.
Vào cuối tháng 3, An Hồng nhận được điện thoại của mẹ gọi đến. Mẹ thông báo cho cô trong khoảng thời gian này cô hàng vạn hàng nghìn lần không
nên đi đến những nơi công cộng, nghỉ việc bán hàng tại tiệm bán gà KFC
ngay lập tức. Bên trong nhà bảo đảm giữ thông gió, ra ngoài tận lực mang khẩu trang, ít tiếp xúc và nói chuyện cùng với mọi người. Siêng năng
rửa tay, giữ gìn vệ sinh cá nhân, phòng bị một chút giấm trắng cùng rễ
bản lam để sát trùng. Tốt nhất chính là ngoan
ngoãn ở tại trường học, không được đi đến tụ tập bất cứ chỗ nào.
An Hồng nghe thấy vậy sửng sốt sửng sốt, hỏi: "Có nghiêm trọng đến như vậy sao? Vậy bà ngoại thì phải làm sao bây giờ?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng ho khan của mẹ. Mẹ cô chần chừ lưỡng
lự mãi mới nói: "Thành phố L đã có chẩn đoán chính xác ca bệnh rồi, ngay tại bệnh viện của mẹ đang làm, bệnh tình đã nguy kịch. Thành phố J đã
có vài người chết rồi. Loại dịch bệnh này lan truyền thật sự rất nhanh,
con nhất định phải cẩn thận đó. Trong khoảng thời gian này con không cần về nhà, hàng xóm sẽ chăm sóc cho bà ngoại."
"Vâng, mẹ! Mẹ cùng chú Tiêu cũng phải cẩn thận. Còn có... Tiêu Lâm, con bé cũng đang ở trường học, ở đấy cũng rất lộn xộn."
"Mẹ biết rồi, mấy ngày nay chúng ta đều không thể trở về nhà, Lâm Lâm
đã đến ở trong nhà chủ nhiệm lớp rồi. Chờ thêm trận dịch bệnh này qua
đi, chúng ta lại đón con bé trở về nhà thôi. Tự chính bản thân con cần phải chú ý chăm sóc cho mình đó."
"Vâng, mẹ! Mẹ cứ yên tâm." An Hồng nghe mẹ đè nén tiếng ho