Khi trở về nội thành thành phố J, An Hồng đã ngủ thiếp đi trên taxi.
Đi làm liền mấy giờ, lại chạy liên tục đến mấy ki lô met ở trên đường như vậy, cô thật sự mệt muốn chết rồi.
Thân thể của cô nghiêng lệch trên chỗ tựa lưng ở ghế ngồi xe taxi, đầu
dần dần rũ xuống. Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn xem cô, sau đó duỗi
thẳng cánh tay liền vây cô ở trong ngực mình, để cho đầu cô đặt ở trên
vai trái của bản thân.
Lộ Vân Phàm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Mưa vẫn cứ rơi giọt giọt tí
tách không ngừng như trước, không có ý tứ ngừng nghỉ. Cảnh vật ngoài cửa sổ xe lóe lên lại mờ đi, tâm tình của cậu ta lại rõ ràng gần như trong
suốt.
Cậu ta cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cô ngủ cực kỳ sâu,
khuôn mặt trầm tĩnh, hàng lông mi dài dài
không hề động đậy, trên tóc vẫn còn vương lại những giọt nước mưa. Cậu
ta đưa tay phải ra phất phất những giọt nước trên tóc cô rơi xuống,
trong lòng thở dài một hơi.
Cô vậy mà lại thừa nhận mình vẫn còn thích Hàn Hiểu Quân. Nghĩ đến việc này, Lộ Vân Phàm đã cảm thấy cơn tức lại bốc lên trên đầu đến dựng tóc. Cậu ta cắn chặt răng, tay phải siết thành quyền đập một cái xuống đệm
lót ghế ngồi, nhìn gương mặt của An Hồng đang ngủ đến vô tâm vô sự. Cậu
ta hận không thể đập cho cô tỉnh lại, lớn tiếng hỏi cô một chút, đến tột cùng trong đầu cô đã nghĩ như thế nào.
Việc này, trong phim thần tượng Đài Loan, Hàn Quốc luôn làm như vậy.
Mặc dù Lộ Vân Phàm chưa từng xem cụ thể nó như thế nào, nhưng cậu cũng
biết trong đó đại khái là như thế.
Bình thường chính là chuyện khúc mắc tình cảm giữa hai nam hai nữ. Lộ
Vân Phàm cảm thấy hoang mang. Có lẽ là ở trong
câu chuyện của cậu ta, cậu ta chính là người nam số 2 kia? Cho dù cậu ta có nỗ lực làm nhiều hơn nữa, dù có moi tim móc phổi đối với với người
nữ kia như thế nào, cũng đều không thể bằng được người nam số 1 đã được
định trong số mệnh kia!
Lộ Vân Phàm nhếch mép cười khổ, lại cúi đầu xuống nhìn An Hồng. Cô
chính khẽ nhíu mày, giật giật thân mình rúc sâu vào trong lòng cậu ta
một chút. trong lòng Lộ Vân Phàm thấy ấm áp, ôm sát vai cô, nhắm mắt lại ngửi hương vị trên tóc của cô. Hương vị nhàn nhạt của cô hòa lẫn với
mùi vị của nước mưa, đột nhiên cậu ta liền xác định được trong lòng mình rồi.
Ở trong từ điển của cậu ta, cho tới bây giờ đều không có cụm từ "Buông
tay" vật mà cậu ta cần tìm, cho tới bây giờ chưa từng bao giờ không
chiếm được.
An Hồng