Bước vào kỳ nghỉ
đông, An Hồng đồng ý lời mời đi đến nhà ba Mẹ Hàn Hàn để làm khách. Cô
có chút đau đầu, bởi vì hàm ý này có nghĩa, có lẽ cô sẽ được gặp Hàn
Hiểu Quân.
Một năm qua, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi đến nhà họ Hàn để thăm ba Mẹ
Hàn Hàn một chút. Ngay từ khi An Hồng còn nhỏ, hai người bọn đã đối xử
với cô rất tốt. An Hồng vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Chỉ là mỗi một
lần cô đi đến nhà họ Hàn, thì Hàn Hiểu Quân cũng không có ở đây. Anh
phải đi làm việc, hoặc là phải đi công tác, cũng không biết có phải là
do anh cố ý tránh An Hồng hay không nữa. Một năm thật dài, anh chưa bao
giờ gọi điện thoại cho cô, ngay cả khi cô thi đại học, kết thúc kỳ thi
cô nhận được thông báo trúng tuyển, anh cũng không hề ghé qua.
Thấy anh tuyệt tình như thế, An Hồng cũng giằng co không muốn liên hệ
cùng với anh. Thời gian lâu dài, cô cũng có chút hoảng hốt, một người đã quen biết suốt mười mấy năm qua như thế, cứ
như vậy mà rời xa khỏi bản thân mình, cô không phải là không thấy thương tâm.
Có những lúc An Hồng đã tưởng, mình có phải là mình đã làm quá rồi
không. Cô đã từng cho là tình cảm của mình với Hàn Hiểu Quân sẽ gắn bó
đến già, không nghĩ tới, chỉ là bởi vì một Tần Nguyệt kia, mà hết thảy
đều thay đổi biến dạng.
Nghĩ đến Tần Nguyệt, trong lòng An Hồng lại cảm thấy có một hồi khó
chịu. Người này đã từng là người bạn tốt nhất của cô, sau này không hiểu vì sao liền xa nhau. Về sau này, khi tỉnh táo lại, An Hồng lại nghĩ đến Tần Nguyệt đã từng đối xử tốt với cô như thế nào. Ở trong những năm
tháng thời sơ trung cô thực cô độc lại tự ti, tình bạn của Tần Nguyệt đã từng cho trái tim của An Hồng một sự ấm áp thật sâu. Khi đó chuyện xưa của các cô , vẫn không có liên quan gì đến Hàn Hiểu Quân. An Hồng tin
tưởng, Tần Nguyệt đối xử tốt với cô như vậy là thật tâm. Nhưng vì cái
gì, sau khi cô biết được Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân thì cô cũng
không thể nào làm ra vẻ tự nhiên chung sống cùng với Tần Nguyệt được
nữa!
An Hồng biết mình vẫn còn để ý, nhưng lại
không có cách nào để giải thoát. Cô tự hỏi chính mình, đến cùng có phải
đúng là bản thân cô đã thích Hàn Hiểu Quân rồi hay không, thì đáp án lại là - không biết.
An Hồng được nghe từ miệng của mẹ Hàn, biết được Hàn Hiểu Quân kết giao với Tần Nguyệt chẳng phải là được thật thuận lợi. Hai người gặp mặt
nhau cũng không nhiều, bởi vì Hàn Hiểu Quân thường xuyên đi công tác,
thậm chí khi chia tay cũng đã làm náo loạn lên đến một hai lần rồi. Tần
Nguyệt thi đỗ vào đại học J, chuyên ngành tiếng Anh. trường học ở ngay
bên cạnh trường đại học Z. Thế nhưng An Hồng chưa bao giờ gặp mặt Tần
Nguyệt. Kỳ thực, từ sau khi chia lớp nghệ thuật, thì An Hồng liền không
còn nói chuyện nhiều với cô nữa.
Hàn Hiểu Quân, Tần Nguyệt, Hàn Hiểu Quân, Tần Nguyệt... Nghĩ đến hai
người kia, An Hồng đã cảm thấy tim mình loạn như ma. Cô lắc lắc đầu, giữ vững tinh thần, trên tay cầm túi hàng tết gõ cửa chính nhà họ Hàn.
Ba Mẹ Hàn Hàn nhiệt tình chào hỏi An Hồng, An
Hồng lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, mẹ Hàn nhìn thấy bộ dáng của cô, cười nói: "Đừng tìm nữa, Hiểu Quân không có ở nhà đâu."
"Tết mừng năm mới mà anh ấy cũng không chịu về nhà hay sao ạ?" lúc này
vẫn đang là trong tháng mà. An Hồng không nói nên lời trong lòng cũng
không biết là nên thất vọng hay là cảm thấy may mắn, sau khi cân nhắc tỉ mỉ, cô nhận ra là sự thất vọng vẫn có nhiều hơn một chút.
Mẹ Hàn nói: "Đã trở về nhà rồi, nhưng hôm nay giống như có chút việc gì đó, nên nó vội vã đi ra ngoài rồi. Dì cũng đã nói với nó là con sắp
tới, nó nói lại là sẽ trở lại ăn cơm chiều. Hai đứa cũng đã lâu không
gặp nhau rồi còn gì?"
"Đúng vậy đấy ạ, một năm rồi." Nghĩ đến tết mừng năm mới năm trước,
mình có thái độ xa cách đối với Hàn Hiểu Quân, ở trong lòng An Hồng liền thở dài một hơi, cảm thấy có một ít hối hận.
"Hồng Hồng, chuyện của con và Hiểu Quân chuyện, dì cũng biết đại khái.
Kỳ thực ra, cho dù con không trở thành con dâu
của nhà của chúng ta, dì và chú cũng vẫn luôn hy vọng con và Hiểu Quân
vẫn có thể thân thiết với nhau như trong quá khứ vậy. Chúng ta vẫn luôn
luôn coi con như con gái trong nhà. Nếu như Hiểu Quân chọc giận con, thì con cũng thể tình mặt mũi của chú dì đây mà tha thứ cho nó đi. Chuyện
tình cảm cũng không ai có thể