Lúc Lộ Vân Phàm về đến nhà, thì đã là 10 giờ đêm.
Mở cửa ra, đối mặt với anh là một căn phòng hắc ám quạnh quẽ, anh mở
đèn, chậm rãi đi vào phòng khách. Vừa nghiêng đầu anh liền nhìn thấy
trên tủ giầy bên cạnh cửa ra vào có hai chuỗi chìa khóa đặt ở đó. Đó là
chìa khóa xe và chìa khóa cửa phòng mà anh đã đưa cho An Hồng.
Lộ Vân Phàm nhìn chằm chằm vào hai chuỗi chìa khóa kia trong chốc lát,
sau đó anh quay đầu liền đi tới bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống.
Anh dựa người vào trên chỗ dựa lưng của ghế sofa, buông lỏng thân thể,
dần dần nhắm hai mắt lại. Trong đầu anh xẹt qua cảnh tượng đã xảy ra
trước đó không lâu kia.
An Hồng chật vật đứng ở trước mặt anh, gương mặt giống như tro tàn,
nhưng trên khóe miệng của cô thì vẫn còn đang treo lên một nụ cười đầy
quật cường. Chính cô cũng không hề hay biết, nụ
cười này quả thực nhìn còn khó coi hơn cả khi cô khóc.
Lộ Vân Phàm có thể nghe được những tiếng nói chung quanh truyền ra. Có
thể nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạcop các tân khách. Ở trong mắt của
những người kia, đây chỉ là một cảnh buồn cười trên phim truyền hình.
Nói không chừng đến ngày mai, chuyện này có thể trở thành đề tài trọng
tâm, đồng hành để những người trà dư tửu hậu tiêu khiển.
Một lần nữa mở to mắt ra, anh ngồi thẳng người lại, từ trên bàn trà sờ
lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc châm lửa. Mùi thuốc lá theo hơi
thở hít vào trong phổi, kết hợp với không ít cồn trong cơ thể, anh cảm
thấy trong đầu mình có chút hỗn độn. Đưa tay xoa lên cái trán, tầm mắt
của anh đột nhiên bị một thứ gì đó sáng lấp lánh ở trên bàn trà hấp dẫn. Nhìn kỹ thì thấy, đó chính là chiếc đồng hồ mà
An Hồng đã để lại.
Cô chính là một người như thế. Cho dù là bỏ đi, cũng phải ra đi thật
sạch sẽ. Lộ Vân Phàm cầm lấy chiếc đồng hồ. Ngón tay anh xoa lạnh lẽo
mặt chiếc đồng hồ bằng vàng kia, tưởng tượng ở trên đó có lẽ còn giữ
được một chút hơi ấm nhiệt độ cơ thể của cô.
Cô đã rời đi rồi, chỉ mang đi thứ thuộc về cô, để lại những thứ mà cô tự nhận là không thuộc về cô.
Mỗi một lần, đều là như thế này.
An Hồng lôi kéo va ly hành lý đi trên đường. Cô vẫn mặc bộ lễ phục buổi dạ tiệc màu đỏ như trước, trên vai cũng vẫn khoác chiếc Âu phục của Tân Duy như trước. Ban đêm trung tuần tháng sáu, thỉnh thoảng có một làn
gió lạnh thổi qua, nhiệt độ không khí có lẽ cũng không thấp lắm. Cô ăn mặc như vậy, lại đứng một mình ở đầu đường,
nhìn có vẻ có chút khác người.
An Hồng biết lớp trang điểm của mình đã sớm bị trôi đi. Hiện giờ trên
mặt cô không biết đã biến thành bộ dáng cái quỷ gì, nhưng cô vẫn cứ lãng đãng bước từng bước một đi tới. Đôi giày cao gót màu đỏ dẫm xuống trên
mặt đường lát xi măng, phát ra tiếng vang lóc cóc. Chân của cô đã có
chút đau. Cô cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, không biết mình
phải đi đến chỗ nào.
Có trong nháy mắt, An Hồng muốn gọi điện thoại cho Trần Hàng. Ở cái
thành phố này, anh là người duy nhất mà cô có thể tin cậy dựa vào. Thế
nhưng mà, lòng tự tôn còn thừa không nhiều lắm đã nhắc nhở cô, không nên làm quấy rầy đến anh.
Đây chính là quả đắng mà cô đã gieo xuống! Sự chua
xót bức người này chỉ có thể bản thân cô nếm trải. An Hồng thật sự muốn
lập tức mua vé máy bay bay trở về thành phố T, trở lại cái tổ nhỏ của
mình, suồng sã tứ phía khóc lớn một hồi. Thế nhưng mà ngày thứ mai đã là hôn lễ của Lâu Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh là bạn tốt của cô suốt ba năm trung học. Hôn lễ của bạn tốt, làm sao cô có thể vắng mặt được chứ!.
Ở lại chờ thêm một ngày nữa mà thôi! Đến đêm mai, là cô đã có thể trở
về nhà rồi. Sau khi về đến nhà, tắm rửa một cái, ngủ một giấc, hút điếu
thuốc, uống ly rượu, mở to mắt, sau đó lại sẽ là một ngày mới.
Trước kia cô đã sống như thế nào, đến sau này cô cũng sẽ vẫn tiếp tục trải qua như thế.
An Hồng cười cười tự giễu, chuyện xảy ra suốt mấy tháng qua