Thời điểm chuông báo
di động vang lên, An Hồng vẫn còn đang ngủ rất say. Cô đưa tay đến trên
tủ đầu giường sờ lấy điện thoại di động, chăm chú nhìn thời gian – 5 giờ 30 phút sáng. Cô ngồi dậy, hai tay gãi gãi lên mái tóc, rời giường đi
rửa mặt.
Ngày 11 tháng 6 chính là Chủ nhật cuối cùng trước khi mở thầu. Một ngày trước là thứ sáu, cô cùng bộ phận nghiệp vụ tăng ca tới 11 giờ đêm. Ngũ Tổng tự mình ngồi trấn giữ, mang theo Tân Duy, Vương Mẫn Thanh cùng mấy tên tiểu quỷ trong bộ phận một vẫn ở trong công ty, trắng đêm chiến đấu hăng hái. An Hồng về nhà trước tiên, bởi vì cô muốn vào buổi sáng sớm
thứ bảy sẽ bay chuyến bay đi thành phố J. Quyết chiến đêm trước, Ngũ
Tổng khẩn trương đến không thể chịu được, hận không thể hạ một quân lệnh trạng đối với An Hồng, nhất thiết phải nắm bắt được Lộ Vân Phàm. An
Hồng dở khóc dở cười, hẹn thời gian liên hệ cùng bọn họ vào chủ nhật,
sau đó cô liền rời đi trước.
Làm nhân viên trong một đơn vị tham gia dự thầu, An Hồng cảm giác, cảm
thấy lúc này mình đi gặp mặt Lộ Vân Phàm
thật sự là rất không thích hợp. Nên những công việc cần làm bọn họ đều
đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, tránh những hiềm nghi không cần thiết. Nếu
như bị đối thủ cạnh tranh bắt được nhược điểm này, bẩm báo lên cấp trên
của bộ phận thiết kế, chẳng phải là Phong Nguyên sẽ phải vứt bỏ một hạng mục một cách đơn giản như vậy hay sao.
Nhưng mà Lộ Vân Phàm lại không đồng ý như vậy. Mỗi cuối tuần được gặp
mặt với An Hồng đã trở thành của chuyện bắt buộc phải làm đối với anh.
Thứ bảy An Hồng mới bay tới thành phố J đã làm anh không vừa lòng. Cô
đưa ra đề xuất trước khi kết quả trúng thầu được thông báo, thì hai
người không được gặp mặt, tức thì bị anh một tiếng cự tuyệt luôn.
Lộ tổng đã nhận định chuyện gì, An Hồng biết, dựa vào năng lực của
mình, thật sự không cách nào thay đổi được, rõ ràng cũng tăng thêm can
đảm đồng ý với anh.
Nâng cổ tay nhìn xem đồng hồ, đã 10 giờ sáng. Máy
bay sắp đáp xuống sân bay thành phố J, An Hồng uống một ngụm cà phê, lại cúi đầu nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay đến ngây ngẩn cả người.
Chiếc đồng hồ này chính là quà tặng sinh nhật 28 tuổi của cô vào mấy
tuần lễ trước. Khi Lộ Vân Phàm tặng quà sinh nhật, chung quy anh chỉ nói mặt chiếc đồng hồ quá lớn, còn dây đeo đồng hồ của An Hồng lại quá
rộng, cho nên nghĩ muốn cho cô mua một chiếc. An Hồng luôn không đồng ý. Chiếc đồng hồ cô mang lúc trước là do Trần Hàng đưa. Mặt đồng hồ này là một khối lớn nhỏ nam nữ xen lẫn ở giữa máy móc đồng hồ, An Hồng đã đeo
nó thật nhiều năm. Sau khi Lộ Vân Phàm biết được lai lịch đồng hồ, thì
gương mặt càng là thối đến không thể chấp nhận được rồi. Vào hôm sinh
nhật của An Hồng, anh đã chạy tới thành phố T, cứng rắn đút một cái hộp
tinh xảo cho cô, có chút ra lệnh bắt buộc cô phải thay đổi đồng hồ ở
ngay trước mặt anh.
Đây là một chiếc đồng hồ nữ kiểu cách quý tộc tinh xảo, dây đồng hồ mạ
vàng, Mặt đồng hồ làm bằng ngọc quý màu lam, trên mặt đồng hồ được khảm
mấy viên kim cương nho nhỏ. An Hồng biết giá tiền của nó có lẽ phải bằng thu nhập một năm rưỡi của cô, thật sự cô cảm thấy
thực không muốn nhận món quà này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng rực của
Lộ Vân Phàm, cô khẽ cắn môi, vẫn đeo ở trên cổ tay của mình.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô, cẩn thận xem xét trái phải, rốt cục trên mặt
hiện ra nụ cười hài lòng. Trong lòng An Hồng không ngừng bồn chồn, cô
rút tay về ai oán nói: "Chiếc đồng hồ nay có phải mang nó trên tay nhìn
có vẻ rất khoa trương hay không? Con người em nhìn giống như là rất phù
hợp để mang loại đồng hồ này lắm hay sao? Người ta nhìn vào lại còn
tưởng rằng em nghĩ muốn hàng xa xỉ phẩm sắp điên lên rồi, cho nên mới
mua loại đồng hồ hàng nhái này để đeo."
Lộ Vân Phàm cười: "Mặc kệ người ta có nói như thế nào thì nói, chỉ cần
em nhớ được, đây là đồng hồ anh đưa cho em đeo là tốt rồi."
Chiếc đồng hồ này giá hơn 30 vận đó! An Hồng hít một hơi khí lạnh, nghĩ rằng, nếu bán được ở hiệu cầm đồ thì chắc có
thể trả sạch được tiền thuê phòng, còn có thêm được một khoản lợi nhuận
nữa là khác. Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền nở nụ cười.
Lộ Vân Phàm nhìn cô, hỏi lại vẻ kỳ quái: "Đang cười ngốc cái gì đó?"
"Em đang suy nghĩ, bán chiếc đồng hồ này đi, sau đó sẽ đi mua chiếc
đồng hồ hàng nhái khác để đeo cho anh xem, như vậy có phải là em phát
tài rồi không?"
"Em dám sao?" Mặt của người nào đó bỗng chốc liền đen rồi.
*****************
Kéo lại dòng suy nghĩ, máy bay đã hạ cánh. An Hồng lôi kéo va li, theo dòng người đi tới lối đi ra.
Cô trang điểm thật sự thoải mái, mái tóc dài buông lỏng buộc lại ở sau
ót, trên mặt đeo một chiếc kính mát lớn, mặc áo
T-shirt màu trắng tay lỡ cùng với chiếc quần Jean dài, trên chân đi một
đôi xăng ̣đan màu trắng.
Lộ Vân Phàm đứng ở trong đám người đón máy bay. Anh mặc áo sơmi ngắn
tay màu đen, quần đen dài, đi đôi giày da màu đen. Anh mặc trên người
một màu đen như vậy càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của anh. Làn
da của Lộ Vân Phàm thuộc loại dễ bắt nắng rám đen, nhưng cũng thật dễ
dàng liền trắng trở lại, đi bên cạnh có làn da An Hồng từ trước đến nay
có chút sẫm màu tạo thành hai màu sắc đối lập rõ ràng. Điểm này, cũng là một cái đề tài mà hai người bọn họ thường xuyên chế giễu đối phương. An Hồng chê cười Lộ Vân Phàm là loại tiểu bạch kiểm (*), trẻ con mặt búng
ra sữa, Lộ Vân Phàm thì đáp lại An Hồng đúng là người châu Phi xấu xí.
Quậy phá ầm ĩ xong, hai người liền lại vui vẻ cười rộ lên.
(*) Tiểu bạch kiểm: Dịch nghĩa: mặt trắng nhỏ. Cụm từ thường dùng để chỉ nam thanh niên trắng trẻo đẹp trai được phụ nữ bao nuôi.
Lộ Vân Phàm thích hôn lên cổ An Hồng nói mình liền thích làn da của cô, thích nó mịn màng như vậy, trơn bóng như vậy trơn, nhìn cùn biết chính
là khỏe mạnh cường tráng. An Hồng cũng sẽ nâng đôi gò má của Lộ Vân Phàm lên, nói mình rất thích bộ dạng trắng trắng non mềm này của anh, nhất
là đường cong lưu loát của chiếc cằm của anh.
Gò má thon gầy của Lộ Vân Phàm cho tới nay đều là điểm làm cho An Hồng
động tâm nhất. Cô thường xuyên có thể nhớ lại hồi lớp 11 ở sân thể dục
trường Thất Trung. Ngày năm ấy khi nhìn thấy tình cảnh Lộ Vân Phàm là
một thiếu niên tuấn mỹ sắp trưởng thành đến loá mắt, trên gương mặt đã
bớt đi sự trẻ thơ biểu cảm bày ra vẻ rạng