Thứ sáu, An Hồng tan tầm, vừa đi ra khỏi tòa nhà liền gặp được Triệu Đức Sinh đang chờ đợi ở cửa.
Cô có chút kinh ngạc, Triệu Đức Sinh nhìn thấy cô liền bước nhanh đi tới, nói: "Anh nghĩ muốn nói chuyện với em"
An Hồng kéo chặt chiếc áo dệt kim hở cổ nhìn anh ta, nói: "Triệu Đức
Sinh, em cảm thấy giữa hai chúng ta đã không còn có chuyện gì hay để nói với nhau nữa rồi!"
Triệu Đức Sinh hít vào một hơi, nói: "An Hồng, anh đã suy nghĩ rất cẩn
thận, lý do của em không chấp nhận được. Lúc trước hai chúng ta còn tốt
đẹp là thế, em chỉ với một câu nói không thích hợp kia mà đã nghĩ muốn
chia tay với anh hay sao? Anh nói cho em biết, anh không tin!"
"Có tin hay không là tùy anh thôi!" An Hồng biết mình đuối lý, quay đầu đi tới bãi đậu xe, Triệu Đức Sinh lập tức đuổi theo cùng đi tới.
"An Hồng! Cho anh thêm một cơ hội lần nữa đi! Anh làm sai chuyện gì em
hãy nói với anh, anh cũng có thể sửa đổi! Hoặc
là, em hãy nêu ra cho anh một cái lý do để cho anh tâm phục khẩu phục!"
An Hồng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh: "Không có lý do gì,
không hề có lý do gì hết! Có lẽ anh nói không sai, em không hề yêu anh.
Lý do này đã đủ hay chưa vậy?"
Triệu Đức tức giận đến quá, lớn tiếng nói: "Không hề yêu anh hay sao?
Vậy suốt mấy tháng qua, em cùng với anh như vậy được coi là cái gì? Hả?"
"Triệu Đức Sinh, chúng ta có thể tụ họp được với nhau, cũng có thể chia tay nhau vui vẻ, có được không?" An Hồng nhìn xem chung quanh. Lúc này
đã tan việc, nơi cửa ra vào của Phong Nguyên đều là những đồng nghiệp
đang chuẩn bị về nhà. An Hồng, cô hạ thấp giọng nói, "Em biết là em có lỗi với anh, em đã cẩn thận nghĩ rất kỹ rồi, hai
chúng ta thật sự không thích hợp với nhau!"
Triệu Đức Sinh kéo cánh tay An Hồng lại, kéo cô tới gần trước thân
mình, nói: "An Hồng, anh tự hỏi, thấy mình không có bất kỳ chuyện gì có
lỗi với em. Vậy mà bây giờ em chỉ với một câu thực xin lỗi muốn chia tay như vậy thôi, coi như là xong hay sao? Em coi anh là cái gì? Là một
người để em tiêu khiển khi nhàm chán hay sao?"
An Hồng giãy giụa một chút. Lực nắm tay của Triệu Đức Sinh rất lớn, cô
không thể nào tránh ra được, đành phải kêu to: "Buông em ra!"
Đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ giữ cổ tay của Triệu Đức Sinh lại. Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai An Hồng: "Buông cô ấy ra!"
Cái tay kia hơi liền dùng lực, liền khiến cho Triệu Đức Sinh phải buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của An Hồng ra.
An Hồng kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy
bên người mình có một người đàn ông trên người mặc bộ quần áo màu đen.
Sắc mặt của Lộ Vân Phàm ủ dột, anh ôm chầm lấy bả vai của An Hồng, dán
chặt vào thân thể của chính mình, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn sang
Triệu Đức Sinh.
Triệu Đức Sinh nhìn qua An Hồng, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm, đột nhiên
giống như đã hiểu ra cái gì. Anh ta cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra là thế, An Hồng, tôi cũng biết là có nguyên nhân khác mà, hóa ra là cô đã
câu được một con rùa vàng."
"Triệu Đức Sinh! Anh đang nói hươu nói vượn cái gì đó?" An Hồng tránh ra khỏi cái ôm của Lộ Vân Phàm, lớn tiếng nói.
Triệu Đức Sinh chỉ vào Lộ Vân Phàm, nói: "Tôi đang nói hươu nói vượn?
Một tháng trước, cô vẫn còn nói với tôi rằng
người đàn ông què này là khách hàng của công ty của cô! Hiện tại thì sao đây? Cô và hắn ta là quan hệ như thế nào?"
Nghe được cái từ "Người đàn ông què" này, trong nháy mắt, sắc mặt của
Lộ Vân Phàm trở nên âm trầm. Anh mím chặt đôi môi, đang muốn phát tác,
chợt nghe thấy người phụ nữ bên cạnh mình lớn tiếng nói: "Triệu Đức
Sinh! Đủ rồi đó! Tôi đã nói rất rõ ràng cho anh biết, hai chúng ta đã
kết thúc rồi! Đúng thế! Tôi thật sự không hề yêu anh, tôi cũng đã làm
lãng phí thời giờ của anh, tôi nhận lỗi với anh. Nhưng mà, nếu như anh
còn dám nói ra một câu vũ nhục nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ không chịu bỏ
qua cho anh!"
An Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sắc bén, hai tay đã nắm chặt thành quyền, để sát tại hai bên thân thể.
Thân thể của cô run rẩy gay gắt, không phải bởi vì cô sợ hãi, mà là vì…cô đang phẫn nộ.
Triệu Đức Sinh bị ánh mắt gần như hung ác của cô làm cho sững sờ một
lát. Anh ta khoát tay, lôi kéo lại cổ áo tây trang, gật đầu nói: "OK, OK! Lại vẫn là tôi không đúng rồi. An Hồng, tôi
cho cô được như ý cô đã ước nguyện. Cái loại người giống như cô, loại
người mà khi nhìn thấy tiền là mắt sáng lên, loại phụ nữ mà khi nhìn
thấy đàn ông là chỉ muốn lên giường như cô, về sau cho dù là có quỳ trên mặt đất để cầu xin tôi quay lại, thì ông đây cũng không cảm thấy có gì
lạ..."
"Rầm!" một tiếng, thân thể của Triệu Đức Sinh đã bị ngã về hướng bên
cạnh. Bước chân của anh ta lảo đảo, phải vất vả lắm thân thể anh ta mới
có thể đứng vững lại được.
Tay trái của Lộ Vân Phàm vung lên một quyền bên trái của mình, ánh mắt của anh lạnh lẽo, ác liệt, cắn