Trên xe trở về, Lộ Vân Phàm lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
An Hồng cầm tay lái, nói: "Cho em một điếu."
"Em đang lái xe, không được hút."
". . . . . ."
"Lúc nào xuống xe anh sẽ đưa em."
". . . . . ."
"Em lái xe cũng không tệ lắm."
"Đúng rồi, em vẫn muốn hỏi anh, lần trước đi huyện Y, tại sao anh không để em lái xe?"
"Đi đường vào buổi tối, anh không yên tâm."
"Vậy tại sao không để cho Tiểu Cao lái xe?"
"Anh không muốn tìm người đến làm kỳ đà cản mũi."
"Lộ Vân Phàm, có một chuyện em muốn nói rõ ràng với anh."
"Chuyện gì?"
"Chuyện anh mới nói ở nhà cô giáo Hạ."
". . . . . ."
"Chúng ta đã kết thúc, đã kết thúc từ 6 năm trước."
"An An, anh đã nói với em, anh không đồng ý."
"Anh không đồng ý cũng vô dụng, hôm nay là lần cuối em gặp anh, sau đó sẽ
không bao giờ gặp lại nữa. Nếu anh muốn dùng dự án Sang Ý để uy hiếp
em....em nói cho anh biết, anh cứ tự nhiên. Cùng lắm thì em sẽ từ chức,
công ty Phong Nguyên thiếu đi một hạng mục cũng không phá sản được." Mắt cô nhìn về phía trước, tập trung lái xe, nhàn nhạt nói ra những lời
trên, giống như là đang tán gẫu.
"An Hồng, em cho rằng em là ai!" Giọng nói của Lộ Vân Phàm tăng lên, nghe cô nói như vậy ... ... anh thực sự muốn phát điên.
"Lộ Vân Phàm, vậy anh cho rằng anh là ai?" An Hồng nhăn mày, đôi mắt nhỏ dài híp lại, cô nghiêng đầu liếc anh một cái.
Lộ Vân Phàm nhìn gò mà cô, im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nặng nề nói: "Em
cho rằng em có thể chạy trốn thêm một lần nữa hay sao? Anh cho em biết,
nếu lần này anh còn để em đi mất, thì con mẹ nó, anh sẽ không mang họ Lộ nữa!"
An Hồng hít sâu một cái, nói: "Coi em như van xin anh có
được không? Bỏ qua cho em đi, chúng ta đã kết thúc thật rồi, em cảm thấy chúng ta không cần thiết phải gặp lại nhau nữa. Em. . . . . . Em muốn
nói tiếng xin lỗi với anh, em hiểu rõ em có lỗi, nhưng mà, anh nên hiểu
là anh cũng thiếu em một lời xin lỗi."
Lộ Vân Phàm nghe được câu
nói sau cùng của cô, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài, anh
trợn to hai mắt nhìn cô, nếu không phải là cô đang lái xe, anh muốn nắm
lấy vai cô, lay tỉnh cô, hỏi ra khúc mắc vẫn luôn tồn tại trong lòng anh suốt 6 năm qua.
Hai người không nói gì nữa, An Hồng lái xe vào
tầng hầm khu nhà của Lộ Vân Phàm, cô rút chìa khóa xe giao cho anh: "Em
đi đây, anh tự mình đi lên chắc không có vấn đề gì, Lộ Vân Phàm, em đang rất nghiêm túc, chúng ta đừng gặp nhau nữa, Bye—bye."
Nói xong,
cô cầm túi xách mở cửa bước xuống xe, chưa đi được mấy bước liền nghe
thấy tiếng đóng cửa rất mạnh từ đằng sau truyền đến, anh đi nhanh về
phía cô, thân thể không ngừng lay động, anh dùng sức kéo tay cô, buộc cô xoay người đối diện với mình. Mắt Lộ Vân Phàm nhìn thẳng vào An Hồng,
lớn tiếng hỏi: "Không gặp lại? ! Em chắc chắn?"
"Lộ! Vân! Phàm!" An Hồng hất tay anh ra, "Anh thôi đi!"
"Không gặp lại? À? Em có tin hay không, ngày mai em sẽ chạy đến tìm anh!"
"Anh cứ mơ đi! !"
"Em tin hay không! !"
"Anh thích thì cứ nằm mơ đi! ! Lộ Vân Phàm! Em thật sự hết chịu nổi rồi! Anh đã 26 tuổi mà còn như con nít 6 tuổi vậy sao, rốt cuộc thì bao giờ anh
mới có thể trưởng thành được! !"
"Con mẹ nó, anh đã chết qua một
lần rồi! !" Lộ Vân Phàm đứng ở nơi đó, anh nhìn An Hồng, ngọn lửa hừng
hực trong mắt dần dần hóa thành đau thương, anh chậm rãi nói lại một
lần, "An An, anh đã bị ngột ngạt đến chết rồi."
Ánh mắt của anh đánh thẳng vào nội tâm An Hồng, cô che miệng lại, cố nén những giọt lệ, xoay người chạy đi.
An Hồng thuê xe trở lại khách sạn, cô mở Lap top, nghe nhạc, hút thuốc,
cầm chai bia tu một hơi, cô ngồi ở dưới đất chỗ góc giường ngủ và tủ đầu giường, hai tay ôm đầu gối, toàn thân run lên, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô nghĩ, kết thúc! Kết thúc! ! Kết thúc! ! ! Mặc kệ như thế nào, tất cả
đều kết thúc! !
Đây không phải là lỗi của cô, cũng không phải là lỗi của anh, nếu như nhất định phải trách, vậy thì trách ông trời đi! !
Hơn 9h tối, trong lúc cô đang mơ mơ màng màng trên giường thì điện thoại di động vang lên.
Cô nhấc máy, là Tân Duy gọi tới.
"Tiểu An! Thật là thật xin lỗi, đang trong kỳ nghỉ đông mà tôi lại quấy rầy
cô, nhưng mà có việc cần cô hỗ trợ. Tôi vừa nhận được điện thoại từ bộ
phận quản lý dự án của tập đoàn Vũ Hoa, họ thông báo 10 giờ sáng mai
muốn mở cuộc họp về cao ốc Sang Ý, tiến hành tại trụ sở của tập đoàn Vũ
Hoa, sẽ phải đi đến thực nghiệm công trường nên cần phái người tham gia, nếu không coi như là tự động bỏ tư cách đấu thầu. Sợ là trong chốc lát
sẽ không đặt được vé máy bay, sáng mai thì không kịp, lão Ngũ đã nói, cô đang ở thành phố J thì để cô đến đó, công việc rất đơn giản, dù sao cô
cũng đã biết rõ, chuyện này cô có thể giúp được không?"
An Hồng há hốc miệng, cảm giác chết lặng, chỉ còn biết ngẩng đầu kêu than.
Cô làm sao có từ chối đây?
Người đàn ông ác ôn này! ! Cô nghĩ, mình thật sự là phải nhanh chóng chạy đến gặp Lộ Vân Phàm rồi.
Ngày hôm sau, 9 giờ 40 phút, An Hồng đi đến trụ sở của tập đoàn Vũ Hoa —— Tòa nhà Vũ Hoa.
Sau khi hỏi lễ tân ở lầu một vị trí của phòng quản lý dự án, cô đi vào thang máy.
Cô mặc bộ đồ công sở mua tạm ở siêu thị, quần áo màu đen, ống suông, cổ áo sơ mi màu vàng bên trong bẻ ra ngoài áo vest, nhìn rất nữ tính. Chân đi đôi giày cao gót, cầm túi đựng Laptop, tóc buộc đuôi ngựa, trên mặt
được trang điểm tinh tế, bông tai kim cương nho nhỏ lóng lánh trên tai,
khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải sáng mắt.
Khi quản lý An làm việc, dáng người thon thả thướt tha, cử chỉ thành thục, khí thế, thực sự nhìn không ra chút sơ suất nào.
Đại biểu cho các đơn vị đấu thầu đã đến, mọi người đang chờ đợi ở phòng họp lớn, bởi vì cùng ngành nên có mấy công ty An Hồng cũng đã biết, sau khi gặp mặt thì nói chuyện tán gẫu với nhau, An Hồng ngồi nghe mọi người
không ngừng kể khổ.
Có hai đơn vị, bởi vì không mua được vé máy
bay, liền chạy xe với tốc độ nhanh nhất, đi mất hơn mười tiếng đồng hồ,
hai nhà khác bay chuyến 7h30 vì sợ đến muộn, còn có hai nơi tối hôm qua
mua được vé máy bay, ngồi chuyến 23h đến thành phố J là nửa đêm, còn một nhà ở ngay thành phố bên cạnh, đi xe vài tiếng là tới, để tham gia vào
cuộc họp quái lạ không báo trước này.
An Hồng đổ mồ hôi, cô rất
muốn an ủi bản thân mình, cuộc họp này hoàn toàn là kế hoạch của Vũ Hoa, không liên quan gì đến cô. Nhưng mà, sắp xếp thời gian vội vàng như
thế, cô cũng không thuyết phục được chính mình. Chỉ đành phải phụ họa
người khác nói: "Đúng vậy. Đúng vậy, cuộc họp này đúng là biến thái, cái người tổ chức cuộc họp này não bị úng nước rồi."
Lúc này, cái người não bị úng nước đang từ từ đi vào phòng họp lớn.
Lộ Vân Phàm mặc âu phục màu đen, cổ đeo cà vạt kẻ sọc màu vàng đậm, khuôn mặt lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống. Trợ lý Tiểu Cao yêu cầu các đại diện
ký tên, sau đó phân phát tài liệu cho mọi người.
Đại diện các
đơn vị đấu thầu cũng có chút kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới, cuộc họp
bất ngờ nho nhỏ như vậy mà lại được chủ trì bởi Tổng Giám Đốc điều hành
của Vũ Hoa. Bình thường, những cuộc họp thế này chỉ cần quản lý dự án
tham gia là đủ.
Dáng vẻ An Hồng rất tự nhiên, cô nhận tài liệu, xem qua một chút. Chỉ là tài liệu giải đáp thắc mắc kêu gọi đầu tư cho
cao ốc Sang Ý, cũng không phải là hạng mục cô phụ trách, xem một lúc
cũng không nhìn ra được vấn đề.
Lộ Vân Phàm ngồi một chỗ, sắc
mặt nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người rồi nói: "Cảm ơn mọi người đã tham gia cuộc họp ngày hôm nay. Cuối tháng trước chúng tôi đã
kết thúc khảo sát các đơn vị tham gia đấu thầu, xem qua kết quả khảo
sát, chúng tôi đã chỉnh sửa tài liệu cho phù hợp, tất cả thông tin thay
đổi đã ghi rõ trong tài liệu phát cho mọi người. Hôm nay chúng tôi tập
hợp các đơn vị khảo sát là muốn đưa mọi người đến công trường xem một
chút. Cao ốc Sang Ý là hạng mục quan trọng của Vũ Hoa, hơn nữa vị trí
của nó tương đối đặc biệt, là khu vực tiếp giáp với tòa thị chính và các danh lam thắng cảnh, đối với các phương diện đều có yêu cầu tương đối
cao, tôi tin rằng sau khi xem qua công trường, mọi người sẽ có cái nhìn
rõ ràng hơn. Đến lúc đó, nếu đơn vị nào còn có thắc mắc, có thể trực
tiếp nói với bộ phận quản lý dự án, chúng tôi sẽ thống nhất câu trả lời
rồi gửi lại cho mọi người, thời hạn cuối cùng là ngày 20 tháng 4. Về
thời gian mở thầu, trong tài liệu bổ sung lần trước đã nói rất rõ, nếu
không có gì xảy ra thì sẽ vẫn giữ nguyên. Nếu quý vị không có ý kiến gì, bây giờ chúng ta xuất phát đi đến công trường, Vũ Hoa đã chuẩn bị xe
buýt để mọi người cùng đi."
Tất cả các đại diện rối rít đứng dậy dọn dẹp tài liệu, An Hồng cất tài liệu vào túi laptop, cùng mọi người đi ra ngoài.
Đi tới bên cạnh Lộ Vân Phàm thì anh đứng dậy, mắt An Hồng nhìn thẳng, đi
qua người anh, Lộ Vân Phàm ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nói nói: "A, An
quản lý, chào cô."
Có mấy người quay đầu lại nhìn An Hồng, An Hồng đành phải dừng bước, nghiêng đầu cười với Lộ Vân Phàm: "Lộ tổng, chào anh."
"Thật đúng là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt." Anh đột nhiên phá lên cười
rất vui vẻ, giống như một đứa bé, sau khi thắng cuộc thì hài lòng cười
hả hê. An Hồng cũng mỉm cười nói: "Lộ tổng, chuyện trùng hợp không phải
lúc nào cũng có thể xảy ra."
Sau đó cô xoay người đi theo những người khác ra khỏi phòng họp.
Lộ Vân Phàm không đi cùng mọi người đến công trường cao ốc Sang Ý, tập
đoàn Vũ Hoa phái một quản lý dự án đi cùng đại diện các đơn vị đấu thầu, An Hồng đội nón bảo hộ, đi phía sau mọi người, nghe quán lý dự án giải
thích tình trạng khu đất. Tay cô cầm ghi âm, ghi lại tất cả thắc mắc của mọi người đối với hạng mục này, cũng như câu trả lời của người quản lý, cô hoàn toàn không có ý kiến, chỉ cần mang cái này về cho Tân Duy là
được.
Vào buổi trưa, khảo sát công trường kết thúc, quản lý dự án nói tập đoàn Vũ Hoa đã chuẩn bị tiệc, Lộ tổng sẽ đi cùng. Những người
khác vừa nghi hoặc vừa phấn khởi, phấn khởi là vì trước ngày mở thầu, có thể cùng Lộ tổng ăn cơm trưa, đây là cơ hội hiếm có để đặt vấn đề, còn
nghi ngờ là vì trước giờ chưa có việc như vậy xảy ra, không biết là Vũ
Hoa đang diễn trò gì.
Chỉ có An Hồng biết mục đích của Lộ Vân
Phàm, chính là rất ấu trĩ. Cô đột nhiên quyết định tùy hứng một lần, cô
nghĩ, Lộ Vân Phàm sẽ không vì sự vắng mặt của cô mà khiến Phong Nguyên
mất tư cách đấu thầu. Cô nói với quản lý dự án là mình có việc gấp vào
buổi chiều, không tham gia dự tiệc, nhờ quản lý nói tiếng xin lỗi với Lộ tổng.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, cô
bỏ mũ bảo hộ ra, rời khỏi công trường. Cô nghĩ, những người khác chắc
chắn là không thể hiểu, cơ hội được ngồi ăn cơm cùng người có địa vị cao nhất trong tập đoàn mà lại bỏ đi? Có chuyện gì còn quan trọng hơn so
với dự án đáng giá 300 triệu này sao?
Muốn nghĩ thế nào thì tùy!
An Hồng thuê xe trở về khách sạn, dọc theo đường đi điện thoại di động
liên tục kêu, cô tắt âm, nhìn xuống, có điện thoại của Lộ Vân Phàm gọi
đến, cũng có số cố định. Cô mở tài liệu của cao ốc Sang Ý ra, trên tài
liệu thấy được số điện thoại của tập đoàn Vũ Hoa, phát hiện thấy giống
hệt số điện thoại cố định trong di động của mình, chỉ khác hai số 0 ở
cuối, cô cũng biết chắc chắn là Lộ Vân Phàm gọi.
Cô nhất quyết không nhấc máy.
Hơn một tiếng sau, chuông điện thoại cũng không reo nữa.
Trở về phòng, An Hồng tắm rửa sạch sẽ, gọi điện thoại cho Lâu Tĩnh Tĩnh, hẹn 5h chiều đến công ty gặp cô, cùng đi ăn tối.
Đêm hôm trước cô hầu như không ngủ, lúc này cảm thấy có chút mệt mỏi, cô
tắt điện thoại, ngủ 4 tiếng thì tỉnh lại. Sau đó cũng không ngủ được
nữa, An Hồng đi đến phòng Gym của khách sạn. tập trên máy chạy bộ.
Lúc đầu cô đi bộ với tốc độ 5.5 km/h, 20 phút sau cô bắt đầu chạy 10km/h
trong suốt 20 phút, chạy như phát điên. cho đến khi huấn luyện viên cảm
thấy không nhìn nổi, bắt cô hạ tốc độ xuống..
An Hồng rời khỏi máy tập chạy, cả người ướt đẫm, há mồm thở dốc, gương mặt đỏ bừng, trái tim đập "thùng thùng thùng" liên tục.
Bước chân cô lảo đảo, trong lòng trống rỗng, sự mệt mỏi rốt cuộc cũng làm cô quên mất một chuyện, cho dù chỉ là tạm thời.
5h rưỡi, An Hồng có mặt tại đại sảnh bên dưới lầu một ở tòa nhà công ty
Lâu Tĩnh Tĩnh, tinh thần sảng khoái, quần áo thoải mái dễ chịu, khuôn
mặt mỉm cười, gặp lại bạn cũ có cảm giác rất mong chờ.
Lâu Tĩnh Tĩnh đi xuống cùng một người đàn ông, khuôn mặt đỏ bừng, đang tranh luận điều gì đó.
An Hồng thấy người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình,
lịch sự nho nhã, đeo kính, mặc bộ tây trang màu xám đậm.
Lâu Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn thấy An Hồng, nở nụ cười ngọt ngào, nói mấy câu với Nhãn Kính Nam rồi đi về phía An Hồng.
Một năm không gặp, cô cũng không có gì thay đổi, dáng người vẫn gầy gò mảnh mai, mắt to miệng nhỏ, bộ dáng dịu dàng đoan trang.
Nhưng An Hồng biết, đây chỉ giả bộ mà thôi.
Lâu Tĩnh Tĩnh giang hai tay, ôm chặt lấy An Hồng, nói như hét: "An Hồng An Hồng An Hồng An Hồng ~~ mình nhớ cậu chết đi được!"
An Hồng cũng cười ôm chặt cô, sau khi buông ra, cô hỏi: "Người lúc nãy là Boss mới của cậu hả?"
"A —— đúng vậy!" Lâu Tĩnh Tĩnh tỏ vẻ coi thường, cô là một thư ký đã ở
tuổi băm, chưa kết hôn, cô nói, "Chị đây thế nào cũng thấy anh ta không
vừa mắt, chưa đến ba tháng đã bị giày vò gần chết! Chịu không nổi nhất
là cái bộ dáng muốn bạo phát cúc hoa của anh ta!"
An Hồng cười, hơn mười năm mà Tĩnh Tĩnh không thay đổi chút nào.
Cô nói: "Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."
Tác giả có lời muốn nói: Rất rắc rối sao? Ta bảo đảm, nửa chương sau sẽ có
đường ngọt, rất ngọt nha ~~~ cạp cạp cạp cạp cạp cạp ~~~~
Aiiiiii. . . . . . Ta hiểu rõ việc che giấu bí mật rất là không phúc hậu, nhưng
mà đây là tiểu thuyết dài kỳ ~ mọi người có thể nghĩ rằng ta chính là
đang thừa nước đục thả câu ~~~ nói trước cho mọi người thì chương sau ta cũng không cần phải viết á......, có đúng không nàoooooo?
Cho
nên, các nàng hãy xem hiện tại và tận tình hưởng thụ trạng thái rối rắm
này đi, thỉnh thoảng ta sẽ thả thêm chút đường rồi chút thịt, không phải là rất tốt hay sao ~~~ đừng quan tâm đến việc trước đó giữa họ đã xảy
ra chuyện khỉ gió gì! Ha ha ha ha ha ha. . . . . . . . .