Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 201: Gió Xuân Thổi Đến Lần Nữa Cũng Không Bằng Nụ Cười Của Em!


trướctiếp

Đêm nay, An Hồng ở lại bên cạnh Lộ Vân Phàm.

Bọn họ cũng không làm gì cả, chính là vẫn mặc quần áo, cùng chen chúc với nhau ở trên chiếc giường xem ra có vẻ quá chật hẹp, gắt gao ôm lấy nhau.

Cả hai người vóc người đều cao, giường lại vừa ngắn vừa hẹp. Bọn họ ngủ quả thật là không thoải mái, thế nhưng mà cũng không có ai ca thán điều gì, cũng không ai nói chuyện.

Đương nhiên là cả hai người đều không sao ngủ được.

Gió từ chiếc quạt điện thổi ra vù vù, nhưng cũng không cách nào làm cho mồ hôi ngừng chảy ra. Trên người bọn họ đầm đìa mồ hôi.

An Hồng tuyệt không nghĩ đến động đậy. Cô vòng quanh cái eo của Lộ Vân Phàm, đầu nương tựa ở trên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực ở trong lồng ngực của anh. Cô chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy.

Ở trong lòng cô đã có một quyết định rất quan trọng.

Sáng ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm và An Hồng trước sau tắm rửa, tinh thần sảng khoái, cùng nhau ra khỏi cửa.

Anh nói với An Hồng: "Anh sẽ không để cho tâm huyết suốt ba mươi năm của ba anh bị hủy ở trong tay của anh. Anh tin tưởng rằng, nhất định anh sẽ nghĩ ra được biện pháp."

Ánh mắt đen nhánh của anh lóe lên ánh sang tự tin. Khóe môi cong lên, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như những chuyện xảy ra ở trước mặt anh là không đáng giá nhắc tới, mà phải là sự suy sụp, mà chỉ là những khó khăn nhỏ nhoi. An Hồng nhìn anh đến nhập thần, cô hít sâu một hơi, nói: d∞đ∞l∞q∞đ "Em tin tưởng ở anh."

Lộ Vân Phàm cười rộ lên, anh giơ tay ôm lấy đôi gò má của An Hồng: "Nghe lời của anh nhé! Hãy mau chóng chạy nhanh đi làm thủ tục sang tên phòng ở cho em. An An, kỳ thực, ngày hôm qua anh đã thật sự tin tưởng..."

"Cái gì?"

"Đúng đấy, nếu lần này Vũ Hoa vượt qua được, anh hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa."

"Lộ Vân Phàm, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Anh hãy chạy nhanh đến công ty đi, vẫn còn có cả một đống chuyện đang chờ anh để xử lý đấy."

Lộ Vân Phàm lắc đầu: "Không, hiện tại nói lúc này là đúng thời cơ nhất. An An, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một chút động lực. Thật sự, hiện tại anh đã khôi phục lại tình trạng độc thân rồi, nếu ta có thể làm Vũ Hoa đi ra khốn cảnh, ngươi có thể hay không, trở lại bên người ta?"

Ánh mắt anh vạn phần thành khẩn, nhìn chặt chẽ chăm chú vào An Hồng, An Hồng vẫn còn chưa suy xét quá nhiều, cô nói: "Lộ Vân Phàm, chỉ cần anh tận lực là được, không cần phải tạo cho mình áp lực quá lớn. Em tin tưởng với năng lực của anh, cho dù lúc này nguy cơ là vô pháp giải quyết, nhưng em vẫn tin tưởng rằng anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì anh là Lộ Vân Phàm, là một Lộ Vân Phàm chưa bao giờ chịu buông tay, một Lộ Vân Phàm chưa từng bao giờ nhận thua. Đến lúc đó, cho dù anh có trở nên như thế nào, em... đều sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau nỗ lực."

Lộ Vân Phàm mắt sáng rực lên, trái tim của anh đập thật sự rất mau, nhanh đến mức, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh một phát ôm An Hồng vào trong ngực, cực kỳ cực kỳ dùng sức ôm lấy cô, anh nói: "An An, cho anh thêm một chút thời gian, chờ anh xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi, anh liền đi tìm em."

"Được!" An Hồng trả lời tràn đầy kiên định.

Hai người chia tay nhau ở ngã tư phố. Lộ Vân Phàm phải về công ty, An Hồng phải đi về khách sạn.

Trước khi chia tay, trong đầu An Hồng đột nhiên nhớ tới một người. Cô nói với Lộ Vân Phàm: "Có một người, không biết anh đã từng liên hệ với người ấy hay chưa?"

Lộ Vân Phàm hỏi: "Ai vậy?"

An Hồng nói ra một cái tên. Cô nghĩ nghĩ, rồi nói: "Chữa ngựa chết thành ngựa sống, anh hẳn là phải sử dụng đến mạng lưới quan hệ rộng của anh rồi đó."

Lộ Vân Phàm cau mày gật gật đầu: "Em nói đúng, để một chút nữa thì anh sẽ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại. Nhưng mà anh cảm thấy. . . Xác xuất thành công không cao lắm."

An Hồng đáp lại bằng một nụ cười cổ vũ: "Thử xem xem thế nào!"

"Được!"

Rồi sau đó, bọn họ lại ôm ấp nhau một lần nữa, cùng nói hẹn gặp lại với đối phương

Ngồi ở trên xe


trướctiếp