Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 195: Quyết Định


trướctiếp

Sau khi mẹ Hàn rời đi, An Hồng nằm ở trên giường, lại mất ngủ.

Cô cũng không hề quên hôm nay là ngày bao nhiêu, chỉ là suốt cả một ngày hôm nay, cô bắt buộc bản thân mình không được nghĩ đến nữa.

Đêm khuya yên tĩnh, nghe những chuyện của người kia đã làm mấy năm nay mà mẹ Hàn đã nói, đã làm An Hồng thật sự không sao dừng được sự hồi tưởng của mình.

Cô lướt qua di động nhìn xem thời gian, đã là 23 giờ 38 phút rồi. An Hồng mở photo album trong điện thoại di động ra, lướt màn hình xem lại từng hình ảnh mình đã chụp. Trong photo album còn có ảnh chụp mà cô đã chụp trong mấy tháng qua. Trong đó có rất nhiều ảnh cô chụp chung với anh.

Ảnh khi ra ngoài ăn cơm. Cô ngồi đối diện với anh, lấy di động chụp bộ dạng anh đang cúi thấp đầu; ảnh anh đang chuyên tâm ăn canh, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, lông mi thật dài, biểu cảm thật đáng yêu. Sau khi chụp một lúc, anh đã phát hiện ra cô đang chụp ảnh mình, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình di động cười rộ lên. Nụ cười tươi tắn, trong sáng, dưới ánh mặt trời đẹp phi thường.

Ảnh đi công viên chơi. Anh cũng có thể cầm lấy di động của cô, để đầu hai người sát vào nhau cùng chụp ảnh chung. Lúc chụp ảnh này làm An Hồng nhớ tới tình cảnh cái hồi học đại học, lúc ấy cô cùng anh chụp hình dán. Ngày hôm nay, anh vẫn thích áp sát vào mặt cô như trước, duỗi thẳng cánh tay chụp lại từng màn ngọt ngào của bọn họ.

Ảnh đi khu vui chơi giải trí, anh có thể dùng hai đồng tiền trò chơi để chơi ở máy ném bóng rổ thật lâu. Xông qua một cửa lại đến một cửa, chơi mãi cho đến khi mồ hôi ướt đẫm mới dừng lại. An Hồng nhớ lại chính bản thân cô không những đã chụp hình anh khi anh ném rổ, mà còn quay video clip nữa. Cô lướt tìm video clip, lẳng lặng yên tĩnh xem video clip trong bóng đêm.

Lộ Vân Phàm mặc một bộ T-shirt ngắn tay màu trắng, biểu cảm nghiêm túc, tay càng đến một khắc cũng không ngừng nắm lấy quả bóng nhỏ lăn xuống tới rổ bóng, một người tiếp một người nhanh chóng quăng bóng vào trong vòng rổ. Anh thân cao tay dài, cho dù là quăng quả bong nhỏ, tư thế ném rổ nhìn vẫn đẹp mắt đúng tiêu chuẩn như thường, tỉ lệ chính xác cũng là cao đến thần kỳ. Bên cạnh anh có rất nhiều thanh thiếu niên lớn nhỏ, cả đám đều đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn giúp anh đếm bóng.

Âm thanh trong clip có chút ồn ào, nhưng An Hồng vẫn nghe được rõ giọng nói của mình: "Hoan hô! Cố lên cố lên! Lập tức ném vào chỗ quan trọng nhất đi! Còn có ba cái! Hai cái! Một cái! A…a…a…"

Tất cả những đứa trẻ ở đó đều hoan hô không ngừng. Trên mặt mọi người đều mang theo vẻ sùng bái lẫn hâm mộ, tựa như rất ít nhìn thấy có ai đó có thể chơi đến cửa thứ ba.

Chàng trai trẻ tuổi chống hai tay ở trên kệ của máy ném bong rổ, mồm há to thở phì phò. Anh nghiêng đầu lại, hướng An Hồng le lưỡi: "Mệt chết đi được!"

"Còn chơi tiếp nữa hay không?"

Anh lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới bên cô, khuôn mặt đầy mồ hôi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười. Anh tự tay tới cầm điện thoại di động trong tay An Hồng, màn ảnh liền lay động.

"Anh làm gì vậy?"

"Đừng quay nữa, đi thôi, buổi chiếu phim sắp bắt đầu rồi." Một luồng ánh sáng lóe ra ở bên trong, video clip đã kết thúc xong rồi.

An Hồng nhìn hình ảnh kết thúc dừng lại trên di động. Đó là gò má


trướctiếp