An Hồng nhận lấy. Ngô Quốc Đống đưa cô đi ra bến xe.
Trước khi chuẩn bị lên xe, Ngô Quốc Đống đột nhiên nhẹ nhàng xoa xoa
đầu An Hồng: "Không nên không vui vẻ, mà phải nhanh chóng đi tìm bạn
trai đi nhé. Mỗi lần em tới đây, anh đều hi vọng em không phải chỉ đi có một mình. Đến lúc em kết hôn, anh nhất định sẽ đi đến để uống rượu
mừng."
"Anh giữ lời nói đó nhé!" An Hồng nhìn anh, đôi mắt cười cong cong.
Cùng với sự ấm áp trong ánh mắt, mũi của cô chợt thấy cay cay.
"Cô bé ngốc ạ, đừng khóc, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh Quốc
Đống nghe chưa. Nếu bạn trai trước của em dám ức hiếp em, anh sẽ đánh
cho cậu ta một trận giúp em!"
"Từ nay về sau em sẽ không liên hệ gì với anh ấy nữa rồi." An Hồng
cười, "Anh hãy chú ý bảo trọng thân thể nhé. Em đi đây, hẹn lần sau gặp lại."
Cô đến cửa kiểm tra vé, đi vào bên trong bến xe. Quay đầu lại, liền
nhìn thấy Ngô Quốc Đống đứng ở cửa kiểm soát vé, vẫy vẫy tay về phía cô…
An Hồng cũng vung tay lên vẫy vẫy về phía anh, gắt gao nén nhịn mãi mới không để cho nước mắt rớt xuống.
Ngồi xe mấy giờ đồng hồ đến sân bay Quý Dương, An Hồng đáp chuyến bay
đi tỉnh A. Sau khi xuống máy bay, cô đổi xe buýt đến thành phố W, rồi
sau đó đi xe taxi đến huyện W.
Thời điểm An Hồng đi vào sân, mẹ Hàn chính là đang ở cửa nhà nhặt rau. Nhìn thấy cô, bà liền kêu lên mừng rỡ: "Hồng Hồng!"
"Dì! An Hồng chạy chậm vài bước, gắt gao ôm ấp lấy bà, "Dì và chú thân thể có khỏe hay không?"
"Rất tốt, mau vào, mau vào nhà đi."
Mẹ Hàn cầm một chai nước uống đến cho An Hồng. An Hồng giao lại cho bà
bao đặc sản mà Ngô Quốc Đống đã chuẩn bị lúc trước: "Đây là búp trà xanh mà Ngô Quốc Đống đã hái, gửi con mang đến biếu chú
dì. Còn có cả măng khô cùng mộc nhĩ nữa, con mới ở chỗ của anh ấy đến
đây."
"Chao ôi, đứa nhỏ này cũng thật là có tâm." Mẹ Hàn kéo tay An Hồng, hỏi "Thế nào, mắt của nó có nhìn tốt không?"
"Tốt lắm dì ạ, không có một chút phản ứng không tốt nào!"
"Vậy là tốt rồi." Mẹ Hàn thở dài, "Hiểu Quân coi như là đã làm được một chuyện tốt."
Lúc này đã là chạng vạng tối, ba Hàn cưỡi xe máy đã trở lại nhà. Trên xe đằng trước đằng sau đều có một sau đứa trẻ ngồi.
Ba Hàn nhìn thấy An Hồng thì rất là vui vẻ. Ông dắt tay hai đứa trẻ nói: "Hai đứa chào đi nào!"
"Chào dì!" Một cậu bé chừng độ 7, 8 tuổi, nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngửa cái đầu lên, lớn tiếng chào.
"Ngu ngốc! Lần nào cũng gọi sai!" Cậu bé lớn hơn một chút chừng độ 12, 13 tuổi, vỗ lên đầu em trai một cái, "Phải gọi là chị!"
"Vâng, em chào chị!"
Ba Hàn, mẹ Hàn cười ha ha. Mẹ Hàn kéo tay hai đứa trẻ lại: "Chạy nhanh
đi rửa tay nào, trước đi ăn bánh nhiều nhiều một chút! Quân Ức, hôm nay
học biết bơi chưa?"
"Học rồi ạ!" Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, có vẻ rất vui vẻ.
"Nó mới không chịu học ấy, ba hoa." Cậu bé lớn hơn cầm một miếng bánh
gạo ở trên bàn lên, vừa cắn vừa nói, "Bơi lội kiểu gì mà giống như là
con chó nó bơi ấy."
"Quân Niệm! Mẹ đã nói phải đi ra rửa tay trước !" Mẹ Hàn lấy lại chiếc
bánh gạo trong tay cậu bé, "Chạy nhanh, mang em trai đi